Trần Thương thở dài, vốn dĩ cho rằng Tần Duyệt nói: Mẹ em muốn gặp anh, chỉ là nói giỡn mà thôi!
Không ngờ giờ phút này lại tới nhanh như vậy!
Xem ra...Sau này không thể tuỷ tiện đùa giỡn, ngộ nhỡ thành hiện thực thì sao?
Nghĩ tới đây, Trần Thương cực kỳ xấu hổ, vừa rất khẩn trương, vừa cực kỳ mờ mịt
Đi qua hay không? Không biết nói cái gì đây?
Không đi qua rất rõ ràng là không thích hợp!
Dù sao... Đây là lần thứ nhất Trần Thương dùng thân phận bạn trai Tân Duyệt gặp mặt lão Tân, ngắm lại còn có chút... chút xíu chờ mong!
Trần Thương ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt trêu tức của Tân Duyệt, trong lòng động viên tỉnh thần một cái!
Hoảng sợ cái gì!
Lên!
Trần Thương cười cười, đứng dậy đi đến phía trước.
- Chào viện trưởng Tần!
- Chào bác gái.
Trần Thương cười chào hỏi từng người một.
Đây là lần thứ nhất Ký Như Vân thấy Trần Thương, ở khoảng cách gần như vậy, trước kia đều là cách ngưỡng cửa sổ, mặc dù cũng có thể nhìn cái đại khái, nhưng là không nhìn Trần Thương ở nơi khoảng cách gần như vậy.
Cảm giác đầu tiên thực sự rất không tệ, cao to, rất tinh anh, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ an tâm.
Ký Như Vân cười nói:
- Tiểu Trần phải không, dì bình thường hay nghe Duyệt Duyệt nói về cậu, dì còn nói hôm nào dẫn về trong nhà ngồi chơi một lát nữa!
Trần Thương cười nói:
- Tất nhiên, tất nhiên rồi, hôm nào nhất định đến nhà thăm hỏi, con cũng hay nghe Tân Duyệt kể về dì, nói dì là khúc cong cứu quốc, còn nói dì lúc tuối còn trẻ rất xinh đẹp, hôm nay vừa gặp, đúng là rất có khí chất.
Một câu vuốt mông ngựa, đem Ký Như Vân dỗ đến ung dung khoan kho:
- Hôm nào tới nhà chơi, đì nấu cho cháu một bữa ăn ngon.
Tiếp theo, Ký Như Vân cười nói:
- Tiểu Trần vận khí này của cậu thật là tốt!
- Thoáng cái lập tức phòng ở đã không còn là gánh nặng! Phòng ở này thiết bị lắp đặt trang trí gia đình đều đã có, đúng rồi, cháu mua phòng ở này bao nhiều tiền?
Trần Thương nhìn thoáng qua Tân Duyệt:
- Lần trước con cùng Tân Duyệt sang đây xem qua một căn phòng ở, khoảng 120 mét vuông, nhưng lúc ấy phía bên kia không tính bán đi, hai ngày trước bỗng nhiên gọi điện thoại cho con, nói lại chuẩn bị mở bán, con hôm nay tranh thủ thời gian tới xem một chút.
Trần Thương đem chuyện lúc ấy nói cùng Trịnh Quốc Đàm che giấu đi.
- Tân Duyệt rất thích, con liền nghĩ trước đặt cọc iền mua, cho cô ấy một cái vui mừng ngạc nhiên, kết quả sau đó, nhìn thấy có hoạt động, rút thăm trúng thưởng này, không ngờ mình lại lấy được phần thưởng hạng nhất, con thật không có nghĩ tới, không chỉ có không có nộp tiền, còn kiếm không ít!
- Không phải à, cũng không nghĩ tới tình cờ các con.
Một câu, chọc mọi người cười đùa.
Tân Hiếu Uyên nhìn Trần Thương, có chút ao ước:
- Cậu tiểu tử này, thật sự là vận may quá lớn, lập tức ít đi hai mươi năm phấn đấu!
Trần Thương nói ra:
- Quan trọng là, chúng ta qua xem một chút đi! Là phòng ở hiện tại
Tân Duyệt cũng hưng phấn gật đầu:
- Đúng rồi, cha, mẹ, con mang hai người đi xem một chút, căn phòng này con liếc mắt đã nhìn trúng.
Tân Duyệt cùng Trần Thương số tuổi cũng không nhỏ, vì lẽ đó Tần Hiếu Uyên cùng Ký Như Vân đều có suy nghĩ sớm lập gia đình một chút.
Hai người mặc dù thời gian yêu đương không dài, nhưng là quen biết cũng có hơn ba năm.
Ba năm này cũng là ngăm nảy sinh tình cảm, khả năng sớm đã lâu ngày sinh tình, chỉ là hai bên không nói mà thôi.
Vì lẽ đó hiện tại xác định quan hệ xong rồi, nghĩ khả năng nhiều nhất liền là kết hôn sinh con.