Lúc này, một phụ nữ đeo khẩu trang mang theo cơm hộp đi đến, áo ca rô kẻ sọc màu trắng, một cái quần jean vô cùng đơn giản, tóc bị gió thổi có chút lộn xộn.
- Ai nha, nhắc tới chị dâu, chị dâu đã đến, hôm nay làm cho chủ nhiệm An món gì ngon hay không?
Thường Lệ Na cười hì hì bu lại.
Người phụ nữ tên là Hạ Lệ, công tác ở một cửa hàng lớn, là người hướng dẫn mua hàng.
Hạ Lệ tốt nghiệp trung học, ở chung một thị trấn nhỏ với An Mạnh Quân, khi sơ trung, hai người học chung một lớp ngồi cùng một bàn, khi đó hai người đã lén lút ở cùng một chỗ, hơn hai mươi năm đi qua, hai người quan hệ rất tốt
Hạ Lệ tính cách nhiệt tình hiếu khách, thậm chí có chút coi trọng nghĩa khí, so với An Ngạn Quân nhìn qua ôn văn nho nhã, hướng ngoại nhiều hơn.
~ Mọi người cùng ăn đi, hôm nay được nghị, tôi làm đồ ăn nhiều một chút.
Nói xong mở hộp cơm giữ ấm ra, bưng thức ăn ra bên ngoài
Mấy người tham gia náo nhiệt, cũng muốn cùng náo nhiệt ăn cơm:
Chỉ là An Mạnh Quân vừa mới căm lấy đũa, nghe thấy tiểu hộ lý thực tập bên ngoài nói vào:
- Chủ nhiệm An, phòng giữ lại quan sát, ông lão táo bón giường 31 ở nhà vệ sinh một lúc lâu đi ngoài được.
Câu nói này dường như không đúng lúc, dù sao táo bón cùng đồ ăn đặt chung một chỗ, khiến người ta rất mất khẩu vị, nhưng mọi người sớm đã thành thói quen.
Mà An Mạnh Quân càng nhíu mày, giường 31 bị cao huyết áp, bệnh ở động mạch vành, bệnh tiểu đường, còn có lúc trước bị nhồi máu não, táo bón... Có hơi phiền toái.
Người đã già đường ruột chức năng nhu động giảm xuống, táo bón là chuyện thường xảy ra, mà người bình thường táo bón ngược lại cũng không có chuyện gì.
Thế nhưng có những bệnh nền cao huyết áp, bệnh tiểu đường này, còn có bệnh ở động mạch vành cùng với nhồi máu não, táo bón này sợ là xảy ra vấn đề!
Khỏi cần phải nói, lần trước bị táo bón dẫn tới người bệnh nhồi máu cơ tim còn rõ mồn một trước mắt.
Thậm chí là hàng năm bởi vì táo bón dẫn tới nhồi máu não cũng không phải số ít.
An Mạnh Quân vội vàng đứng lên
- Vợ à, em ngồi trước một chút, anh đi xem thử.
Nói xong thì đi ra ngoài, y tá Thường Lệ Na cùng Tiểu Lâm cũng đi theo ra ngoài.
Nói thật, người già táo bón giống như vậy rất nhiều, cấp cứu thông thường cho thông bài tiết bên ngoài hoặc là rửa ruột thông bài tiết, nhưng đối với rất nhiều người già táo bón có tính chất ngoan cố, hai loại phương pháp hiệu quả đều không hiệu quả.
Đến phòng bệnh xong, ông lão ngồi trên bồn cầu ở trong nhà vệ sinh, mặt đỏ tía tai, dường như đang dùng sức, thế nhưng... Không giải quyết được vấn đề.
Một bà lão ở bên cạnh lo lắng nhìn, khuôn mặt tràn đầy lo âu.
An Mạnh Quân nhìn thấy bà lão, nhàn nhạt hỏi:
- Táo bón bao lâu rồi?
Bà lão đỏ mặt một trận:
~ Hình như hơn hai mươi phút rồi?
An Mạnh Quân mặt đen lại, nghiêm khắc nói ra:
- Tại sao không gọi bọn con, ông lão có bệnh cũ, nếu như táo bón thời gian dài, rất dễ tăng thêm nhồi máu não củng nhồi máu cơ tim, về sau gặp phải tình huống này trước gọi bá sĩ.
Nghe thấy An Mạnh Quân quát lớn nói chuyện, bà lão không chỉ có không có tức giận, ngược lại trong lòng ấm áp.
Có chút xấu hổ:
~ Chúng tôi nhìn thấy cậu đang ăn cơm, nói cái này... rất khó coi.
An Mạnh Quân lắc đầu, chỉ dẫn bà lão một phen, sau đó trầm tư một lát, thấy ông lão lao lực như vậy, giằng co căn bản cũng không phải một cái biện pháp.
Dứt khoát ra ngoài đến chỗ y tá đứng, qua mười mấy giây, lúc vòng trở lại, trên tay đã mang theo găng tay y tế.
Sau đó đi vào nhà vệ sinh, bà lão thấy thế, vội vàng biến sắc:
- Bác sĩ... Đừng! Quá khó coi rồi, tôi đến là được rồi.