Trần Thương bị Tân Duyệt thần bí kéo vào phòng trực ban, sau đó Tân Duyệt răng rắc một tiếng, khóa trái cửa, nhìn Trần Thương, cười nói
- Cởi quần áo ra!
Trong lòng Trần Thương lộp bộp một cái, tại phòng trực ban... hình như không thích hợp?
Chỉ là tay đã cởi ra hai nút áo.
Chỉ thấy Tân Duyệt từ trong túi xách lấy ra một bộ áo nhung màu be bằng vải ka-ki:
- Ừm, anh mặc vào thử một chút! Xem có vừa người không?
Trần Thương lập tức kinh ngạc nhìn quần áo:
- Mua cho anh?
Tân Duyệt gật đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ lên!
Cô nhớ hình như bản thân còn chưa từng tặng quà gì cho Trần Thương, bộ quần áo này không sai, mặc vào vừa người coi như quà vậy, không thích hợp liền trả lại cho ba cô!
Nghĩ tới đây, Tần Duyệt nói:
- Anh mặc vào thử trước một chút!
Trần Thương gật đầu, mặc lên đi.
Khoan hãy nói, thật thoái mái!
Tần Duyệt nhìn Trần Thương, càng ngắm càng hài lòng, không sai, rất đẹp mắt!
Ít ra đẹp mắt hơn so với cho ba cô mặc.
Hơn nữa không thấy già.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt Tân Duyệt không biến sắc tìm không đập mạnh nói
- Thế nào, ánh mắt của em không tệ phải không?
Trần Thương nhìn vào gương, cũng rất hài lòng, so với quần áo trước kia, càng thêm thành thục ổn trọng, phối hợp với quần tây và giày da, cả người toát lên kiểu dáng phong cách Châu Âu, soái khí ấm áp còn có mấy phần nho nhã
Rất không tệ!
- Cám ơn em!
Trần Thương nhìn Tân Duyệt, trong lòng rất cảm động, dù sao có thể nhớ được số đo chính mình, còn mua cho mình mua một áo nhung dê vừa người, trong lòng vẫn cực kỳ cảm kích.
Chính mình... Có phải còn chưa từng tặng quà cho Tân Duyệt hay không?
Nghĩ tới đây, trong đầu Trần Thương bắt đầu nghĩ, chắc chắn phải chọn lựa thật tốt, cho Tân Duyệt một niềm bất ngời
Trần Thương ôm lấy Tân Duyệt, nhẹ nhàng nói:
- Cám ơn em! Cục cưng!
Tần Duyệt nghe xong, trong lòng lập tức đều tan rã.
Bị Trần Thương ôm vào trong ngực, ấm áp, không biết là do nhung dê tốt, hay là Trần Thương ấm áp.
Nhưng, cô biết rõ, "Bán cha cầu vinh” đã nhận được kết quả tốt đẹp!
Nhưng mà nàng vẫn cảm thấy, chờ hôm nào lén lút lại đi cho phụ thân mua một kiện.
Được rồi, cái này cũng không tính - Bán cha cầu vinh- đã nhận lại được kết quả tốt!
Mặc kệ!
Nghĩ tới đây, Tần Duyệt lôi kéo Trần Thương, nói:
- Đi thôi, đi ăn món ngon! Em mời!
Trần Thương gật đầu, cười cười, đi theo Tân Duyệt rời phòng trực ban.
....
....
Hôm nay, tâm trạng lão Tân không tệ.
Dù sao hôm nay sự việc của Trần Thương đối với anh và bệnh viện mà nói, lại là một chuyện tốt, ngày mai khẳng định sẽ được tuyên truyền trực tiếp.
Tại hoàn cảnh xã hội đang phát triển không ngừng trước mắt, sự việc khủng bố như này tuyệt đối sẽ được tuyên truyền.
Nghĩ tới đây, lão Tân càng ngày càng hài lòng đối với Trần Thương.