Mà Tần Hiếu Uyên đứng ở gần bên nghe thấy câu nói này hai mắt lập tức co rụt lại!
Tên họ Chu, không có ý tốt...
Không được không được, phải tranh thủ thời gian đính hôn, càng sớm càng tốt.
Nghĩ tới đây, Tân Hiếu Uyên như đang gặp đại địch, nhiệt tình đưa Chu Hoành Quang đi
Sau khi đám người rời đi, Tần Duyệt đối quần áo chạy tới, một mặt vui vẻ hỏi
- Ba ba, ma ma, sao hai người lại tới đây.
Trong lòng Tân Hiếu Uyên nói thầm một câu: Nếu như tôi không đến, tôi có thể biết cái “tên trộm” nhỏ này mang quần áo đi giặt cho người khác mặc à? Chẳng lẽ còn nói với cha, đây là đang phơi quần áo?
Tân Hiếu Uyên liếc một cái, Ký Như Vân cười nói:
- Hôm nay mẹ và cha ở nhà nhàm chán, đi đến đây thăm các con một chút.
Sau khi nói xong, Ký Như Vân đánh giá Trần Thương:
- Tiểu Trần, cháu thật là tốt, quá ưu tú.
Trần Thương nghe đến đó, cười xấu hổ, anh vẫn giữ ý định thắng thần với Viện trưởng Tân, ăn ngay nói thật.
Tần Hiếu Uyên nghe xong, lập tức sững sờ, tiểu tử này đến cùng đã làm chuyện gì có lỗi với ta?
Tần Hiếu Uyên nhìn Trần Thương, cười rất thân thiết:
- Ồ? Cậu nói thứ xem.
Trần Thương thấy Tân viện trưởng không có tức giận, nói ra
- Tôi cũng chỉ có một bộ đồ vét, hôm qua tại lúc cấp cứu cho người bệnh, trên người tất cả đầu là máu, không thể mặc, tối hôm qua cũng không kịp mua, vì lẽ đó... Mượn y phục của ngài mặc, cái kia... Ngài yên tâm, tôi chút nữa khi trở vẽ sẽ đưa đến ngay tiệm giặt quần áo giặt sạch sẽ.
Tần Hiếu Uyên nghe thấy Trần Thương nói như vậy, nhịn không được nở nụ cười.
Tân Hiếu Uyên tức giận không tính, nhiều nhất là hơi không thể nói nên lời!
Hơn nữa ông không thể lớn tiếng chính là con gái của mình, không hơi quan hệ nào với Trần Thương.
Tần Hiếu Uyên biết rõ Trần Thương không làm được chuyện này, cũng tuyệt đối sẽ không có ý đồ với mình.
Sở dĩ Trần Thương nói như vậy, khẳng định là muốn cống rồi cho Tân Duyệt!
Nghĩ tới đây, Tần Hiếu Uyên chẳng những không có tức giận, ngược lại nhịn không được bắt đầu vui vẻ.
Dù sao điều này cũng nói lên Trần Thương tất có trách nhiệm, dám đảm nhận, dám che chở cho Tân Duyệt.
Đàn ông như này!
Làm cha mẹ còn không hiểu rõ con gái của mình?
Ký Như Vân nhìn Trần Thương cũng là nhịn không được cười cười.
Thằng nhóc này, thật sự càng nhìn càng không hợp mắt, không chỉ có thể lực, nhân phẩm cũng tốt.
Nhưng, chồng bà cuồng bao che Tân Duyệt nghe xong không vui, vội vàng nói:
- Ba, mẹ, đây không phải là chủ ý của Trần Thương, hai ngươi không nên trách Trần Thương!
- Đây đều là do con, con thấy của quần áo hôm qua Trần Thương cũng không thể mặc vào, hơn nữa hôm qua anh ấy bận bịu cả ngày, mệt mỏi rất nhiều, con liền để anh ấy sớm nghỉ ngơi một chút, nên không có đi mua quần áo với anh ấy, suy nghĩ trước tiên đem áo ba mượn đem tới cho anh ấy mặc một chút, sau đó lại đi mua...
Tần Hiếu Uyên nhịn không được cười nói:
- Được, cha không có tức giận, còn có thể mặc hỏng quần áo à, lại nói, tiểu Trần mặc một bộ quần áo này vào thật hợp!
- Con bé chết tiệt này, con cứ nói thẳng ra, cha con còn có thể không cho con sao, nhìn dáng vẻ lén lút của con kìa!
Tân Duyệt nghe xong, lập tức cười hì hì.
Sở dĩ Lão Tân không nói không cho Trần Thương, không phải không nỡ, mà là không thích hợp.
Bản thân chưa mặc qua còn dễ nói, nhưng cái áo này chính mình cũng đã mặc qua, đưa cho Trần Thương, ông sợ Trần Thương sẽ suy nghĩ lung tung.
Dù sao Tần Hiếu Uyên cũng làm lãnh đạo cả một đời, nghĩ tương đối nhiều.