Bác Sĩ Sở Hãy Yêu Đi!

Chương 103: Cầu hôn



Sau cuộc trò chuyện ấy, Thư Di không còn thấy Cận Thiếu Phong đến thăm mình nữa, cô biết rằng mình đã làm tổn thương anh rất nhiều cho nên cô cũng không cầu xin sự tha thứ từ anh. Sau ngày hôm ấy, Sở Trạch Hiên có gặng hỏi cô mãi về cuộc nói chuyện nhưng cô chỉ lắc đầu không nói, cô muốn giữ bí mật này thành của riêng giữa cô và Cận Thiếu Phong.

Hơn cả, ngày hôm đó sau khi Tâm Dao trở về, cô thấy con bé thật sự rất vui, cô tò mò không biết Sở Trạch Hiên đã đưa con bé đi đâu. Nhưng sau đó thì cô đã biết rằng anh đã đưa con bé đến gặp ba mẹ anh. Ba mẹ anh khi nhìn thấy Tâm Dao thì vui không tả xiết, Sở Cẩn Tịch khi thấy đứa cháu nhỏ cũng tiến tới ôm ấp không buông. Nghe anh kể lại mà nước mắt cô cứ rơm rớm quanh hốc mắt đỏ ửng. Và cũng ngay chiều hôm ấy, cả nhà anh cũng đã vào thăm cô, mẹ anh và em gái anh rất quý cô… không phải bởi vì trước đó gia đình hai bên đã thân thiết mà bởi cô ở trong mắt họ vẫn luôn là một người thân trong gia đình.

Ngày ngày lại trôi qua, Thư Di đã tịnh dưỡng ở bệnh viện được 1 tháng, sức khoẻ đã ổn định trở lại, vết thương cũng đã lành, ngày hôm nay chính là ngày cô xuất viện.

Từ sáng sớm, Tử Hàm và Viên Viên đã đến để giúp cô thu dọn quần áo chuẩn bị về nhà. Tất cả mọi thứ đều ổn chỉ có điều cô trông ngóng mãi người cần đến thì lại không thấy tăm hơi đâu. Không biết Sở Trạch Hiên đã đi đâu mất tích từ hôm qua đến giờ không liên lạc được. Đến khi cô chuẩn bị rời khỏi phòng bỗng dưng đôi mắt bị bịt từ phía sau, cô hốt hoảng định hét lên thì giọng nói trầm ấm của Sở Trạch Hiên vang lên.

“Là anh!”

“Sở Trạch Hiên? Anh đi đâu từ tối qua đến giờ vậy? Bây giờ xuất hiện lại thần thần bí bí bịt mắt em là sao?”

Sở Trạch Hiên bật cười, tiến đến thì thầm vào tai cô.

“Em yên tâm! Em cứ đi theo anh đi! Anh không bắt cóc em đâu mà sợ”

Cô hồi hộp đi theo từng bước chân của anh, anh dẫn cô xuống sảnh lớn bệnh viện Hoa Khang, đến lúc này mới bỏ bịt mắt của cô ra. Cô ngỡ ngàng khi người đứng trước mặt mình bây giờ thật sự rất khác, thay vì mặc trên mình chiếc áo blouse trắng thì bây giờ lại một thân tây trang chỉnh tề, nở một nụ cười hút hồn. Cô tò mò nhìn về phía anh cất giọng nghi hoặc.

“Sao hôm nay anh lại mặc suit trắng? Anh định trốn em đi tán tỉnh cô nào đúng không?”

Sở Trạch Hiên đỡ trán, bất lực trước trí tưởng tượng phong phú của cô. Anh tiến tới nắm tay cô cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô một cái rồi nói.

“Anh đâu có cô nào khác ngoài em chứ? Em suy nghĩ nhiều quá rồi đó! Hôm nay anh ở đây là để mang đến cho em một bất ngờ”

“Bất ngờ gì?”

“Em ngẩng đầu lên đi!”

Thư Di nghe xong theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy tất cả mọi người thả từng chùm, từng chùm bóng bay xuống. Hơn nữa còn có cả những cánh hoa hồng rơi rải rác khắp xung quanh nữa, cô ngất ngây trước khung cảnh thơ mộng này. Cho dù là đang ở bệnh viện đi chăng nữa nhưng cô vẫn không kìm nén nổi sự xúc động của bản thân.

Cô còn nghe thấy tiếng cười khúc khích của một vài người nữa nhưng họ lại không xuất hiện nên cô cũng không biết đó là của ai… cô thẫn thờ nhìn về phía anh… chỉ thấy anh cười thật hiền bước từng bước đến bên cô quỳ một chân xuống…

Bàn tay anh chầm chậm với lấy một chùm bóng bay “bất kì” lấy ra từ đó một chiếc hộp nhung đỏ… anh nhẹ nhàng mở ra… một chiếc nhẫn nạm kim cương lấp lánh xinh đẹp… Sở Trạch Hiên chầm chậm ngước mắt lên, dịu đang nắm lấy tay cô, giọng nói trầm ấm vang lên.

“Hạ Thư Di, em có bằng lòng làm vợ anh không?”

Thư Di ngỡ ngàng nhìn Sở Trạch Hiên, đôi môi cô không ngừng run rẩy, ánh mắt chợt nhoè đi. Lúc này những người kia mới xuất hiện, cô nhìn những gương mặt tràn ngập mong chờ xung quanh mình… cô nhìn thấy sự vui sướng của Tâm Dao, cả Tử Hàm và Viên Viên cũng không kìm nổi xúc động mà phải lấy hai tay che miệng lại… cô nhìn thấy nụ cười chúc phúc của Cận Thiếu Phong, nhìn thấy nụ cười hiền hậu của ba mẹ Sở và cả niềm phấn khích của các điều dưỡng, bác sĩ, bệnh nhân ở đây nữa…

Mà hơn cả người đàn ông đang quỳ dưới chân cô bây giờ, ánh mắt anh hiện lên vài phần lo lắng bất an vì phải chờ đợi… nước mắt của Thư Di lại thi nhau rơi xuống, thấm vào đôi môi mỏng. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cô cắn chặt đôi môi mình, Thư Di nhắm chặt mắt lại để những giọt nước mắt nóng hổi của mình rơi mau hơn… và thanh âm nghẹn ngào ấy vang lên, phá tan đi sự im lặng bằng tiếng nức nở của mình…

“Vâng… em đồng ý…”

“WHOAAAA…”

Tiếng hét của tất cả mọi người bùng nổ như pháo hoa đón chào năm mới, giống như nó biểu trưng cho cảm xúc vỡ oà của tất cả mọi người có mặt ở sảnh bệnh viện lúc này…

Sau khi nhận được cái gật đầu của cô, Sở Trạch Hiên như được sống lại, anh bật dậy ôm chầm lấy cô, bế bổng cô lên… vùi mặt vào hõm cổ cô, hít hà hương thơm của riêng cô…

Níu chặt lấy bả vai anh, Thư Di hét lên nho nhỏ vì sợ, đến khi chân cô chạm đất rồi… Thư Di vẫn còn run run vì cái ôm cứng ngắc quá mức nghẹt thở của anh.

Sở Trạch Hiên lồng nhẫn vào tay cô, chiếc nhẫn vừa in như thể nó được thiết kế để dành riêng cho cô vậy… Cô hướng ánh mắt nhìn anh, ánh mắt của anh dịu dàng nhìn lại cô…

Ngay lúc này, tiếng nói non nớt của Tâm Dao vang lên..

“Ba… ba mau hôn mẹ đi ạ!”

Dứt lời, đồng loạt những người có mặt ở đây đều hô to “Hôn đi!” và vỗ tay chúc mừng cho đôi uyên ương trẻ…

“Hôn đi!”

“Hôn đi!”

“Hôn đi!”

Sở Trạch Hiên nhìn Thư Di, đột nhiên lồng ngực anh như muốn vỡ tung ra. Anh nhẹ nhàng nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên, chầm chậm cúi xuống… ngay khi đôi môi anh gần chạm vào hai cánh môi mềm mại của Thư Di… đột nhiên anh cảm giác cô đang rất run… Rồi vô vùng ra khỏi anh… bụm miệng chạy một mạch vào nhà vệ sinh gần đấy trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người…

Sở Trạch Hiên thắc mắc không biết đã xảy ra chuyện gì, anh tự hỏi lại bản thân rất nhiều lần không biết là do anh hôn không tốt hay bởi vì lí do nào khác…Lúc này, Trần Hoan - mẹ anh nhíu mày lên tiếng.

“Nôn khan à… hình như ngày trước mẹ mang thai Cẩn Tịch cũng bị như thế này…”

MANG THAI!!!

Sở Trạch Hiên bỏ lại tất cả mọi người, chạy một mạch đến nhà vệ sinh đó, vừa hay Thư Di cũng vừa đi ra… anh một tay nắm chặt tay cô đến khoa phụ sản làm xét nghiệm.

Thư Di ngồi trên ghế đợi, rõ ràng cô là người đi khám vậy mà sao những người ở đây còn sốt sắng hơn cả cô là thế nào. Sở Trạch Hiên cứ đi đi lại lại trước mặt cô khiến cô chóng hết cả mặt, Thư Di bực bội quát anh.

“Anh ngồi im một chỗ không được hả?”

Đúng lúc anh định ngồi xuống như lời cô nói thì cánh cửa phòng siêu âm bật mở, nữ bác sĩ đi ra, trên tay cầm theo kết quả siêu âm, gương mặt rạng rỡ cười nói.

“Chúc mừng bác sĩ Sở, bác sĩ Hạ đã có thai được 4 tuần rồi!”

Sở Trạch Hiên không kìm nổi niềm xúc động mà bước tới bế xốc cô lên một lần nữa…

“Thư Di… cảm ơn em… anh lại được làm cha rồi…”

Thư Di đỡ trán nhìn anh.

“Rồi… rồi… anh thả em xuống đi… với cả anh hét bé thôi, ở đây đang là bệnh viện mà…”

“Bệnh viện là của anh… anh hét kệ anh…”

Thư Di bất lực, cô không còn cách nào khác đành đánh mạnh vào vai anh một cía để anh thả mình xuống. Cô lườm anh cháy mặt.

“Đừng có động vào em…”

Sở Trạch Hiên: “…”



Sau màn cầu hôn chấn động ở bệnh viện hôm ấy, Thư Di và Sở Trạch Hiên ngay lập tức được bê đi khắp trên các trang mạng xã hội. Ở trên mạng, người khen có, người chê có, căn bản Thư Di vẫn không thể ngăn nổi những dòng bình luận ấy,… cho nên cô cũng chỉ biết mặc kệ nó, phó thác tất cả cho Sở Trạch Hiên mà thôi…

Cô cùng Tâm Dao đã dọn về biệt thự nhà họ Sở để sống bởi hiện tại cô đang mang thai, cũng tiện cho việc mẹ Sở chăm sóc cô bầu bí, Tâm Dao cũng sẽ có cơ hội gần gũi với mọi người nhiều hơn… đến khi nào sinh xong thì cô sẽ tính tiếp…

Ngay ngày hôm sau, anh thì đang bận một chút công việc mà cụ thể là đang bận ôm cô… còn cô thì yên lặng ngồi sofa đọc sách. Đột nhiên hai người nhận được một bưu kiện từ người giúp việc, mở ra mới biết đó là giấy triệu tập từ phía toà án đến để làm chứng xét xử vụ việc của Khúc Ưu Ưu và Mộng Nghi.

Phiên toà xét xử sẽ được diễn ra vào thứ 7. Thư Di đắn đo chần chừ mất 30 phút mới tiêu hoá được, cô không biết cô có nên đến đó hay không, cô sợ Khúc Ưu Ưu nhìn thấy cô sẽ lần nữa nổi cơn điên lên mất. Sở Trạch Hiên ở bên cạnh nhìn thấy vậy ngay lập tức trấn an cô.

“Em đừng bận tâm gì cả. Tất cả đều đã kết thúc rồi, người tốt sẽ được ông trời ban tặng những điều tốt đẹp còn người xấu nên bị trừng phạt thích đáng em hiểu không?”

“Em đừng canh cánh trong lòng nữa… sẽ ảnh hưởng đến con đấy!”

Sở Trạch Hiên vừa nhắc đến đứa con, Thư Di đã hướng ánh mắt xuống vùng bụng phẳng lì của mình, đột nhiên xúc động ôm chầm lấy anh không buông. Sở Trạch Hiên chỉ biết vỗ nhẹ nhẹ vào tấm lưng mảnh khảnh của cô, giúp cô an tâm phần nào…

Ngày lại qua ngày, cuối cùng ngày diễn ra phiên toà xét xử cũng đến.

Sở Trạch Hiên đỡ Thư Di đến toà án, lúc sau Cận Thiếu Phong cũng cùng luật sư của anh đến, khi gặp lại nhau, hai ánh mắt bỗng nhiên chạm đến đối phương khiến hai người bối rối chỉ biết mỉm cười nhẹ để cho qua.

Đúng 8h sáng, Khúc Ưu Ưu và Mộng Nghi được cảnh sát đưa ra. Khúc Ưu Ưu từ khi bước ra, khi nhìn thấy Thư Di vẫn bình an vô sự thì tâm cô ta lại nổi cơn sóng ngầm, cô ta gào thét khắp khán phòng khiến nhiều người ở đây cảm thấy rất phiền.

“Hạ Thư Di, mày vẫn còn sống ư? Mày cứ chờ đấy, đợi tao ra khỏi đây thì mày sẽ biết tay tao… hahahaha”

Cũng may cảnh sát nhanh chóng khống chế cô ta kịp thời nếu không cũng không biết cô ta sẽ làm ra những việc gì ngay tại phiên toà xét xử nữa.

Tại phiên toà, người thân duy nhất của cô ta chính là bà Phương Hoa cũng không giúp được gì cả, bà cứ khóc nấc lên không ngừng, bà không ngờ có một ngày con gái bà lại nhận quả đắng như hiện tại.

Thời gian diễn ra phiên toà, Khúc Ưu Ưu và Mộng Nghi nhiều lần gào thét chống đối nhưng vẫn không có ích gì cả, tất cả bằng chứng đều bất lợi cho hai người họ. Cùng với nhân chứng rõ ràng, dù cho có dùng tiền thuê luật sư giỏi cỡ nào cũng không thể giúp được.

Kết thúc phiên toà, Khúc Ưu Ưu và Mộng Nghi nhận mức án tù chung thân với các tội danh: tàng trữ và buôn bán ma tuý trái phép, có đường dây vận chuyển ma tuý xuyên quốc gia; không đăng kí giấy phép kinh doanh mà vẫn lưu hành tại thành phố; cấu kết bắt cóc, có ý định giết người, gây thương tổn đến người vô tội rất lớn; buôn lậu trang sức kém chất lượng; và hơn cả là vụ án tai nạn xe của Hạ Thiên Định cùng Giang Mạnh Nhã đã được tiến hành điều tra lại và được đưa ra xét xử… Chính Khúc Ưu Ưu là người rắp tâm dụ Thư Di ra khỏi Hạ gia, ác độc đến mức cắt luôn phanh xe của hai người kia khiến họ mất lái dẫn đến tử vong… Cận Thiếu Phong chính là người đã điều tra và tìm ra những bằng chứng đó khi qua Mỹ…

Nhận được mức án tù chung thân khiến Khúc Ưu Ưu bàng hoàng, sững sờ, cô ta lại tiếp tục gào rống.

“Sở Trạch Hiên… Hạ Thư Di… tại sao? Tại sao bọn mày được tự do tự tại mà tao lại thành ra nông nỗi này? Tại sao… chúng mày chờ đi… chúng mày không hạnh phúc được lâu đâu… hahahaha…”

Bà Phương Hoa đứng ở dưới nhìn con gái điên điên dại dại mà không thể làm gì, chỉ biết bất lực ngồi khóc nức nở… Thư Di thấy vậy đi đến bên cạnh bà, trấn an bà. Dù sao ngày trước bà cũng đối xử tốt với cô… bà dựa cả thân thể gầy yếu vào người cô mà khóc… khóc rất nhiều…

Sau khi toà tuyên án, Khúc Ưu Ưu và Mộng Nghi bị áp giải vào bên trong, tất cả mọi người cũng đều rời đi, Thư Di thấy Cận Thiếu Phong lủi thủi rời khỏi mà hớt hải chạy theo, Sở Trạch Hiên hốt hoảng đi theo cô… Thư Di cất giọng khe khẽ…

“A Phong… cảm ơn anh… cảm ơn anh nhiều lắm…”

“Không có gì đâu… việc nên làm thôi mà…”

Sau đó, Thư Di lại đưa ra trước mặt anh một tấm thiệp đỏ, vừa chùi nước mắt vừa nói.

“A Phong, tháng sau em và Trạch Hiên kết hôn… anh sẽ có mặt chứ?”

Cận Thiếu Phong chần chừ hồi lâu mới dám nhận tấm thiệp, anh cố gắng kéo khoé miệng cười nói.

“Tất nhiên rồi… đám cưới em gái anh mà… sao anh lại có thể vắng mặt được chứ…”

“Tốt quá rồi… A Phong”

Thư Di không kiềm được mà chạy đến ôm chầm lấy Cận Thiếu Phong, Sở Trạch Hiên đứng đó nhìn hai người như vậy cũng không nhẫn tâm xen ngang… Cận Thiếu Phong hít sâu, ôm chặt cô lần cuối, trước khi đi còn nói.

“Thư Di, em phải thật hạnh phúc đấy…”

Sau đó quay sang nói với Sở Trạch Hiên.

“Sở Trạch Hiên, anh mà làm tổn thương em ấy xem… tôi sẽ lặn lội đường xa từ Canada về tính sổ với anh…”

Sở Trạch Hiên bật cười trước lời “đe doạ” của Cận Thiếu Phong.

“Anh yên tâm… tôi sẽ ghi nhớ…”

Sau đó hai người bắt tay nhau lần cuối. Cận Thiếu Phong ngậm ngùi rời đi cùng luật sư của mình, anh và cô đứng đó một lúc cũng rời đi. Hai chiếc xe khuất bóng khỏi toà án vào một ngày hè, ánh nắng ban mai nhè nhẹ chiếu rọi vào mọi cảnh vật… như muốn báo hiệu rằng…

Tất cả mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc…