Khúc Ưu Ưu ngồi trong xe chờ đợi, tầm mắt vẫn dừng ở phía trước. Đột nhiên lúc sau có thanh âm “cộc cộc” truyền đến, Khúc Ưu Ưu nghiêng đầu, hạ cửa xe xuống. Người đàn ông bên ngoài tiến dần đến đưa ra một bản báo cáo xét nghiệm giả.
“Báo cáo này kết quả khá giống nhưng số liệu hơi cao một chút…”
Khúc Ưu Ưu cầm trên tay báo cáo xét nghiệm, đáy mắt xẹt qua tia âm hiểm.
“Yên tâm, vài ngày nữa mọi chuyện êm đẹp, tôi sẽ sắp xếp trị liệu cho cậu, tất nhiên chi phí hoàn toàn do tôi chi trả”
Sắc mắt nam nhân có chút nghiêm trọng, vừa mới muốn xoay người rời đi, lại nghe được tiếng nói của Khúc Ưu Ưu truyền đến.
“Cậu nên nhớ, cậu tuyệt đối không được bép xép chuyện gì ra bên ngoài nếu không tôi cam đoan mẹ của cậu sẽ không bình an mà về nước đâu”
Sắc mặt của người đàn ông kia có chút tái nhợt, muốn nói cái gì đó nhưng chưa kịp nói Khúc Ưu Ưu đã khởi động xe rời đi… khiến hắn cứ đứng chết trân tại chỗ đó.
Khúc Ưu Ưu không nhìn lấy người kia một cái ngay sau đó liền chuyển sang nhìn vào báo cáo xét nghiệm mà cô ta đang cầm trong tay. Con ngươi đen láy híp lại nhìn chằm chằm vào vật trong tay, đi được một đoạn cô ta dừng lại tại ven đường. Cô ta rút trong tập hồ sơ ra bản kết luận báo cáo, đó chính là kết luận báo cáo xét nghiệm bệnh án bị nhiễm chất phóng xạ của nhân viên tại xưởng chế tác trang sức của cô ta và hơn hết cái mà cô ta giả dạng chính là chữ kí của Sở Trạch Hiên và dấu giáp lai của bệnh viện Hoa Khang.
Mục đích cô ta làm cái này chính là để Hạ Thư Di chủ động rời xa Sở Trạch Hiên. Căn bản nếu một bác sĩ mà không được trang bị kiến thức kĩ càng về vấn đề này tất nhiên sẽ dẫn đến việc phán đoán sai, có khả năng sẽ bị khiển trách nặng nề. Còn nếu vấn đề nghiêm trọng hơn thì bác sĩ đó sẽ bị phong sát toàn ngành. Khúc Ưu Ưu nghĩ Thư Di sẽ không bao giờ trơ mắt nhìn Sở Trạch Hiên bị đình chỉ công tác, đuổi ra khỏi ngành cho nên cô ta mới làm ra cái này.
Dù cho có là bác sĩ lợi hại như thế nào nhưng một khi đã dính vào đống lùm xùm bệnh án này thì đương nhiên danh dự sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Đáy mắt Khúc Ưu Ưu xẹt qua tia hung ác, thâm độc. Cô ta không chần chừ mà hướng thẳng đến bệnh viện Thư Nhã. Đến nơi, cô ta đi thẳng vào phòng làm việc của Thư Di.
Lúc này, Thư Di đang trân trối nhìn Khúc Ưu Ưu, biểu cảm hoàn toàn là lạnh nhạt.
“Bệnh của cô tôi không thể xem được, cho nên phiền cô tự động đến chỗ khác khám tránh ảnh hưởng đến công việc của tôi”
Dứt lời, Thư Di thu hồi ánh mắt ghét bỏ, định mặc kệ cô ta đứng đấy xem tiếp bệnh án. Nhưng Khúc Ưu Ưu không có động tĩnh gì cả, vẫn đứng đó nói.
“Hạ Thư Di… chúng ta tâm sự một chút đi!”
Thư Di lại ngẩng lên nhìn cô ta.
“Tôi và cô thân nhau lắm sao? Có nhiều chuyện để nói lắm sao mà đòi tâm sự?”
Sắc mặt Khúc Ưu Ưu vẫn vậy, không thay đổi, chỉ hướng đến gần Thư Di nói.
“Tôi và cô không có gì để nói nhưng nếu chuyện tôi muốn nói liên quan đến Sở Trạch Hiên thì sao?”
Thư Di nghiêng đầu cười trào phúng, lúc sau nhìn thẳng mặt Khúc Ưu Ưu mà nói.
“A…anh ấy ư? Khúc Ưu Ưu, cô đừng quên những việc liên quan đến Sở Trạch Hiên sau này tôi không có thời gian quan tâm”
Dứt lời, cô định đứng dậy rời đi. Cô không biết vì sao Khúc Ưu Ưu lại đột nhiên đến tìm cô thậm chí còn nói chuyện liên quan đến anh. Nhưng có điều chưa đi được bước nào, giọng nói của Khúc Ưu Ưu lại truyền đến.
“Thư Di… cô diễn kịch có vất vả lắm không?”
Trong lòng cô chợt có cảm giác không ổn, mấy hôm nay cô đâu có biểu hiện gì khác lạ, làm sao Khúc Ưu Ưu lại phát hiện ra cái gì được chứ?!
Thư Di vẫn tiếp tục thu xếp hồ sơ bệnh án, mặc kệ Khúc Ưu Ưu nói hươu nói vượn trước mặt mình. Khúc Ưu Ưu cũng không nóng nảy, chậm rãi mở miệng.
“Thư Di, cô còn nhớ cách đây mấy ngày, vào một ngày mưa phùn giăng kín lối đi… cô đứng dưới mưa ôm hôn Sở Trạch Hiên hay không?”
Một câu thôi khiến đầu óc của Thư Di bỗng chốc nổ tung. Cô dừng hẳn động tác, ngước mặt lên nhìn Khúc Ưu Ưu, kìm xuống nội tâm hoảng loạn, thái độ vẫn lạnh lùng như cũ.
“Cô nói vậy là có ý gì?”
Khúc Ưu Ưu tiến lên, đứng sát vào người cô cười tà.
“Tôi nói cái gì chẳng lẽ cô không rõ sao? Một bên thì cùng Sở Trạch Hiên ân ái mặn nồng, một bên còn muốn diễn kịch cho tôi xem… cô nói cô không mệt nhưng tôi thì lại thấy khác”
Thư Di nắm chặt tay lại với nhau, ngay sau đó liền thả lỏng, lạnh lùng nói.
“Cô muốn nghĩ như thế nào là chuyện của cô…”
Thư Di mặc kệ Khúc Ưu Ưu ở đây đã nhìn ra cái gì, hoặc là muốn lợi dụng cô nói ra tin tức gì nhưng hiện tại cô vẫn đang diễn rất tròn vai nên tất nhiên không thể bứt dây động rừng.
“Khúc Ưu Ưu, chẳng lẽ bởi vì mấy ngày nay Sở Trạch Hiên không quan tâm đến cô cho nên cô xuất quỷ nhập thần, nghĩ ngợi lung tung nghi ngờ anh ấy với tôi ở chung với nhau đấy chứ?”
Khúc Ưu Ưu không nói gì, chỉ nhếch miệng cười nhìn Thư Di tiếp tục diễn kịch. Cô đột nhiên lạnh mặt.
“Tôi cũng thật hi vọng tôi có thể được một lần cùng Sở Trạch Hiên cùng nhau diễn kịch cho loại tiện nhân như cô xem hơn nữa còn có thể nhìn thấy khuôn mặt tức giận của cô…”
“Hạ Thư Di, tôi cùng cô lớn lên, đến tận bây giờ tôi vẫn không hề nghĩ rằng cô biết diễn kịch đấy. Thật sự cô không nên theo nghiệp bác sĩ, nếu cô tham gia giới showbiz có lẽ sẽ nổi hơn cả tôi nữa đó”
“Kỹ thuật diễn của tôi như thế nào có ảnh hưởng đến kinh tế nhà cô không? Có làm mất miếng cơm manh áo của cô hay không?”
Thư Di mắt đối mắt với Khúc Ưu Ưu, giờ đây cô không còn coi người đứng trước mặt mình là chị em thân thiết trong nhà nữa mà chính là kẻ thù không đội trời chung. Cô vốn không phải người muốn trốn tránh trách nhiệm, mà hơn hết chính là cô áy náy về vụ tai nạn xe hơi của ba mẹ cô. Nếu cô đoán không lầm thì Sở Trạch Hiên nhất định muốn tiếp cận Khúc Ưu Ưu là để điều tra về chân tướng của vụ tai nạn năm đó, có phải hay không bên trong có rất nhiều uẩn khúc?!
Khúc Ưu Ưu lại nhấc bước chân, tiến tới gần Thư Di hơn nữa. Cô cũng không động, vẫn lạnh lùng nhìn cô ta.
“Hạ Thư Di… rời khỏi Sở Trạch Hiên. Đây là lần cuối tôi cảnh cáo cô”
“Khúc Ưu Ưu, tôi thấy cô thật nực cười, cô bị ảo tưởng dẫn đến thần kinh có vấn đề à? Nếu thật là vậy thì tôi khuyên cô không nên đến đây mà nơi nên đến là bệnh viện tâm thần”
Dứt lời, Thư Di đã thu dọn xong giấy tờ, định bước qua cô ta rời đi. Nhưng vừa mới di chuyển được một chút cánh tay lại bị Khúc Ưu Ưu nắm chặt lại khiến cô mất hết kiên nhẫn ban đầu.
“Khúc Ưu Ưu, cô gây hoạ đủ chưa? Nếu cô còn tiếp tục, tôi không ngại gọi bảo vệ lên đâu”
Khúc Ưu Ưu đưa ánh mắt hung ác nhìn cô.
“Rời khỏi Sở Trạch Hiên. Nếu không tôi sẽ một tay huỷ hoại anh ta”
“Vậy cô nhanh chóng huỷ hoại anh ấy đi, vừa hay anh ấy cũng sẽ không còn thời gian giành quyền nuôi con với tôi nữa”
Thư Di quăng cánh tay, muốn thoát khỏi gọng kìm của Khúc Ưu Ưu nhưng đáng tiếc cô ta nắm rất chặt, cô không tài nào thoát ra được. Khẽ nhíu mày, Thư Di cắn răng gầm nhẹ.
“Khúc Ưu Ưu, cô bị điên à?”
“Bác sĩ Hạ?!”
Đúng lúc này, văn phòng có người hộ sĩ đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một màn giằng co giữa hai người phụ nữ thì có hơi tò mò. Khúc Ưu Ưu lúc này mới ý thức được, buông lỏng tay Thư di ra, nhìn vẻ mặt phẫn nộ của cô bây giờ mà có chút đắc ý, tiến đến gần cô ghé sát vào tai cô nói nhỏ bằng giọng âm hiểm.
“Hạ Thư Di… cô suy nghĩ cho kĩ. Nếu vẫn muốn tiếp tục thì e rằng tôi không thể nương tay rồi. Tôi sẽ chờ cô đau đớn, tuyệt vọng đến chết…”
Dứt lời, cô ta đứng thẳng người dậy, khoé miệng khẽ nhếch, liếc nhìn Thư Di rất lâu sau đó mới rời đi. Lúc này, trái tim cô bắt đầu đập thình thịch liên hồi, cái cảm giác bất an cùng lo lắng cứ hiển hiện trong tâm trí cô.
“Bác sĩ Hạ, cô không sao chứ?”
Đến bây giờ Thư Di mới để ý đến người hộ sĩ ban nãy, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi cười cười với người kia.
“Tôi không sao! Có việc gì không?”
“À… tôi tới đưa hồ sơ bệnh án…”
“Được rồi, cô cứ để trên bàn đi. Tý nữa tôi sẽ xem…”
Người hộ sĩ cũng không quá tò mò, đem bệnh án vào trong phòng đặt lên trên bàn làm việc, rồi sau mới đi ra bên ngoài.
Thư Di bây giờ muốn đi đến phòng dược phẩm để thẩm tra đối chiếu số liệu với Hứa Chiếu, cho nên cô cũng không để ý đến hồ sơ bệnh án của hộ sĩ mang vào mà trực tiếp đi ra bên ngoài. Cô đi ra bên ngoài hành lang, nhìn ngó xung quanh một hồi, không thấy ai mới lấy điện thoại ra gọi điện cho Sở Trạch Hiên.
Có điều chuông điện thoại vẫn cứ kêu nhưng lại không có ai bắt máy, Thư Di vì Sở Trạch Hiên không nghe máy mà trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng sốt ruột.
“Bây giờ là giữa trưa, chẳng lẽ lại đang trong phòng phẫu thuật nữa sao?”
Cô kiên nhẫn ấn gọi một lần nữa nhưng vẫn không có ai nghe máy. Cô đứng ngồi không yên, đi đi lại lại suốt dọc hành lang, trong lòng không khống chế được mà rùng mình một cái nhẹ.
Càng nghĩ cô càng thấy Khúc Ưu Ưu hôm nay rất lạ…
Một lần nữa, cô tiếp tục ấn gọi cho anh đáng tiếc vẫn không có người nghe, lúc sau cô đành gửi một tin nhắn.
“Anh xong việc nhớ gọi lại cho em nhé!”
Vừa gửi tin nhắn xong, đúng lúc Hứa Chiếu gọi điện cô đến khoa dược nên sau đó dù cô có muốn để ý đến điện thoại để chờ đợi Sở Trạch Hiên phản hồi đến mức nào cũng không được nữa. Hơn nữa, sau đó cô còn phải thực hiện một ca phẫu thuật nên đã bỏ điện thoại một chỗ.
Lúc này, Sở Trạch Hiên vừa mới họp xong mới lấy điện thoại ra xem, quả nhiên đã thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Thư Di. Anh có ấn gọi lại nhưng không thấy ai bắt máy. Anh tiếp tục ấn gọi lần nữa tình trạng vẫn như cũ không thay đổi. Sở Trạch Hiên hơi nhíu mày, ngay sau đó cũng để lại cho cô một tin nhắn.
“Anh vừa mới họp xong, bây giờ lại phải vào phòng phẫu thuật, chắc là khoảng 7h tối sẽ xong, em cứ về nhà trước, anh xong việc sẽ qua chỗ em”
“Nhớ làm lại phần bít tết giống hôm qua nhé!”
Gửi xong tin nhắn, khoé môi Sở Trạch Hiên không tự chủ được bất giác cười nhẹ, vừa nhẹ nhàng thư thái vừa viên mãn hạnh phúc.
…
Thư Di rời khỏi phòng phẫu thuật đã là 5h chiều. Cô cầm điện thoại trên tay, mở ra liền thấy mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của anh. Cô thở hắt ra bên ngoài, trong lòng cảm thấy có chút hụt hẫng. Cô nhíu mày lẩm bẩm.
“Vậy mà lại bỏ lỡ…”
Cũng bởi vì bỏ lỡ mà tâm tình Thư Di cũng chả tốt lên phần nào, hơn nữa cái cảm giác bất an càng ngày càng xâm lấn trái tim cô. Một hộ ãi vừa ra khỏi phòng nhìn thấy cô cầm điện thoại mà thất thần liền hỏi.
“Bác sĩ Hạ, làm sao vậy?”
“À… không có gì đâu!”
“Cuộc phẫu thuật vừa rồi tôi thật sự rất khâm phục cô đó, tôi đang thắc mắc tại sao cô lại chuyển sang khoa phụ sản vậy?”
“Hứng thú!” Thư Di cười nhẹ.
“Là vậy sao…”
“Tôi có việc bận, xin phép đi trước”
Thư Di mang theo tâm tình ủ dột trở về văn phòng, không bởi vì tin nhắn “chuẩn bị bò bít tết” của Sở Trạch Hiên mà cảm thấy vui vẻ, lồng ngực cô giờ đây cứ quặn lại, hư vô không rõ.
“Bác sĩ Hạ… biểu mẫu Hứa Chiếu đã gửi vào email của cô rồi. Cô xem qua đi nhé!”
“À… ừm… được thôi”
Thư Di ngồi vào bàn làm việc, dự là đem biểu mẫu mà Hứa Chiếu gửi kia về nhà làm, nhưng khi mở máy tính lên lại thấy tận hai cái được gửi đến.
Một cái của Hứa Chiếu một cái của Khúc Ưu Ưu.
Thư Di nhìn thư mà Khúc Ưu Ưu gửi đến hồi lâu, sau cùng không có mở vội mà mở của Hứa Chiếu trước. Cũng bởi vì hội thảo dược phẩm tiếp theo vẫn do cô tham dự nên biểu mẫu mà Hứa Chiếu gửi đến chính là để thẩm tra lại số liệu một lần trước khi đưa vào báo cáo…
Lúc sau, vừa mới muốn rời khỏi hòm thư, tầm mắt cô không tự chủ lại nhìn về bưu kiện mà Khúc Ưu Ưu gửi đến, suy nghĩ một hồi cuối cùng cô cũng quyết định mở ra. Bên trong còn kèm theo lời nhắn.
“Hạ Thư Di, tôi nhìn cô diễn kịch rất mệt nên hôm nay đích thân tặng cô một món quà tinh thần”
Thư Di nhíu mày, đúng là phía bên dưới có kèm theo bưu kiện. Cô nhìn cái đó một hồi lâu, lâu đến mức hoa hết cả mắt, vẫn bất động không có ấn mở. Cầm con trỏ chuột trong tay, cô do dự nâng lên rồi lại hạ xuống. Nhưng rồi cô vẫn quyết định di chuyên con chuột ấn mở bưu kiện.
Bưu kiện là một bản báo cáo xét nghiệm của một bệnh nhân, đối với một bác sĩ như cô, đây là điều rất bình thường. Nhưng có điều tại sao Khúc Ưu Ưu lại gửi bản báo cáo giám định nhiễm chất phóng xạ này cho cô, cô vẫn chưa hiểu được rốt cuộc là chuyện gì?
Thư Di bắt đầu đưa con trỏ chuột đi xuống, một phần khác của bản giám định hiện ra, đến khi nhìn đến tên người cấp bản giám định là Sở Trạch Hiên thì mới mở to hai mắt. Thậm chí kéo xuống dưới nữa mắt cô còn không chớp nổi khi thấy chữ kí xác nhận của Sở Trạch Hiên. Cô quen biết anh lâu như vậy đâu có thấy anh dính dáng đến mảng này bao giờ chứ? Vậy mà bây giờ anh lại đích thân là người kí tên vào bản xét nghiệm này?!
Tại thời khắc này, trong đầu của Thư Di hoàn toàn trống không. Có người đẩy cửa vào văn phòng thấy cô ở trong cũng lên tiếng chào hỏi nhưng cô vẫn đơ người ra đó, không đáp lấy nửa lời. Đến khi người kia hỏi thăm cô mới hoàn hồn.
“Bác sĩ Hạ, sắc mặt cô không được tốt. Là do mệt quá sao?”
“Tôi không sao đâu!” Thư Di theo bản năng nói.
Người kia hơi nhíu mày, tầm mắt dừng ở máy tính của cô, cho rằng Thư Di đang xem gì đó nên cũng không hỏi gì nữa.
Thư Di không biết mình gập máy tính lúc nào, không biết mình tan tầm lúc nào cũng không biết vì sao mình lại lên được tàu điện ngầm để về nhà… Tầm mắt đờ đẫn của cô nhìn ra bên ngoài kính của toa tàu điện ngầm, hoàn toàn trong đầu cô lúc này đều là hình ảnh của bản bảo cáo giám định mà Sở Trạch Hiên đã kí tên, cô vô lực ngồi trên ghế tàu đến nỗi không đứng dậy nổi.
Thư Di trở về nhà, cô đứng trước cửa, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt vô định dừng ở phía trước, cả người đều có chút tê dại. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không gian im ắng ban nãy. Cô giật nảy mình, lấy điện thoại từ trong túi ra xem, hoá ra là Khúc Ưu Ưu gọi tới.
“Khúc Ưu Ưu, rốt cuộc cô muốn cái gì?”
“Sao thế? Không tiếp tục diễn kịch nữa à? Thật đúng là chưa thấy quan tài chua đổ lệ.
Thư Di lúc này hô hấp có chút khó khăn, cô gắt gao cắn chặt răng, cố gắng áp chế nội tâm phẫn nộ của mình xuống.
Giọng nói của Khúc Ưu Ưu vẫn vang lên đều đều.
“Rời khỏi Sở Trạch Hiên. Nếu không, tôi sẽ huỷ hoại anh ta”
“Tất nhiên, cô có thể nói cho Sở Trạch Hiên biết để xem anh ta có đủ bản lĩnh trong giới y học một tay che trời hay là tôi sẽ khiến anh ta thân bại danh liệt”
“Khúc Ưu Ưu, cô sẽ không chết tử tế được đâu!”
Khúc Ưu Ưu cười lạnh.
“Vậy để tôi chống mắt lên xem, ai sẽ là người chết trước. Hạ Thư Di, tôi cho cô thời gian suy nghĩ là ba ngày, nếu đến hôm đó tôi vẫn không nhận được câu trả lời của cô thì cô cứ đợi xem tôi sẽ làm gì Sở Trạch Hiên đi”
Hơi thở của Thư Di dồn dập, hít thở không thông, cô còn chưa nói gì giọng nói của Khúc Ưu Ưu lại tiếp tục vang lên.
“Tất nhiên, cô có thể tiếp tục diễn kịch… nhưng tôi nói cho cô biết cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, vở kịch dù có hoàn hảo đến mấy cũng phải hạ màn mà thôi”
Dứt lời, Khúc Ưu Ưu hừ lạnh một tiếng, trực tiêế ngắt máy. Tiếng tút tút vang lên bên tai của Thư Di khiến cô hoàn hồn, cô nhắm chặt đôi mắt, mí mắt không ngừng run rẩy, cánh mũi đột nhiên có cảm giác chua xót.
Cô thực sự không biết, thực sự không thể hiểu nổi…
Tại sao… tại sao… cô chỉ muốn ở bên Sở Trạch Hiên mà cũng khó khắn đến vậy?!
Nước mắt nóng hổi từ từ rơi xuống từ hốc mắt đỏ hoe… từng giọt… từng giọt một… cho đến khi cả gương mặt cô hoàn toàn phủ một màu nước mắt…