Dù sao có thể nghĩ đến phương pháp tách rời mạch máu, phân li tam giác Calot để giải quyết vấn đề dính liền, không phải chỉ là ý nghĩ của thiên tài, mà còn phải được thiên tài thao tác!
Phải có kỹ thuật khâu cực kỳ vững chắc!
Quả quyết nhanh chóng, đồng thời phải có kỹ thuật khâu xếp chồng mạch máu nội soi!
Mỗi một thứ cũng không thể thiếu! Đây là một nhân tài!
Nếu như có thể ảnh hưởng tới ngoại khoa, Trương Hữu Phúc nguyện ý cho hắn làm Phó chủ nhiệm!
Không sai, cho một tiểu bác sĩ gần 27 tuổi làm Phó chủ nhiệm, Trương Hữu Phúc cam tâm tình nguyện.
Đương nhiên, hắn cũng biết, hắn tình nguyện cũng vô dụng, Đàm Lập Quốc tình nguyện mới được.
Sau khi tách rời, phẫu thuật lập tức đơn giản hơn rất nhiều!
Tách rời tam giác Calot, cắt bỏ túi mật, bỏ đi sỏi thận...
Mắt thấy phẫu thuật sắp thành công!
Nghĩ đến sắp nhận được phần thưởng, Trần Thương kích động vạn phần!
Trải qua một giờ bốn mươi phút! Phẫu thuật rốt cục kết thúc mỹ mãn!
Vào giờ phút này, trong lòng mọi người đều thở nhẹ một hơi.
Lúc này, ánh mắt của bọn người Tân Hiếu Uyên cùng Lý Kiến Vĩ nhìn Trân Thương rất thân cận, thậm chỉ còn thân hơn nhìn con trai của mình!
Lúc này, Lý Bảo Sơn mở cửa đi vào, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt lo lắng, lúc này đi vào nhìn thấy mọi người trầm. mặc không nói, đặc biệt là Trương Hữu Phúc ngồi ở đăng kia, những người khác thì đứng đó cũng không động thủ, lập tức lo lắng.
"Phẫu thuật... Thất bại rồi?"
Một câu làm cho tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, tiếp theo tất cả mọi người cười ha hả.
Lý Bảo Sơn nhìn đây mê mang. Lý Kiến Vĩ quay người, vỗ vai Lý Bảo Sơn: "Bảo Sơn!
Khoa các ngươi ra một nhân tài! Không tâm thường, thực sự là không tâm thường!"