Buổi chiều Trần Thương thực hiện mấy ca phẫu thuật khâu cơ, thấy Tân Duyệt rõ ràng nhìn mình với ánh mắt rõ ràng nhiều hơn mấy phần địch ý... còn có sát cơ!
Trái tim Trần Thương hoang mang rối loạn!
Đợi sau khi tan tầm, Trần Thương vì phòng ngừa bị Tân Duyệt đâm một dao phía sau, cũng vì cân nhắc đảm bảo tính mạng cho mình, đành phải bất đắc dĩ tiếp tục mời cô ăn một bữa gân đầu ba não.
Khoan hãy nói, buổi chiều khâu cơ, buổi tối ăn gân đầu ba não thật sự là có mùi vị rất khác, ăn rất hứng thú, khuyết điểm duy nhất là hơi tê răng.
Thế nhưng Trần Thương cũng không dám nói, vạn nhất nói mình răng không tốt, cô gái nhỏ Tần Duyệtnày khắng định se nói là biểu hiện của thận hư.
Ăn uống no nê, cộng thêm một ly trà sữa Nhất Phương, Tân Tuyệt tâm tình tốt hơn, rốt cục lại lăn nữa hóa thân Tần chân chó.
Không thể không nói, năng lực tự lành của Tân Duyệt vẫn rất cao cường, mặc dù bình thường rất thích phàn nàn, lại còn giận dỗi,nhưng mà... Chỉ cần một ly trà sữa thì có thế giải quyết hết, nếu còn không được thì thêm một rồi lẩu là xong.
Nói tóm lại, tính cách của cô gái nhỏ này thật không tệ, hơn nữa chịu khổ tốt, khoảng thời gian đi theo Trần Thương ăn không ít khổ cực.
Mỗi ngày đi sớm về tối, ban ngày phẫu thuật, ban đềm còn phải tăng ca làm nghiên cứu khoa học.
Cho nên nói mời Tân Duyệt ăn cơm, Trần Thương chưa từng có chút không nỡ nào, mỗi ngày đi theo mình làm như thế nhiều phẫu thuật như thế, đừng nói một bữa cơm, mỗi ngày nuôi cơm cũng được.
Hơn nữa hiện tại kinh tế Trần Thương dư dả rất nhiều, một tháng thời gian, làm ba ca phẫu thuật làm nâng ngực, cộng thêm thiết kế vài cái chỉnh hình, tổng cộng tới tay hơn ba trăm vạn.
Không thể không nói, kẻ có tiền là có, nhưng cũng không có nhiều như vậy, điều này làm cho mộng tưởng dựa vào nâng ngực làm giàu của Trần Thương bị tan thành mây khói.
Khoảng thời gian này tương đối bận rộn, Trần Thương cũng chưa kịp đi xem phòng ở, qua hai ngày nữa là đến Quốc Khánh, Trần Thương lên kế hoạch mang theo cha mẹ cùng mình đi xem phòng.
Dù sao... Đối với người ở quê, mua nhà ở trong thành thị, là một chuyện vinh quang dường nào.
Lấy tính cách của Trần Đại Hải cha mình, sau khi trở về khẳng định phải mua rượu đế, xào vài món thức ăn, gọi mấy người bạn nhậu đến nhà chơi, ăn uống chém gió, hận không thể nói cho toàn bộ người trong thôn biết rõ.
Đương nhiên, mua nhà là mua nhà, cha mẹ cũng không nhất định nguyện ý đi theo mình đến ở, dù sao hai người sinh sống cả một đời ở quê, cũng đã quen, hương thân hương lý, quen thuộc thông cửa, một thân bản sự Trần Đại Hải cũng không thể rời khỏi quê nhà, trong thôn hơn trăm nhà chỉ có mình ông là đầu bếp, hôm nay nhà này làm việc, ngày mai nhà khác mời, Trần Đại Hải cảm giác rất hạnh phúc và thỏa mãn.
Trong gia tộc rất được mọi người tôn trọng, cũng coi là có chút mặt mũi, tới nội thành khẳng định không thể dễ chịu bằng quê nhà.
Dù sao, trọng yếu nhất vẫn là chính mình dễ chịu, mà được tôn trọng cùng cảm giác mình có tác dụng, cũng là cảm giác mà loài người cần nhất.
Sau khi ra khỏi Thiên Nhai, Tần Duyệt hút một hơi trà sữa, thở dài:
- Trần Thương, một tháng này, cậu có chút ý nghĩ gì hay không? Tôi mua hai ba cái ổ cứng di động đều sắp đầy hết rồi, số liệu thu thập chất đống ở tôi phòng ngủ còn cao hơn giường của tôi!
- Nếu phương hướng nghiên cứu cậu làm không tốt, khoảng thời gian này chúng ta khổ cực sẽ uổng phí, ví tiền của tôi đã hao hơn mấy trăm!
Trần Thương cười nói:
- Sắp rồi, không cần mấy ngày nữa, chúng ta sẽ phát biểu một bài luận văn thật tốt! Tôi sẽ ghi tên cô ở vị trí dưới tác giả.
Tân Duyệt liếc Trần Thương một cái:
- Cậu đừng đánh chủ ý lão sư tôi, ông ấy cũng không nhận biết một nhân vật nhỏ bé của ngoại khoa tay đâu.
Đưa Tân Duyệt đến dưới lầu bệnh viện, Trần Thương trực tiếp về nhà, thật tình không biết rằng ở lầu 16 gặp được một gương mặt mo nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Thương, trong lòng nói thầm lẩm bẩm nửa ngày.