Sau khi nói xong, Trần Thương vẫn còn có chút lo lắng, nhìn Lưu Kiện, chân thành nói ra:
- Lưu lão sư, làm phiền ngươi.
Phẫu thuật thoát vị hoành màng ngoài tim khẳng định phải cần gây tê sư chuyên nghiệp tiến hành, Lưu Kiện chính là người nổi bật trong đó.
Nhận được điện thoại của Trần Thương, Lưu Kiện vừa vặn xong một ca phẫu thuật, không nói hai lời trực tiếp đi tới.
Nói thật, chính Lưu Kiện cũng không biết, vì sao. lại tín nhiệm Trần Thương như thế!
Khi Trần Thương nói muốn tiến hành phẫu thuật ở phòng cấp cứu, Lưu Kiện không nói hai lời lập tức bắt đầu chuẩn bị.
Lại một lần nữa chứng kiến Trần Thương phẫu thuật, Lưu Kiện nhịn không được lau mồ hôi.
Hơi nóng, nhưng càng nhiều hơn chính là hoảng sợ.
Anh biết rõ thoát vị hoành màng ngoài tìm nguy hiểm, chính vì vậy anh mới biết được chỗ đáng sợ của Trần Thương.
Anh không có cách nào phán đoán phẫu thuật làm tốt hay xấu, dù sao anh không phải chuyên nghiệp!
Nhưng anh cũng hiểu được cần phải nhanh chóng phát hiện thoát vị hoành màng ngoài tim, tiếp đó nhanh chóng tổ chức phòng cấp cứu phẫu thuật, cái này một hệ liệt từ chẩn đoán bệnh đến thi cứu đến thành công phẫu thuật độ khó.
Lưu Kiện không chỉ thấy một lần thoát vị hoành màng ngoài tim, thế nhưng... Lúc đầu có thể phát hiện kịp thời trị liệu có thể có bao nhiêu?
Trong lòng của anh tính toán sẵn!
Khi anh nhìn thấy trái tim phát tím, đến giờ lòng Lưu Kiện còn sợ hãi.
Nếu như dựa theo đúng quá trình, từ xử lý thủ tục. nằm viện lại đến tìm lãnh đạo ký tên, lại đến phòng. phẫu thuật đồng ý, lại đến cuối cùng phẫu thuật..
Mất bao lâu thời gian?
Nhưng người bệnh căn bản không đợi được!
Trần Thương đang muốn quay người, bỗng nhiên trông thấy sau lưng năm “Tráng hán” con mắt trừng trừng nhìn chính mình.
Trần Thương lập tức nhịn không được lui ra phía sau một bước, không cẩn thận đụng phải Tân Duyệt.
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:
- Chủ nhiệm... sao mọi người lại tới đây?
Lúc này, Lý Bảo Sơn làm gì còn có tâm tình tức giận, tận mắt chứng kiến Trần Thương hoàn thành một ca cấp cứu phẫu thuật cực kỳ nguy cấp, cứu vấn một sinh mệnh, ông làm gì có lý do để tức giận?
Lý Bảo Sơn lắng lặng nhìn Trăn Thương:
- Khổ cực.
Trần Thương sững sờ cười nói:
- Chủ nhiệm, ông cũng sẽ làm như vậy.
Câu nói này làm cho Lý Bảo Sơn khó được đỏ mặt.
Bởi vì nói câu lời trong lòng, để tay lên ngực tự hỏi một cái, ông có thể kịp thời chẩn đoán bệnh cũng nhanh chóng làm ra một loạt biện pháp mắt xích thi cứu à?
Rất khó.
Nhưng nếu Trần Thương đã nói như vậy... Chính mình không thể phụ lòng Trần Thương đối với mình một mảnh kỳ vọng?
Nghĩ tới đây, Lý Bảo Sơn bất động thanh sắc ừ một tiếng.
Một tiếng này “Ừ” cực kỳ bình đạm, thế nhưng lại làm cho chủ nhiệm Vương Hướng Quân của khoa cấp cứu một mặt... Hoài nghi cùng cảnh giác!
Lý Bảo Sơn lợi hại như vậy à?
Nghĩ tới đây, Vương Hướng Quân nhịn không được nuốt ngụm nước miếng.
Lý than đen ông đến cùng lúc nào vụng trộm bù khóa?
Là do mình quá lười biếng hả?
Vương Hướng Quân thầm hạ quyết tâm, đợi sau khi mình rời đi nhất định phải tăng cường bồi dưỡng tố chất nhân tài khoa cấp cứu của Đông Đại Nhất Viện, đồng thời... Cũng phải tăng cường chính mình tiến bộ.
Nhìn khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện bây giờ, họ đối mặt thoát vị hoành màng ngoài tim, có thể tự mình độc lập xử lý, hoàn toàn không căn cùng cái khác phòng ban liên hệ.
Đây là một loại biểu hiện của thực lực.
Nghĩ tới đây, Vương Hướng Quân cảm thấy mình có phải là những năm này có chút bành trướng hay. không?
Lý than đen này thật lợi hại!
Trần Thương gật đầu chào hỏi các vị chủ nhiệm, khi đến Đào Mật.
Trần Thương cười nói ra:
- Đào lão sư ngài tốt.
Đào Mật hừ lạnh một tiếng, giống như một đứa bé viết ủy khuất cùng không vui lên mặt
- Tôi còn có chuyện, đi trước.
Cái này khiến mấy cái chủ nhiệm nhìn sửng sốt một chút.
Lý Bảo Sơn cũng trợn tròn mắt:
- Tiểu Trần, cậu đã làm gì khiến cho Đào chủ nhiệm không vui à?