Trần Thương thấy Triệu Kiến Hải, vội vàng gật đầu:
- Triệu lão sư, ngài đã tới!
Triệu Kiến Hải gật đầu:
- Ừm!
Hai người vội vàng bắt đầu cứu viện.
Điện giật!
Khôi phục tim phổi!
Cung cấp oxi cho khí quản!
Hai tổ trôi qua, Nghiêm Minh mới ngáp một cái đi tới, đứng ở một bên, trợn mắt hốc mồm nhìn mọi chuyện.
Người bệnh nằm trên giường cấp cứu, không nhúc nhích.
Một mình Trần Thương đang nén Ngoại lõng ngực cho anh ta.
Đã cắm nội khí quản, đã tiếp cơ hô hấp.
Một y tá phụ trách đưa thuốc, một y tá phụ trách hút đờm.
Nghiêm Minh nhìn cũng đủ biết đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lúc này, Trần Thương đã bắt đầu toát mồ hôi, cũng may lúc mới thực hiện anh đã ăn vài thứ, cho nên cơ thể mới có đủ sức, chứ không thì thật không biết anh có thể kiên trì nén Ngoại lồng ngực lâu như vậy không.
Trần Thương xoay người, nhìn thấy Nghiêm Minh, không để ý đến việc phải trách cứ hần:
- Mau tranh thủ thời gian liên hệ với người nhà người bệnh!
Thường Lệ Na gật đầu, vội vàng chạy tới khu vực thường trực của y tá để gọi điện thoại.
Một y tá khác thì đã mời bác sĩ nội khoa tim tới.
Nghiêm Minh nhìn Trần Thương cực kỳ mệt mỏi, nhịn không được nói:
- Để tôi tới, cậu hãy nghỉ một lát trước đi.
Hai mắt Trần Thương đỏ lên, thực hiện cứu chữa đã mười mấy phút rồi mà người bệnh vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, khiến Trần Thương cảm thấy không, cam tâm.
Nghe thấy tiếng nói của Nghiêm Minh, Trần Thương cũng không hề ngẩng đầu, tiếp tục nén.