Nhìn Tần Duyệt vội vàng chạy lên lầu, biến mất khỏi tầm mắt của mình, trong lúc nhất thời Trần Thương không tránh khỏi ngây ngẩn cả người.
Hiện tại hắn cảm thấy mình đang rất hạnh phúc. Niềm vui bất ngờ!
Chờ mong!
Tinh quái.
Cảm nhận được sự hạnh phúc đột nhiên xuất hiện này, Trần Thương nói thật, trong lòng có chút không kìm nén được.
Có lẽ, tình yêu vốn là như vậy.
Định đưa tay lên sở trán, nhưng mà có chút không. nỡ, sợ làm hương vị của Tân Duyệt biến mất.
Trần Thương đứng ở dưới lầu một lúc lâu, mà Tân Duyệt đứng ở ngã rẽ hành lanh, nhìn Trần Thương gương mặt đần thối đứng ở chỗ đó, trong lòng đắc ý, vô cùng vui vẻ.
Đây chính là tình yêu?
Trong lòng Tân Duyệt cũng giống như đang ở trong hũ mật.
...
...
Ký Như Vân nhìn Tân Duyệt bỗng nhiên nhào vào trong lồng ngực Trần Thương ở dưới lầu, sau đó hôn lên trán Trần Thương một cái, cảm thấy hưng phấn cực kỳ!
Hai tay nắm chặt áo ngủ của Tân Hiếu Uyên, trong lòng cực kì động!
- Hôn đi!
- Mau hôn đi!
- Hôn... Hôn! Ha ha... Hôn được rồi!
Ký Như Vân giống như đang nhìn thất thần tượng, nội tâm kêu gào, nhìn con gái, Ký Như Vân dường như cũng trở về thời thanh xuân đầy tự do ngày trước.
Đây cũng là mối tình đầu của con gái?
Nghĩ tới đây, Ký Như Vân bỗng nhiên rất vui vẻ, cầm điện thoại muốn lưu lại khoảnh khắc này.
Có lẽ, rất nhiều năm sau, bọn họ nhìn thấy tấm hình này, nhất định sẽ vui vẻ hạnh phúc.
Mà được mấy khi vui vẻ, mấy khi buồn.
Lão Tân nhìn cảnh này của hai người, nhịn không được sóng mũi chua chua.
Không biết chuyện gì xảy ra, cảm thấy cái mũi giống như không chịu nghe lời, ê ẩm, chua chát đến mức muốn rơi khóc.
Nghĩ tới đây, lão Tần nhanh chóng lắc đầu.
Không thể như thế này.
Trông thấy con gái hạnh phúc người làm ha như ông phải vui vẻ mới đúng, sao có thể rơi nước mắt?
Nhưng mà, Tần Hiếu Uyên nhịn không được, cảm giác giống như trái tim bị ai lấy mất.
Cảm giác cực kỳ không thoải mái. ngôn tình tổng tài
Nghĩ tới đây, ông Tăn không muốn xem nữa, đứng dậy trở lại ngồi trên ghế sa lon đẳng kia, tự rót cho mình chén nước trà, trầm mặc không nói
Mà Ký Như Vân cực kỳ hưng phấn, căm điện thoại, vui vẻ nói với ông Tần:
- Chậc chậc, tấm hình này đi, thật đẹp!
- Lão Tần, tôi cho ông xem tấm hình này.
Đang nói chuyện hãng say, Ký Như Vân cầm điện thoại đi đến chỗ ông Tần bên cạnh, nói:
- Ông nhìn này, góc độ này vừa đẹp, chụp hình rất
tốt. Chỉ thấy dưới ánh đèn đường, Tần Duyệt nhón
chân lên, hôn lên trán Trần Thương để lại một vệt đỏ.
Trên khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
Buổi sáng thứ hai, Trần Thương cảm nhận được tâm trạng của mình không giống ngày thường, đây là lần đầu tiên mà Trần Thương đến khoa cấp cứu làm việc lại cảm thấy khẩn trương như vậy.
Lấy điện thoại ra nhìn một chút, trong lịch sử ghi chép cuộc trò chuyện toàn là tin nhắn với Tân Duyệt, Trần Thương cảm giác dường như đã xa cách một ngày.
Đặc biệt là khi thấy tin nhắn đầu tiên Tân Duyệt gửi cho Trần Thương, Trần Thương không kìm được trong lòng cảm thấy ấm áp.
- Tên trộm nhỏ, anh là người của bổn cung, sau nay nhớ kĩ phải giữ cho thân mình trong sạch!
Khi Trần Thương nhìn thấy cái tin nhắn này, không nhịn được muốn cười.
...
Mới bảy giờ sáng, cả khoa cấp cứu đã bận rộn như ngoài chợ rau