Ngày thường, loại phẫu thuật này cũng không phải Trương Văn Phú mổ chính, ông chỉ là trợ thủ thứ nhất mà thôi, cấp trên còn có thật nhiều chủ nhiệm mà, ông làm tốt việc ông nên làm là được.
Hôm nay phẫu thuật, Trần Thương đem chức trách phụ trợ phát huy vô cùng tỉnh tế, đem chủ nhiệm Đào thao tác từ cấp đại sư trực tiếp tăng lên tới cấp tông sư!
Ông luôn cảm giác Trần Thương đối với ca phẫu thuật này tựa hồ có rất nhiều kiến giải cùng ý nghĩ khác biệt.
Điều này làm cho Đào Mật lòng ngứa ngáy một chút
Làm một vị bác sĩ ngoại khoa, sự tình nguyện ý nhất chính là không ngừng đề cao năng lực phẫu thuật của mình, phát hiện bản thân chưa đủ.
Thế nhưng là đến tình trạng của Đào Mật, có thể có bao nhiêu người phát hiện thiếu sót của ông đây?
Cho dù là những tiểu bác sĩ như Trương Văn Phú phát hiện, cũng không nhất định dám nói!
Đương nhiên, cũng không đủ lý giải, cũng căn bản không phát hiện được!
Phẫu thuật này, đứng ở độ cao không giống, tầm mắt của anh cùng cự ly lý giải sẽ kém rất nhiều.
Mặc dù Trần Thương từ đầu tới đuôi một câu không nói, thậm chí biểu lộ đều không có quá rõ rằng dị thường.
Nhưng Đào Mật là ai?
Lão chủ nhiệm hơn năm mươi tuổi, gặp qua không biết bao nhiêu người!
Nhìn người nhìn công việc thế nhưng rất nắm chắc, hẳn trông thấy nhiều lần Trần Thương suy nghĩ có chút nhíu mày, loại ánh mắt kia, cực kỳ giống thời điểm mình đối đãi tiểu bác sĩ!
Nghĩ tới đây, Đào Mật trong lòng cực kỳ ngứa ngáy.
Đến cùng mình làm không tốt chỗ nào?
Phải biết, trước đây mấy ngày, Hạ Cao Phong vừa mời mình đi Đông Đại Nhất viện làm phẫu thuật viêm màng tim co thắt, đồng thời căn cứ phẫu thuật làm một chuyên đề tọa đàm.
Hiện tại bằng vào năng lực của mình, muốn trấn trụ đại đa số người là không có vấn đề!
Nhưng nếu muốn trấn trụ Hạ Cao Phong còn chưa đủ!
Còn kém một chút.
Mà Trần Thương, chính là cơ hội để mình đột phá điểm này.
Nghĩ tới đây, Đào Mật không kịp chờ đợi, quay người nói ra:
- Tiểu Trần, lát nữa đến phòng làm việc của tôi, có chút việc cần nói với cậu!
Trần Thương một mặt mờ mịt, nhẹ gật đầu.
...
...
Mà Đào Mật sau khi nói xong, nhìn Tiền Lâm.
cùng Đồng Học Giáp, mỉm cười, cực kỳ giống một lão. sư hiền hòa.
Lúc này, Đào Mật cảm thấy, không nên so sánh trình độ hai người với Trần Thương, thật là không cùng một cấp độ.
Hắn nên tùy theo tài năng tới đâu thì dạy tới đó!
Dù sao, không phải mỗi người đều giống Trần Thương.
Nghĩ tới đây, Đào Mật nhìn hai người.
- Tiểu Tiền, Tiểu Dương, biểu hiện hôm nay không tệ, trở về sau xem sách thật kỹ, mang video phẫu thuật về, nhìn cho kỹ, học tập một chút, tranh thủ lăn sau, các cậu tới làm trợ thủ cho tôi!
Sau khi nói xong, Đào Mật ánh mắt khích lệ vỗ vỗ vai Tiền Lâm cùng Đồng Học Giáp.
Tiếp đó quay người rời đi.
Lưu lại hai người một mặt kinh ngạc.
Tiền Lâm có chút mắt trợn tròn.
- Lão sư như thế nào đổi tính rồi? Bỗng nhiên đối với chúng ta tốt như vậy?
Đồng Học Giáp lắc đầu, một mặt bình tĩnh nói một câu nói:
- Cậu không cảm thấy lão sư nhìn hai chúng ta ánh mắt giống như cái gì à?
Tiền Lâm mờ mịt, lắc đầu hỏi:
- Như cái gì?
Đồng Học Giáp thật sâu thở dài:
- Cực kỳ giống trẻ con thiểu năng.
Tiền Lâm lập tức khẽ run rẩy, mấy trăm cân thịt mỡ run lên, hồi tưởng lại ánh mắt cuối cùng của chủ nhiệm Đào, có chút sụp đổ...
Chủ nhiệm Đào, ông vẫn là ngại vứt bỏ chúng tôi đúng hay không...