"Là các chúng sinh không trùng ngã tướng, nhân tướng, chúng sinh tướng, thọ giả tướng, vô pháp tướng, tích vô phi pháp tướng."
"Nguyên do là vì sao?"
"Là chúng sinh lấy tướng từ tâm, lấy vì nhân, chúng sinh, thọ giả, không lấy pháp tướng, cũng là ngã giả, nhân, chúng sinh, thọ giả…..!"
………………………………….
Nghe thấy lời tụng kinh niệm phật một cách thành kính như thế này, bạn nhất định sẽ cho rằng đây là một người cầu kinh niệm phật nơi cửa phật, hoặc là một ẩn cư danh sĩ.
Thực ra lại không phải vậy.
Người cầu kinh niệm phật lúc này đang nằm rất thoải mái trên ghế sofa, một chân gác lên trên bàn.
Hắn cầm trong tay quyển <Kim Cương Kinh> của Trung Quốc, còn một tay thì đang hái nho bỏ vào miệng nhai.
Đúng vậy, trên bàn có bày một đĩa nho khá to.
Và hắn đã ăn hết cả nửa đĩa nho to tướng này rồi.
"Kim Đồng." Một cô gái trẻ tóc vàng mắt nâu khó chịu nói: "Anh có thể yên tĩnh một chút có được không? Em hết chịu nổi mấy câu tiếng Trung vớ vẩn này rồi."
Giọng của cô gái đặc sệt khẩu âm của London, nhưng nó lại rất dễ nghe.
Cô gái để chân trần đi trên nền đất, chiếc quần jean dài không thể che lấp được cặp chân dài tuyệt mỹ của nàng. Nàng mặc một chiếc áo sơ mi rộng, chỉ đóng hai cái cúc áo ở phần giữa, để lộ cả một nửa bầu ngực căng tròng mịn màng, và hở rốn ra ngoài, trông rất sexy.
Ánh sáng bên ngoài xuyên qua cửa sổ hắt vào bên trong, làm cho thân hình của nàng nhuốm trong ánh nắng trông giống như một thỏi sô cô la màu nâu, làm cho người ta chỉ muốn cắn nàng một cái.
Dĩ nhiên, là bạn không sợ nàng táng cho vỡ mấy cái răng.
Người đàn ông nằm trên ghế cũng có một cặp mắt màu nâu, nghe cô gái kia nói liền bật dậy cười ha hả nói: "Ngọc Nữ, em sao có thể chỉ trích tín ngưỡng của người khác thế? Phật Tổ đã nói rồi, gieo nhân để hái quả. Anh đang tích phúc cho cái kiếp sau của anh. Dĩ nhiên, anh cũng cầu kinh niệm phật cầu phúc cho cả em nữa."
"Loại người giết người như ngóe như anh thì chỉ có xuống địa ngục mà thôi. Phật Tổ chắc chắn là không bao giờ phù hộ cho anh đâu." Ngọc Nữ khinh khỉnh nói.
"Ngọc Nữ, nói thế nào thì anh cũng là anh trai của em, em sao có thể nói anh như vậy? Dĩ nhiên, nếu như có cô em gái cùng xuống địa ngục với anh, thì anh cũng vui lòng làm vệ sĩ cho em."
Kim Đồng bật cười trông rất quyến rũ, từ mã bề ngoài thì bất luận thế nào, người ta cũng không thể tin được đây chính là một trong tám đại chiến tướng của Hoàng Đế, giết người như giết lợn, chém người như chém chuối.
"Dưới địa ngục cũng có thể tu hành phật đạo. Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng đã nói rồi, địa ngục mà không trống thì ta đã không thành phật rồi. Anh đi theo Địa Tạng Vương chắc là cũng không tồi chút nào, chỉ là ở dưới đó chẳng có nho mà ăn thôi."
"Em chỉ tin một vị thần." Ngọc Nữ nhếch môi cười chế nhạo: "Thế giới sau khi chết thế nào thì em không biết, em chỉ biết rằng khi còn sống, người đó mới là thần."
Nhắc tới tên của người đó, Ngọc Nữ có phần xúc động, hai chân của nàng co lại, giống như con mèo cái đang ở thời kỳ động dục vậy.
"Anh biết người đó là thần của em, cũng là thần của chúng ta." Kim Đồng không hề tức giận, cũng chẳng hề phản bác. Nó giống như một việc đương nhiên vậy: "Quỷ Ảnh sao vẫn chưa quay về nhỉ? Lẽ nào lại thất bại lần nữa sao? Thật không ngờ Quỷ Ảnh chưa bao giờ thất bại, thế mà lần này lại liên tiếp thất bại hai lần liền. Nếu tin này mà được đưa về thì chắc chắn sẽ bị bọn họ cười cho thối mũi."
"Kim Đồng, bao giờ anh mới bớt lắm điều đi nhỉ?" Giọng một người đàn ông từ đâu vọng tới. Rất nhanh ông ta đã xuất hiện ở cánh cửa, sau đó bước vào trong phòng.
Nhưng cái chính là cánh cửa vẫn đóng, thật không biết ông ta đi vào đây bằng đường nào nữa.
Nếu như là Tần Lạc, thì có lẽ hắn đã nhận ra, người này chính là nữ sinh đã định ám sát hắn tại sân bay.
Nhưng cô nữ sinh này rõ ràng là một cô gái, nhưng lại có giọng nói của một người đàn ông.
"Ha ha! Quỷ Ảnh, anh trông còn xinh hơn cả Ngọc Nữ nữa đấy." Kim Đồng bật cười ha hả: "Tôi hơi bị thích anh rồi đấy."
"Cút." Quỷ Ảnh gầm lên, sau đó ông ta đưa tay lên xoa xoa mặt, rồi lại đưa tay lên dái tai xoa xoa một hồi, rồi bỗng nhiên kéo mạnh nó ra. Gương mặt của ông ta bắt đầu được gỡ xuống.
Đến lúc này, ông ta biến thành một thiếu niên châu Âu với lông mày rậm.
Kim Đồng nói: "Thật là muốn gỡ hết đống mặt nạ trên mặt anh xuống quá. Tôi không tin là anh lại đẹp trai hơn tôi."
"Anh cứ thử xem sao." Quỷ Ảnh cười lạnh nói. Giọng nói của ông ta phát ra từ ba lớp mặt nạ, nhưng mỗi lần ông ta chỉ gỡ một cái xuống, chưa có bất kỳ ai có thể nhìn thấy gương mặt thật sự của Quỷ Ảnh là gì.
"Sẽ có lúc đó." Kim Đồng cười cười. Không phải là hắn không muốn gỡ ra, mà là vì tốc độ của hắn không thể nào so bì được với Quỷ Ảnh.
Trong bát đại chiến tướng của Hoàng Đế thì tốc độ của Quỷ Ảnh là kinh hồn nhất. Chưa có ai bắt kịp được với tốc độ của ông ta, bao gồm cả Bá Tước, một thuộc hạ chỉ dưới quyền của Hoàng Đế một cấp.
"Cô ấy đến chưa?" Quỷ Ảnh hỏi.
"Trước khi chưa có những tin tốt lành, thì cô ấy không bao giờ xuất hiện cả. Quỷ Ảnh, anh có đem tin tốt lành về không? Nói thật lòng, đứng trên lập trường cá nhân của tôi, sự thất bại của anh mới là tin tốt lành dành cho tôi."
"Vậy thì anh cầu được ước thấy rồi đấy." Quỷ Ảnh đanh nét mặt lại nói: "Tôi không ngờ là hắn lại phát hiện ra tôi đang cải trang."
"Ồ?" Kim Đồng cũng không ngờ sự mong đợi của mình lại là sự thật, nhưng Tần Lạc nhận ra được Quỷ Ảnh đã cải trang thì đúng là một việc làm cho hắn vô cùng kinh ngạc: "Sao lại có thể như vậy được? Đến cả Hoàng Đế cũng không nhận ra được anh cải trang cơ mà?"
"Đó là vì Hoàng Đế không thèm làm đó thôi." Ngọc Nữ nói chen vào. Nàng không cho phép bất cứ ai hạ thấp Hoàng Đế của nàng, cho dù đó có là anh trai của nàng.
"Được rồi, được rồi, anh sai rồi." Kim Đồng quay sang đầu hàng cô em gái của mình, rồi quay sang Quỷ Ảnh nói: "Quỷ Ảnh, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi đã nói rồi, hắn nhận ra tôi đã cải trang, do vậy khi tôi tấn công hắn đã tránh được. Ở trường hợp đó tôi chỉ có một cơ hội duy nhất để ra tay mà thôi."
"Ồ, thật là tiếc." Kim Đồng nheo mắt lại nói: "Nếu mà như vậy thì tới lượt tôi xuất thủ rồi. Cũng may là có <Kim Cương Kinh> luôn ở bên tôi, chứ nếu không thì chuyến đi Trung Quốc này đúng là quá vô vị." Nguồn truyện: Truyện FULL
"Em cũng đi xem xem tên đó ba đầu sáu tay thế nào mà ghê gớm vậy." Ngọc Nữ đứng bật lên nói: "Một mục tiêu văn dốt võ dát như nó mà cũng làm cho Quỷ Ảnh thất bại hai lần liên tiếp, thì cũng là một điều đáng kinh ngạc đó chứ."
"Đừng có trách tôi là không nhắc nhở trước." Quỷ Ảnh nói: "Vệ sĩ bên cạnh hắn đều là những cao thủ, nếu như tôi không phản ứng nhanh, thì có lẽ đã bị bọn họ bám theo rồi."
"Thật sao?" Cả Kim Đồng và Ngọc Nữ đều đưa mắt nhìn nhau kinh ngạc: "Tôi đúng là đang rất mong đợi lần đụng độ sắp tới này."
………………………
Jesus và Ly tuy không phải là vệ sĩ kè kè ở sát bên Tần Lạc, nhưng bọn họ đều để mắt đến hắn rất kỹ.
Có lẽ khi sát thủ trà trộn vào đoàn đại biểu thì hai người đều không phát hiện ra, nhưng sau khi sát thủ ra tay thì cả hai người đã kịp có phản ứng.
Cũng chính hai người đã theo dấu của Quỷ Ảnh hòng bắt Quỷ Ảnh lại.
Tần Lạc rất tin tưởng vào thực lực của cả hai người, cho dù cả hai đều không tóm được hung thủ, nhưng ít ra thì hai người cũng dò la ra được đầu mối gì đó.
Liên tiếp bị hai lần ám sát làm cho Tần Lạc vô cùng tức giận. Bất luận thế nào, lần này hắn phải tìm cho ra được kẻ nào đã chơi thâm hắn như vậy.
"Tôi bị mất dấu vết." Jesus cười nói, hắn chẳng thấy có gì là mất mặt cả.
"Tôi cũng vậy." Ly chán nản nói. Nàng vốn đã ức chế lắm rồi, nàng không thích cảm giác thất bại, lại càng không thích thất bại trước mặt Tần Lạc.
"Đến cả hai người cũng không theo kịp sao?" Tần Lạc cũng kinh ngạc không kém. Trong mắt của hắn thì Jesus và Ly đều là những nhân vật hết sức lợi hại, lợi hại hơn đám vệ sĩ của hoàng gia Thụy Điển rất nhiều. Thế mà cả hai đều không theo kịp tốc độ của sát thủ, đến cả bóng dáng của sát thủ ra sao cũng không biết.
Bản thân hắn tự nhận mình đẹp trai dễ thương, lại lương thiện nên sẽ không động chạm gì tới mấy tên biến thái kia, vậy mà ….!"
Tần Lạc nghĩ mãi mà không hiểu, hắn thật sự không hiểu.
Jesus nhìn vẻ mặt lo lắng của Tần Lạc cười nói: "Đuổi theo không kịp, nhưng cũng có thu hoạch mà."
"Thu hoạch gì?"
"Ít ra thì có thể xác định được thân phận của sát thủ rồi."
"Quỷ Ảnh?"
"Đúng vậy." Jesus gật đầu nói.
Tần Lạc nổi đóa lên nói: "Cho dù biết hắn là Quỷ Ảnh thì sao? Hắn xuất quỷ nhập thần, vô hư vô định như vậy làm sao chúng ta biết mà đề phòng."
Tần Lạc quay sang Ly hỏi: "Quân Sư bao giờ quay về vậy?"
"Không biết." Ly đáp.
Tần Lạc cực kỳ thất vọng: "Bây giờ làm thế nào đây?"
"Chờ đợi." Jesus nói.
"Chờ đến bao giờ?"
Jesus nhún vai nói: "Bên giết người còn chưa thấy nóng vội, thế mà bên bị giết lại nóng vội như ngồi trên đống than rồi sao?"
"………………." Tần Lạc nghe Jesus nói vậy chỉ muốn đấm vỡ cái bản mặt điển trai của hắn, nhưng tiếc là hắn không phải là đối thủ của Jesus.
Tần Lạc nhìn vào Garbo cắn răng nói: "Hiển nhiên mục tiêu của chúng là tôi. Chỉ cần tôi vẫn còn, thì chẳng lo gì bọn chúng không xuất hiện cả. Tôi sẽ là cái mồi thịt để câu bọn cô hồn đó tới."
Bất luận thế nào hắn cũng không thể để cho Quỷ Ảnh muốn làm gì thì làm được. Mỗi lần hắn bị thương thì chẳng sao, nhưng không thể để liên lụy tới những người khác được, nhất là tới những người con gái đáng yêu bên cạnh hắn.
Tự lấy mình làm mồi, để câu bọn chúng quay lại.
Jesus nghe vậy chỉ biết cười khổ, năm xưa chính Tần Lạc đã dùng chiêu này để câu hắn rồi bắt sống hắn. Thằng ranh này trông hiền lành thư sinh là vậy, nhưng khi cần thì cũng độc ác, cũng liều lĩnh không kém bất kỳ ai cả.
Ly nhìn thấy Tần Lạc đưa mắt nhìn Garbo, rồi đưa ra quyết định hy sinh bản thân mình như vậy, nàng rất lấy làm khó chịu trong bụng.
Ly nhếch môi nói: "Đến cả đứa bé thế này mà cũng không tha."