Muốn dìm hẳn tin công chúa Garbo bị tập kích ở sân bay xuống là hoàn toàn không thể thực hiện được, vì dù gì lúc đó ngoài quan chức chính phủ cùng với giới truyền thông thì còn có không ít người qua lại nữa, không những thế trong đám phóng viên tới đó còn có không ít phóng viên người nước ngoài.
Chẳng lẽ bạn lại muốn hạ lệnh cấm khẩu họ lại chắc?
Hơn nữa, nhẫn nại bao giờ cùng hơn nóng vội.
Bên phía Thụy Điển cũng không đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu chính phủ Trung Quốc. Khi người ta không biết sát thủ vì ai mà tới đây, thì có thể đoán rằng chúng nhằm vào Trung Quốc, và cũng có thể đoán rằng chúng đi theo đoàn đại biểu tới đây.
Làm vậy thì bên phía Trung Quốc sẽ dễ bề ăn nói hơn.
Nhưng các người đưa tin về việc bị tập kích là được rồi, sao phải đưa thêm mấy cái tin đồn nhảm vào làm gì nữa?
Đã thế lại còn là tin đồn với một cô bé nữa chứ.
Mình cầm thú đến mức vậy sao?
Có đến thế không? Có không?
Bên cạnh mỗi cái tin đều cho kèm theo một bức hình Tần Lạc đang ôm chặt lấy công chúa Garbo to đại tướng, gương mặt Garbo ở trong ảnh là một vẻ ngọt ngào hạnh phúc khi ôm lấy cổ hắn hày áp sát vào ***g ngực hắn, còn trong mắt Tần Lạc thì lại hiện lên vẻ yêu thương, trìu mến, đó là những lời lẽ mà giới dùng để miêu tả hình ảng của Tần Lạc và Garbo.
Chỉ dựa vào bức ảnh này, thì người ta cho lên những cái tít giật gân như thế cũng chẳng oan uổng gì cho hai người bọn họ cả, nhưng hắn thực sự coi nàng là một cô bé con.
Thấy vẻ mặt khó chịu của Tần Lạc, thì Tô Tử cười nói: "Xúc động lắm phải không? Hiếm lắm mới có người có được tin đồn với một công chúa đấy."
"Em đọc hết rồi à?" Tần Lạc gấp tờ báo lại rồi vứt sang một bên hỏi.
"Em đọc rồi. Họ viết cũng hay lắm." Tô Tử tủm tỉm gật đầu đáp lại, điệu bộ nàng lúc này nhìn vô cùng đáng yêu, hấp dẫn.
"Mấy người này đúng là làm ăn xằng bậy thật đấy, cho dù là vì muốn chuyển dịch con mắt của độc giả sang hướng khác, thì cũng không thể để anh chịu tội thay như thế được chứ?" Tần Lạc biết rằng, đột nhiên có những tin tức giật gân như thế này, một là những tin nóng sốt ngoài lề của công chúa quả đúng là có thể thu hút sự quan tâm của công chúng hơn, nhưng còn có một nguyên nhân quan trọng hơn nữa, đó là để làm giảm nhẹ và che lấp sự việc công chúa bị tấn công lại.
Không cần phải hoài nghi gì cả, đằng sau vụ việc này chắc chắn là có bàn tay của chính phủ tham dự. Có lẽ Thái Công Dân cũng nằm trong số đó cũng nên.
Toàn dân đều theo dõi vào những tin đồn xung quanh công chúa, thì sự việc công chúa bị tấn công sẽ dần biến mất thôi.
"Tất nhiên là họ phải tìm đến anh rồi." Tô Tử nói. "Lúc đó anh là người ôm công chúa đi ra, họ không đưa tin về anh thì đưa tin về ai đây?"
"Thôi kệ đi." Tần Lạc bất đắc dĩ nói. "Những tin đồn về anh cũng đủ nhiều rồi. Cứ thật thật giả giả thế này có khi lại khiến cho người ta chẳng biết được cái nào là thật, cái nào là giả ấy."
"Đều là tin đồn cả ư?" Tô Tử nở một nụ cười giảo hoạt, hỏi.
Tần Lạc nhìn chằm chằm vào nàng một cách oán hận, nói: "Đáng lẽ tối qua anh phải mò sang phòng em mới đúng."
Tô Tử lườm Tần Lạc một cái, nói: "Garbo đang ở đây này, đừng có nói linh tinh."
Garbo đang chăm chú nhìn vào đĩa trứng ở trước mặt mình một cách chăm chú. Khi nàng thấy Tô Tử từ từ cắn từng miếng nhỏ, thì nàng cũng cầm lấy trứng định cho vào miệng.
"Garbo …" Tần Lạc và Tô Tử vội giơ tay ra cướp lấy.
Trứng trong tay Tô Tử đã được bóc vỏ rồi, còn trứng trong tay Garbo thì vẫn còn nguyên vỏ.
………………..
Khi Tần Lạc quay trở lại căn biệt thự của Lâm gia, thì thấy Bối Bối đang ngồi ở hành lang làm bài tập.
Ngày trước mỗi lần Tần Lạc về, Bối Bối đều lập tức xông thẳng đến nhào vào người Tần Lạc. Nhưng điều khiến cho người ta ngạc nhiên, đó là hôm nay cô bé không những ngồi im bất động ở đó, mà còn hừ lên một tiếng rõ to.
Những tâm tư buồn vui lẫn lộn của trẻ nhỏ thì gần như là đều được thể hiện hết trên khuôn mặt cả. Thấy bộ dạng của Bối Bối như vậy thì Tần Lạc biết ngay là cô bé đang tức giận điều gì đó.
Hắn bước đến trước mặt Bối Bối rồi quỳ xuống, chỉ vào bức vẻ của Bối Bối, hỏi: "Bối Bối, con đang vẽ cái gì thế?"
"Con không nói cho cha biết đâu," Bối Bối cong môi lên, giận dữ đáp lại. "Con ghét cha lắm, con không muốn nói chuyện với cha."
"Con đang vẽ vịt phải không?" Tần Lạc coi như không nghe thấy Bối Bối nói gì, cứ tảng lờ đi. Hắn đưa tay ra nhéo nhéo vào hai cái má bầu bĩnh của Bối Bối rồi nói.
"Không phải là vịt." Bối Bối hất đầu qua một bên hòng tránh đôi tay của Tần Lạc.
"Thế thì là cái gì?"
"Đã nói là không nói cho cha biết rồi cơ mà, sao cha cứ hỏi mãi thế. Đúng là mặt dày."
"Cha nói là vịt nhưng con lại nói là không phải …."
"Con sẽ không nói cho cha biết hình con vẽ là một con ngỗng đâu."
"Thì ra là con ngỗng à?" Tần Lạc cố tình giả bộ kinh ngạc nói.
"Con không nói cho cha biết đâu."
"………….."
Khi Lâm Hoán Khê lái xe từ bên ngoài vào thì Bối Bối lập tức đặt tập vở xuống chạy vội đến bên nàng.
Chỉ một lát sau, hai người một lớn một bé nắm tay nhau bước tới trước mặt Tần Lạc.
Bối Bối nghiêng người qua một bên liếc nhìn Tần Lạc một cái, nói: "Mẹ ơi, chúng ta đừng nói chuyện với cha nhé."
Tần Lạc đưa tay sờ mũi, cười khổ hỏi: "Mình làm gì cô công chúa nhỏ này rồi nhỉ?"
Lâm Hoán Khê xoa xoa đầu Bối Bối, nói: "Hôm qua nó nhìn thấy anh ôm công chúa Thụy Điển trên ti vi."
Tin tức đoàn khảo sát có cả công chúa Thụy Điển đến Trung Quốc được đưa lên cả ti vi, Bối Bối sau khi nhìn thấy thì liền hỏi Lâm Hoán Khê xem mình có phải là công chúa không, thì Lâm Hoán Khê nói phải.
Cô bé lại hỏi sao cha con chẳng ôm con gì cả? Thì Lâm Hoán Khê trả lời là vì cha bận. Bối Bối nghe vậy thì bắt đầu không vui, nói rằng cha bận vậy mà vẫn còn đi ôm cô công chúa khác, điều đó nói lên rằng cha cô bé không coi cô bé là công chúa.
Bối Bối ghen …. một cô bé đi ghen với một cô bé khác.
Mặc dù Lâm Hoán Khê giải thích rất đơn giản, nhưng Tần Lạc vẫn hiểu ra vấn đề.
Hắn ôm chầm lấy Bối Bối vào lòng, hôn lấy hôn để lên mặt cô bé, cười nói: "Không phải con nói là cha không ôm con à? Hôm nay cha sẽ ôm con suốt, tối đi ngủ cũng ôm lấy con."
"Con không cần cha ôm con." Bối Bối cười khanh khách nói. "Cha ôm mẹ đi. Mẹ đáng thương quá, đêm nào cũng phải ngủ một mình."
Tần Lạc sửng sốt, hắn quay qua nhìn Lâm Hoán Khê với vẻ mặt áy náy vô cùng.
Đến cả con nít cũng hiểu được điều này, mà sao mình có thể không để ý được chứ?
Khi ông nội mình ở đây thì nàng hết lòng chăm sóc ông và Bối Bối, còn khi ông nội về rồi thì nàng lại giúp hắn chăm lo cho Bối Bối.
Nàng là tròn bổn phận của một người làm vợ, trước giờ chưa từng có một lời oán trách nào. Có mặt hắn hay không có mặt hắn thì đều là như vậy cả.
Nhưng trong lòng nàng thật sự là không nghĩ gì hay không cảm thấy có một chút gì gọi là tủi thân sao?
Lâm Hoán Khê như thể không để ý đến vẻ mặt của Tần Lạc, nàng bước lên cầu thang rồi hỏi: "Tối nay hai người muốn ăn gì nào? Để em làm cơm."
Tần Lạc vỗ nhẹ vào đôi má phúng phính của Bối Bối, khẽ nói: "Bối Bối ngoan đi làm bài tập đi. Cha nói chuyện với mẹ một chút nhé."
"Vâng, cha đi đi." Bối Bối ngoan ngoãn gật đầu đáp.
Khi Tần Lạc bước vào phòng thì Lâm Hoán Khê đang thay quần áo.
Nàng cởi bỏ bộ đồng phục màu bạc trên người mình xuống, và đang chuẩn bị cởi cúc áo sơ mi bên trong ra.
Tần Lạc bước tới ôm chầm lấy nàng từ phía sau lưng.
"Sao anh không nói cho em biết?" Lâm Hoán Khê dừng tay lại, nói với giọng điềm tĩnh.
"Nói cho em biết điều gì?" Tần Lạc hỏi. Màn mở đầu mà hắn nghĩ sẵn không phải là như thế này.
"Việc bị tấn công ở sân bay ấy." Lâm Hoán Khê nói.
"Ha ha, thực ra thì cũng không có chuyện gì đâu. Anh sợ nói ra sẽ làm em lo lắng thêm."
"Anh không nói ra thì em sẽ không lo ư?"
"…………."
Tần Lạc không biết phải nói lại thế nào cho phải, những gì hắn có thể làm bây giờ đó là ôm chặt lấy nàng vào lòng, như thể là muốn hợp thể hai người làm một vậy.
"Đau." Lâm Hoán Khê có cảm giác như muốn nghẹt thở, nhưng nàng có thể cảm nhận được tâm tình hắn lúc này.
Hắn áy náy mà không biết phải nói từ đâu cho phải. Hắn yêu nàng mà lại không biết phải biểu đạt thế nào cho nàng hiểu.
Đứng trước mặt người khác thì miệng lưỡi hắn lưu loát, lanh lợi, nhưng khi đứng trước mình thì hắn bẽn lẽn như khúc gỗ vậy.
"Anh đang muốn làm cho em đau đây." Tần Lạc nói. Sau đó quay người Lâm Hoán Khê lại, áp sát bộ ngực viên mãn của nàng vào ngực mình.
Tay hắn đưa ra đằng sau, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của Lâm Hoán Khê.
Sau đó thì từ từ cúi đầu xuống, ngậm luôn cái miệng đang tỏa ra những hơi thở đầy mùi hương táo vào miệng mình.
Rất nhanh, hơi thở của Lâm Hoán Khê đã trở nên gấp rút.
Toàn thân nàng bắt đầu nóng ran, quần áo trên người cũng trở nên dư thừa.
Khi hai người đưa nhau lên giường mà không mảnh vải che thân thì Lâm Hoán Khê phát hiện ra cửa còn chưa đóng.
"Cửa, cửa." Lâm Hoán Khê vội nói, sau đó nàng kéo chăn che kín người mình lại.
Tần Lạc trần như nhộng chạy đi đóng cửa lại rồi quay về giường tiếp tục công việc chưa hoàn thiện của mình.
Khi cuộc mây mưa kết thúc, Tần Lạc từ đằng sau ôm lấy tấm lưng trần của Lâm Hoán Khê, bàn tay vẫn không ngừng mân mê bộ ngực to tròn của nàng.
"Công hội Trung y đã hủy bỏ mọi hợp tác với bên công ty của Hàn rồi."
"Đừng nói chuyện công việc nữa." Tần Lạc nói.
Một lát sau, Lâm Hoán Khê lại nói: "Đợt thi này Bối Bối đứng đầu trường đấy, cô giáo còn đến tận nhà để hỏi han nữa."
"Đừng nói chuyện người khác."
"Vậy nói gì giờ?"
"Nói chuyện chúng ta đi."
"…………………"
Tần Lạc bò lên người Lâm Hoán Khê, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: "Chúng ta kết hôn nhé?"
"………………….."
"Sao thế?" Tần Lạc thấy Lâm Hoán Khê không nói gì thì hỏi. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
"Chẳng lãng mạn chút nào." Lâm Hoán Khê nói.
"……………………"
………………………………….
"Lũ rác rưởi, đúng là một đám bỏ đi." Đinh Lực tức giận chửi mắng. Cả cái Yến Kinh này đều là người của chúng ta, vậy sao lại không tìm thấy? Sao lại có thể không tìm thấy được?"
"Cục trưởng, các anh em đã cố gắng hết mức rồi." Một đàn ông to lớn trầm giọng nói.
"Tiếp tục tìm. Có phải cày xới cả đất lên cũng phải tìm ra hắn ta cho bằng được."
"Vâng, thưa ngài." Người đàn ông đáp lại một tiếng xong thì nhanh chân bước ra khỏi căn phòng tối tăm.
………………………………
Mã Duyệt đẩy cửa bước vào phòng làm việc, thấy một bóng hình đơn chiếc đứng trước cửa sổ, trong lòng đột nhiên có cảm giác chua xót vô cùng.
Rất nhanh, nàng đã định thần trở lại, bỏ hết những thứ tình cảm không cần thiết ra bên ngoài, rồi báo cáo với vẻ mặt lạnh lùng: "Mạng lưới tình báo đã được triển khai toàn diện, cho đến giờ phút này vẫn chưa tìm thấy nơi ở của anh ta."
"Tiếp tục tìm." Người đứng bên cửa sổ nói mà không quay đầu lại, như thể những ngọn đèn đường bên ngoài là cảnh vật mà nàng hết sức quyến luyến vậy.
……………………………….
Hoàng Thiên Trọng sau khi đặt điện thoại xuống liền nở một nụ cười tăm tối.
"Cơ hội trời cho. Đúng là cơ hội trời cho."
Hắn vừa mới nhận được mệnh lệnh, hỗ trợ bộ an ninh tìm ra hung thủ trong vụ tấn công ở sân bay này.