Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1019: Đá đít



Tăng tốc!

Tăng tốc!

Lại tăng tốc!

Một vòng.

Lại một vòng nữa.

Hết vòng này tới vòng khác.

Quỷ Ảnh đem tốc độ phát huy tới cực điểm, hắn đúng là đã đem hết sức bình sinh ra để tăng tốc rồi.

Đây là lần thứ hai hắn xuất đạo.

Lần đầu tiên là hắn dùng tốc độ tới khiêu chiến với Hoàng Đế.

Hoàng Đế cũng không thể nào theo kịp tốc độ của hắn, cuối cùng Hoàng Đế đành phải từ bỏ cơ hội để tấn công hắn. Nhưng khi hắn định áp sát thì Hoàng Đế liền ra tay ngay.

Một chiêu.

Chỉ một chiêu vô cùng đơn giản và Quỷ Ảnh đã thua.

Hoàng Đế không hề giết hắn mà chỉ hỏi hắn có một câu: "Muốn chết hay muốn sống? Sống thì hãy làm nô lệ cho ta."

Quỷ Ảnh đã lựa chọn sống làm kiếp nô lệ cho Hoàng Đế, bởi vì sức mạnh kinh khủng của Hoàng Đế đã làm cho hắn khuất phục hoàn toàn.

Chỉ mỗi một lần giao tranh, cũng chỉ mỗi một lần gặp mặt mà hắn đã yêu Hoàng Đế thật sự.

Hắn yêu một cách chân thành, mãnh liệt, và coi tình yêu của hắn như là một tín ngưỡng không bao giờ có thể lay chuyển nổi.

Vậy mà bây giờ lại có một người đàn ông khác theo kịp được với tốc độ của hắn.

Nhưng hắn là ai cơ chứ?

Quỷ Ảnh không phục.

Nhưng đã có kinh nghiệm sau mấy lần thất bại vừa rồi, Quỷ Ảnh không dám ra tay hớ hênh nữa.

Hắn cứ thế chạy xung quanh Tần Lạc, hắn muốn Tần Lạc phải chóng mặt, hoặc là chính bản thân hắn cũng bị chóng mặt. Bất kỳ giá nào một trong hai người buộc phải có một người bị chóng mặt mới thôi.

Tần Lạc lại nhắm hai mắt của mình lại.

Có mở mắt ra cũng chẳng giải quyết vấn đề gì, bởi vì hắn không thể nào trông thấy bóng hình của Quỷ Ảnh.

Giữa ban ngày có một người cứ chạy đi chạy lại, nhanh đến nổi người ta chẳng thấy bóng hình của hắn ở đâu.

Đây là một cảnh giới gì vậy? Đây là một thực lực sức mạnh ghê gớm gì vậy?

Nhắm mắt vào có lẽ còn tốt hơn mở mắt ra. Ít ra thì vừa rồi Tần Lạc đã tát cho Quỷ Ảnh mấy cái rồi.

"Cứ tiếp tục chạy đi." Tần Lạc thầm nói. Bởi vì hắn không thể nào giải thích nổi trạng thái hiện tại của hắn, nếu bắt hắn buộc phải giải thích thì có lẽ Tần Lạc chỉ biết nói rằng ông trời đã mở Thiên Nhãn cho hắn mà thôi.

Quỷ Ảnh cuối cùng cũng đã xuất chiêu.

Hai chân của hắn chùng xuống, nhưng tốc độ của hắn quá nhanh là hắn rất khó mà dừng lại được.

Hắn dừng lại phía sau lưng Tần Lạc, vung tay chém vào ót hắn.

Chiêu này vô cùng tàn độc, lại không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, nó như một cơn gió thoảng, chỉ khi bạn cảm giác nhận ra nó, thì nó đã âm thầm đánh tấp vào bạn rồi.

Nếu như bị trúng cú này thì Tần Lạc không chết thì cũng thành thằng đần.

Càng lúc càng gần.

Có lẽ không nên dùng từ gần để hình dung nữa, vì tốc độ của cú đòn quá nhanh, bạn vừa trông thấy cánh tay của Quỷ Ảnh vung lên, thì cú đòn đó đã đánh vào ót Tần Lạc rồi.

Kỳ tích lại một lần nữa xuất hiện.

Tần Lạc như có dự cảm từ trước, khi cánh tay của Quỷ Ảnh chém bổ vào sau ót của hắn, thì hắn đã né người tránh sang một bên, làm cho cú chém của Quỷ Ảnh đã bay vào hư không.

Động tác của Tần Lạc phải nói là quá nhanh, nhưng nó lại diễn ra như người ta đang quay chậm vậy.

Nhanh tới cực điểm chính là cực chậm, đó là một cách phân giải của chậm.

Tần Lạc xoay người một trăm tám mươi độ, giáng một cú tát cực mạnh.

Bốp ….

Quỷ Ảnh lại một lần nữa bị ăn tát, mặt của hắn lại vằn lên vết năm đầu ngón tay của Tần Lạc.

"Thằng khốn." Quỷ Ảnh gầm lên, hắn không thể nhịn nổi nữa rồi. Hoặc là hắn đã chấp nhận sự thật rằng, hắn đúng là bị Tần Lạc tát vào mặt thật, chứ không còn là ăn may gì nữa.

Do vậy động tác của hắn không dừng lại mà nó tiếp tục, hắn không còn đứng trơ người như khúc gỗ để ăn thêm vài cái bạt tai nữa. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hắn hóa chưởng thành quyền, đấm thẳng vào ngực Tần Lạc.

Vút…

Một ngọn roi như một con rắn từ phía sau Quỷ Ảnh bay tới quấn lấy cổ hắn.

Bị người đánh trộm từ phía sau, Quỷ Ảnh chỉ còn biết từ bỏ mục tiêu hiện tại mà lách người sang một bên tránh cái roi.

Cái roi kia sau khi đánh trượt Quỷ Ảnh thì nó đã phóng tới thẳng mặt của Tần Lạc, nhưng ngọn roi như là có mắt, khi gần tới Tần Lạc thì nó lại co lại, bay về trong tay của Hồng Phu.

"Đối thủ của ông là tôi." Hồng Phu nhìn thẳng vào Quỷ Ảnh nói.

Hai con mắt màu nâu của Quỷ Ảnh lờ đờ nhìn Hồng Phu trầm giọng nói: "Mày đã vướng chân vướng tay thế này thì tao sẽ cho mày được chết."

Mấy lần giao tranh với Tần Lạc, Quỷ Ảnh đều bị thất thế, do vậy hắn phải tìm một ai đó để phát tiết, cũng như lấy lại sự tự tin cho mình.

Có như vậy hắn mới khôi phục lại trạng thái chiến đấu hừng hực ban đầu được.

Và dĩ nhiên là bây giờ hắn muốn giết người mới hả được cơn tức trong người.

……………………………..

Ở một sườn dốc vô danh đang diễn ra ba trận đấu bất phân thắng bại.

Hai trận đấu là của đàn ông và một trận là của chị em phụ nữ.

Nếu nói kịch liệt nhất thì phải là cặp đấu của Jesus và Kim Đồng. Nhưng nếu nói về đẹp mắt nhất thì là cặp đấu giữa Ly và Ngọc Nữ. Còn cặp đấu nhàm chán vô vị và quái dị nhất là cặp đấu giữa Quỷ Ảnh và Tần Lạc.

Chẳng có ai ngờ là Tần Lạc lại có thể chiến thắng, mặc dù cả Ly và Jesus đều rất lo lắng về tình hình của hắn. Nhưng cả hai đều không biết Tần Lạc đã ngầm cắm con cờ bí mật Hồng Phu ở bên mình, do vậy cả hai đều lo sợ bản thân hắn sẽ bị kẻ thù làm thịt như giết một con heo sữa vậy.

Nhất là với Ly, nàng chỉ muốn giết ngay con nhóc con Ngọc Nữ ăn mặc lòe loẹt khêu gợi như con gà mái này ngay lập tức.

Dĩ nhiên là Ngọc Nữ cũng có cùng suy nghĩ giống như nàng.

Cả hai sau một hồi kịch chiến đều không phân thắng bại.

"Con Tàu ghẻ đáng chết." Ngọc Nữ tức điên lên, nàng không còn dùng tay không mà đối phó với Ly nữa, mà đã lôi trong mình ra một bộ móng vuốt lắp vào tay trông như hai vòng bán nguyệt sắc lẹm.

Còn Ly thì cũng đã rút con dao mà nàng hay nghịch hàng ngày ra đối phó, chỉ khi nào gặp phải đối thủ nguy hiểm nhất thì nàng mới dùng tới nó. Mỗi người đều có một thói quen, hoặc là tốt hoặc là xấu.

Lẽ nào phải gặp đối thủ nguy hiểm nhất thì nàng mới dùng ngọn đao này? Dùng nó để đối phó với người khác lẽ nào lại không được?

Tiểu Lý Thám Hoa cũng đã từng hỏi qua về vấn đề này, và Ly đã trả lời rằng: Nếu là vậy thì đao sẽ bị cùn.

Đúng vậy giết người nhiều quá thì đao sẽ cùn, và nó sẽ không còn sắc bén nữa.

Trong những trận chiến năm xưa, có biết bao nhiêu tinh anh chiến binh đã bị chém hở cả một mảng xương sườn vì những lưỡi đao sắc lẹm.

"Có thể chết dưới tay của người Trung Quốc là một vinh dự dành cho mày." Ly múa đao đâm thẳng vào ngực của Ngọc Nữ.

Ngọc Nữ múa vuốt chống lại.

Choang!

Hai binh khí va chạm vào nhau tạo ra một tiếng kêu chát chúa.

Ngọc Nữ khẽ cười nhạt, nàng múa hai cây vuốt trong tay của mình thành một vòng kẹp chặt lấy lưỡi đao của Ly lại.

Ly cố sức rút ra mấy lần mà không được, nàng tức quá liền bất ngờ quét ngọn đao lên trên.

Cánh tay của Ngọc Nữ lập tức bị lưỡi đao quẹt qua, móng vuốt trong tay nàng cũng bị hất tuột ra khỏi tay văng ra ngoài.

Hấp!

Hai loại binh khí như một cặp tình nhân ôm hôn nhau thắm thiết bay vút lên không trung, còn hai người phụ nữ bên dưới thì lại tiếp tục múa quyền giải quyết nhau.

Chát …

Liên tiếp ba lần đầu gối Ngọc Nữ bị đá vào đau đến nỗi nàng phải loạng choạng lùi lại ôm chân.

"Con tiện nhân này đeo lõi sắt ở đầu gối, đê tiện." Ngọc Nữ căm hận nghĩ. Nàng chỉ vì muốn để lộ cặp đùi dài đến nách của mình, mà không hề đeo đồ bảo hộ nơi đầu gối, và nàng cũng không cho rằng mình sẽ cần tới cái thứ đó.

Nhưng Ly lại không hề như vậy, nàng chỉ biết rằng cái giá phải trả cho sự sexy sẽ như thế này đây.

Phi đao.

Mỗi một lần công kích, phi đao luôn là tiên phong của Ly.

Tuy nàng không biết đối thủ của mình có lai lịch ra sao, nhưng sau một hồi giao thủ, thì nàng đã hiểu rằng đối thủ của nàng không hề yếu chút nào.

Ngọc Nữ sau khi lui lại ba bước thì đã trông thấy Ly phóng luôn ba ngọn phi đao về phía mình, chính xác hơn thì là đúng vào bộ ngực của nàng. Nếu như có mặt Tần Lạc ở đây thì có lẽ hắn đã nghĩ rằng, vì Ly ghen tỵ với bộ ngực đồ sộ của Ngọc Nữ nên đã ra tay một cách thâm độc như vậy, hòng chọc nổ hai bầu ngực căng tròn kia đi cho bõ ghét.

Dĩ nhiên cho dù có mặt Tần Lạc ở đây thì hắn cũng chẳng dại gì mà nói ra những điều mà hắn nghĩ.

Phi đao vừa được phóng ra, thì Ly đã chạy từ phía sau.

Hai tay nàng biến thành quyền, thân thể chúi về phía trước, trông như một con báo đang vồ mồi vậy.

Ngọc Nữ không dám khinh thường, người nàng bỗng chốc trở thành như người không xương.

Toàn thân nàng cong về phía sau, như một nhà nghệ sĩ xiếc diễn múa dẻo vậy.

Ngọn phi đao phóng qua vù vù lướt qua người nàng.

Tiếp sau đó nàng hoàn toàn làm trái ngược với lý thuyết vật lý, giống như một con cá ngừ lật người, hai chân nàng phóng thẳng về phía trước đâm thẳng vào Ly như một mũi tên.

Đúng vậy, nàng đã tự lấy thân mình hóa thành mũi tên.

Uỳnh…

Cả hai người lại đâm sầm vào nhau, sau đó cả hai cùng lăn lộn trên nền đất, người thì dùng cùi trỏ thúc, người thì dùng tay móc mắt.

Đây không phải là kiểu đánh nhau vớ vẩn, mà đúng là sự giao tranh giữa hai cao thủ.

Hai người trong lúc ôm nhau lăn lộn, thì không ngừng chủ động chiếm lấy quyền chủ động, mày muốn cưỡi lên tao, thì tao cũng phải cưỡi lên mày. Kết quả là cả hai không thể phân thắng bại.

Chát …

Ly tung một cú đấm trúng ngay mặt của Ngọc Nữ, Ngọc Nữ ngày thường rất hay chú ý chăm sóc đến sắc đẹp của mình, làm sao mà chịu nổi được?

Aaaaa!

Ngọc Nữ dùng hết sức bình sinh lôi Ly kéo đè xuống dưới, còn mình thì cưỡi lên trên.

Khi Tần Lạc chạy tới, thì trông thấy tư thế của cả hai người này trông rất thô.

Nhưng hắn thấy cái mông của Ngọc Nữ cứ nhấp nhô lên như vậy, trông cũng ngứa mắt liền tung chân đá luôn một cú.