Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1029: Vương Cửu Cửu chủ động tìm đến tận nơi



"Tần ….." Garbo ngồi trên đùi Tần Lạc, đôi mắt trong suốt như thủy tinh của nàng nhìn chăm không chớp vào mặt hắn, nói.

"Tần ….Lạc." Tần Lạc dạy nàng từng chữ một. Vương thất Thụy Điển đưa Garbo đến Trung Quốc không phải là để cho hai người bọn họ đoàn tụ, mà là họ hy vọng Garbo có thể học thêm được một thứ tiếng, đồng thời có thể hoà nhập vào cuộc sống cùng với những người xung quanh.

Đây cũng là điều mà Tần Lạc muốn thấy, vì vậy nên hắn đã vui vẻ tiếp nhận lời thỉnh cầu của bọn họ.

"Tần …." Garbo nheo đôi mắt xanh thăm thẳm của mình lại nói. Đôi lông mi dài thượt không chớp lấy một cái, trông nàng giống như một chú mèo Ba Tư vậy.

Tần Lạc nhéo vào má nàng một cái, nói: "Tần …..Lạc. Garbo, em không thể chỉ biết nói mỗi một từ này không thôi. Em còn phải học thêm thật nhiều thật nhiều chữ khác nữa ….. được không nào?"

Chẳng biết Garbo có nghe hiểu được những lời Tần Lạc nói hay không, chỉ thấy nàng khẽ hé môi lên nhìn hắn mà tủm tỉm cười.

Tô Tử lúc này bưng tách trà đi tới nói: "Khi không có việc gì em cũng hay dạy cô ấy nói chuyện, nhưng cô ấy dường như vẫn còn một chút gì đó không chấp nhận em…. Chờ cho em và cô ấy quen nhau thêm một thời gian nữa là được thôi. Có lúc cô ấy đi vòng quanh trong sân mà luôn miệng kêu "Tần", "Tần" cũng làm em xót lắm. Thật không biết kiếp trước anh làm bao nhiêu việc tốt, mà kiếp này lại có một cô công chúa lặn lội đường xá xa xôi tới đây tìm anh."

"Anh là Sa Hoàng đời thứ mười chuyển thế ha ha, vì thế nên ông trời mới đối xử với anh tốt như vậy!." Tần Lạc cười bông đùa.

Không chỉ mỗi mình Garbo, mà hắn còn có Tô Tử, Lâm Hoán Khê, Lệ Khuynh Thành, Vương Cửu Cửu ……

Những người này ai cũng xinh đẹp, ai cũng giỏi, nhưng bọn họ lại chỉ yêu mỗi mình hắn mà thôi.

Cái này chẳng liên quan gì tới vẻ đẹp trai, cũng chẳng liên quan tới sự lôi cuốn của tính cách. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Dĩ nhiên, Tần Lạc có một ưu thế hơn người, cũng như sự may mắn hơn người đó là ….. số hắn quá đào hoa.

Hắn muốn đặt Garbo xuống để nhận lấy tách trà trên tay Tô Tử, nhưng Garbo khó khăn lắm mới nhìn thấy Tần Lạc, làm sao nàng lại tha cho hắn dễ dàng như vậy được, nàng bám chặt lấy vạt áo của hắn, ngẩng gương mặt tồi tội đáng thương của mình lên nhìn hắn như cầu xin, như van nài.

"Thôi để em uống thay anh vậy." Tô Tử nhấp một ngụm trà rồi nói.

Thấy Tần Lạc không muốn bỏ mình ra nữa thì Garbo rất lấy làm vui sướng, nàng hạnh phúc mỉm cười, cứ như nàng vừa dành được một món đồ chơi mà mình ao ước bấy lâu nay vậy.

Chả trách mà Tô Tử thấy thương nàng, Tần Lạc thầm nghĩ cho dù là hắn thì khi trông thấy gương mặt tội nghiệp, đáng yêu này của Garbo cũng sẽ mềm tan chảy thành nước luôn.

"Cô ấy bám anh quá, đến cả mấy người đi theo cô ấy mà cô ấy cũng chẳng thèm quan tâm, suốt ngày chỉ chơi với mèo không thì cùng nó ngồi ở chỗ bậc thang trong vườn. Trông cứ như một con mèo đen ngồi cạnh một con mèo trắng ấy, dễ thương lắm. Nếu anh có thời gian thì cố gắng tới chơi với Garbo, con bé trông cô đơn, tội nghiệp quá."

"Anh cũng muốn vậy." Tần Lạc cười khổ nói: "Nhưng dạo gần đây anh quá bận, hơn nữa hai ngày tới anh phải đi Mỹ một chuyến."

"Đi Mỹ?"

"Ừm!." Tần Lạc gật đầu nói.

"Em có thể hỏi anh đi làm gì không?"

Tần Lạc nghe vậy liền đưa tay nắm lấy tay Tô Tử nhẹ nhàng nói: "Dĩ nhiên là được rồi, chỉ là chuyện nhà của anh thôi mà."

Tô Tử khẽ cười nói: "Vâng, vậy anh nói cho em biết tại sao anh lại đột nhiên đi Mỹ vậy? Garbo mới tới tìm anh, vậy mà anh lại đi vội như vậy sao?"

"Cô anh ở bên kia gặp một số chuyện rắc rối, anh muốn qua đó giúp cô." Tần Lạc đáp. Hắn không có ý muốn đem tình hình xấu nói cho Tô Tử biết, vì sợ nàng sẽ lo lắng cho hắn.

Tô Tử nghe vậy khẽ cau mày hỏi: "Có cần em đi cùng không?"

"Không cần đâu." Tần Lạc mỉm cười nói: "Em bây giờ cũng rất bận rồi, Ất Can Giải Độc Vương dạo này tiến độ nhất định phải theo kịp mới được, nếu như có thể thì cuối năm quy mô sản xuất phải đạt sản lượng gấp mười lần trở lên ….."

"Mua máy, mua công xưởng đều không thành vấn đề." Tô Tử gật đầu đáp. "Nhưng nguyên liệu vẫn thiếu thốn lắm, chỉ vì chúng ta mua mấy loại thuốc với số lượng quá lớn, do vậy mà các đồn điền trồng thuốc đều nâng giá lên bán cho ta. Như vậy cũng không sao, nhưng chất lượng lại không được như trước. Có một số người trồng thuốc lợi dụng hoàn cảnh này mà tiêm thuốc tăng trưởng vào trong thuốc. Chúng ta đã quy định rồi, tất cả thuốc đều không được sử dụng thuốc tăng trưởng, nhưng bọn họ vẫn sử dụng. Bây giờ thì có hai sự lựa chọn, một là mua loại thuốc có tiêm tăng trưởng, hai là duy trì sản lượng như hiện nay."

"Có chuyện này sao?" Tần Lạc tắt hẳn nụ cười trên môi nói: "Anh đã nói rồi, không được tăng áp lực lên nông dân, cũng phải để họ kiếm tiền nữa chứ…"

"Em cũng đâu có hạ thấp giá mua của họ đâu, em còn mua với giá cao hơn ngoài thị trường nữa đấy. Nhưng con người vốn tham lam mà." Tô Tử cũng rất bất đắc dĩ.

Tần Lạc trầm ngâm một hồi rồi nói: "Bất kể người ta có làm gì, chúng ta vẫn phải nghiêm khắc về nhu cầu chất lượng của thuốc, dùng thuốc tăng trưởng đã là không được rồi, như vậy nó sẽ làm giảm hiệu lực của thuốc. Hơn nữa nó còn làm cho người bệnh nhiễm phải các căn bệnh ẩn họa nữa. Chữa khỏi cho bọn họ viêm gan B đã khó rồi, lại còn làm cho họ mắc phải các căn bệnh khó chữa khác nữa, như thế thì được không bằng mất."

"Em biết là anh sẽ làm vậy." Tô Tử nhoẻn miệng cười nói: "Em sẽ định ra một bản thảo về chế độ mới, yêu cầu về chất lượng thuốc sẽ được bảo đảm, mỗi một đợt nhập thuốc sẽ được kiểm tra rất cẩn thận. Ai phụ trách, ai hái thuốc, nếu như kiểm tra ra thuốc có nhiễm độc hoặc có các thành phần kích thích thì đều phải chịu toàn bộ trách nhiệm."

"Bọn họ có chấp nhận được không?" Tần Lạc cười hỏi. Tô Tử sau khi đi đứng được thì nàng đã phát huy được sở trường của mình. Nàng không chỉ có thể điều trị cho người bệnh, mà còn có thể phát huy khả năng đầu óc kinh tế tài giỏi của mình. Càng quan trọng hơn nữa là quan điểm về Trung Y của nàng cũng giống với hắn, đó là cứu rỗi Trung Y trước, sau đó mới là kiếm tiền.

Ở phương diện này thì nàng khác hẳn với Lệ Khuynh Thành.

Lệ Khuynh Thành mỗi lần làm ăn đều đưa lợi ích lên hàng đầu, chỉ có khi lợi ích của mình được bảo đảm rồi, thì mới bắt đầu tính tới là từ thiện. Mà nàng chỉ làm khi có khả năng, chứ chẳng bao giờ chủ động cả.

Dĩ nhiên Tần Lạc cũng không miễn cưỡng nàng phải giống như hắn, cũng không bắt ép nàng làm những việc mà nàng không muốn làm. Hắn cho nàng được làm chủ một trăm phần trăm, nàng muốn làm thế nào đều do nàng tự quyền quyết định. Chỉ cần nó không đi quá giới hạn cho phép là được.

Tô Tử thì vốn xuất thân từ Bồ Tát Môn, nàng gánh vác trọng trách làm hưng thịnh lại Trung Y. Vì thế mà Tần Lạc mới yên tâm giao toàn bộ sản nghiệp Trung Y cho nàng quản lý.

Ất Can Giải Độc Vương là hạng mục mà nhà nước và Tần Lạc chiếm cổ phần lớn nhất, sau đó mới tới Lưỡng Môn Nhất Phái.

Chỉ vì yêu cầu của Tần Lạc, nên nhà nước cũng không phái người can thiệp vào công việc này, mà chỉ phái kế toán tới kiểm tra sát hạch lại số liệu mà thôi.

Tần Lạc vì thế mà trở thành cổ đông lớn nhất, và cũng là người có quyền thế cao nhất của Ất Can Giải Độc Vương. Hắn đưa quyền này cho Tô Tử, cũng đồng nghĩa với việc hắn đã chấp nhận quan hệ của hai người là rất không chính đáng. Nói cho cùng thì mọi người ai cũng biết, Tần Lạc là một người đàn ông độ lượng, bất kỳ người phụ nữ nào bám càng hắn đều có thể được phân một phần sản nghiệp rất to lớn để quản lý.

"Có một số người không hiểu, có tiền mà không kiếm thì thành ngốc quá. Nhưng mà mấy người trong Lưỡng Môn Nhất Phái đều có ý gần giống với anh, ai cũng muốn cứu Trung Y trước rồi mới kiếm tiền sau. Tất cả đều không thể vì mấy quả trứng vàng mà đem con gà đẻ trứng vàng ra cắt tiết cả."

"Đúng vậy." Tần Lạc gật đầu nói: "Đây chính là sự khác biệt giữa người muốn làm nên sự nghiệp và những người chỉ biết kiếm tiền. Những người làm nên sự nghiệp đều nhìn vào những cái lợi xa hơn. Trung Y chính là thương hiệu của chúng ta, chúng ta phải giữ nó cho thật vững, nếu nó mà bị đổ xuống thì tất cả chúng ta đều chết đói."

"Anh cứ yên tâm, em sẽ giải quyết được vấn đề này thôi." Tô Tử cười nói.

"Cho anh thêm một chút thời gian." Tần Lạc nói: "Năm tới chắc chắn là sẽ giải quyết được một bộ phận thuốc cung ứng."

Tần Lạc đã đưa cho Lý Mãnh một trăm triệu tệ, để cậu ta đi Vân Điền trồng thuốc, tuy đã trải qua những khó khăn ban đầu, nhưng có người đi trước làm gương rồi thì những người đi sau sẽ biết noi theo thôi.

Bọn họ đã vẽ ra hai con đường đi, một là hợp tác với chính phủ, thuê đất của chính phủ rồi thuê nông dân trồng trọt. Còn con đường khác nữa là bọn họ cung cấp giống và kỹ thuật nuôi trồng cho nông dân trồng trên đất của họ, chờ khi nào có thuốc rồi thì Tần Lạc sẽ mua lại.

Bây giờ ở Vân Điền thì Tần Lạc đã sở hữu cả một mảnh đất trồng rộng lớn, chỉ cần chờ tới khi thuốc tăng trưởng rồi, thì khó khăn về việc khan hiếm nguyên liệu sẽ lập tức được khắc phục.

Tô Tử cũng biết việc này, nên nàng hiểu chỉ cần một thời gian nữa thôi là nàng sẽ chẳng phải lo lắng gì nhiều về nguồn cung ứng thuốc nữa: "Anh biết hạng mục Ất Can Giải Độc Vương này, mỗi ngày kiếm được bao nhiêu tiền không?"

"Anh không biết." Tần Lạc lắc đầu đáp.

"Anh mỗi ngày kiếm được tiền đều bằng người ta sống cả một đời vô tư thoải mái đấy."

"Thật vậy sao?" Tần Lạc cười nói: "Tiền đối với anh mà nói chỉ là các con số mà thôi."

Cảm giác làm hàng như thế này thật là sướng, Tần Lạc cười hô hố trong ý nghĩ của mình.

Ngày trước trên TV có rất nhiều người đều nói giống y hệt hắn, nhưng không ngờ đến lúc này hắn cũng có tư cách nói câu này.

……………………………..

Cam Vân đang làm công vụ, thì bỗng nhiên chuông điện thoại bàn kêu lên.

"Viện trưởng Cam, có một người tên Vương Cửu Cửu muốn tới tìm viện trưởng." Thư ký của Cam Vân gọi vào thông báo.

"Vương Cửu Cửu ư? Không quen! Hỏi rõ cô ấy tìm tôi có việc gì, sau đó cô hãy tự quyết định giải quyết." Cam Vân ra lệnh.

"Nhưng cô ấy nói có quen Tần Lạc tiên sinh, và nói là bạn rất thân của Tần Lạc nữa." Thư ký Lý Niệm bổ sung.

"Tần Lạc?" Cam Vân khép bản hợp đồng lại nói: "Mời cô ấy vào đây."

Không lâu sau một cô gái rất xinh đẹp đi theo sau Lý Niệm bước vào bên trong.

"Cháu chào cô ạ." Vương Cửu Cửu nhoẻn miệng cười lễ phép chào hỏi.

"Cháu là Vương Cửu Cửu?"

"Dạ vâng ạ." Vương Cửu Cửu lễ phép hết mực, nhỏ nhẹ nói: "Cháu tới đây là để thương lượng với cô một số việc."