Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1040: Đúng là ăn no rồi?



Ăn no đi?

Hồng Phu có vẻ như bị làm khó, nàng lật lật cái túi mà nàng mang theo bên mình ________ Một con trùng độc như thế này ngắn nhất thì vài cm, còn dài nhất cũng chỉ lên đến 20 cm, làm sao đủ số lượng cho Ngọc Nữ xơi hết lũ trùng độc này cớ chớ.

Hồng Phu đã được chứng khiến khả năng phàm ăn tục uống của Ngọc Nữ rồi, một mình cô ả có thể ăn hết một núi thức ăn.

"Không có nhiều như thế đâu!" Hồng Phu có vẻ miễn cưỡng trả lời. Nàng đúng là tưởng Tần Lạc muốn nàng dùng hết số trùng độc mà nàng mang theo bên mình nhét hết vào miệng Ngọc Nữ, cho cô ả ăn hết: "Hơn nữa, chỉ cần một con là đủ, ăn nhiều quá thì lãng phí lắm!"

Đúng là Hồng Phu không thể không tiếc đám trùng độc mà nàng mang theo, vì chúng rất hữu dụng và hiếm có. Tự nhiên cho hết vào miệng con ả tóc vàng này thật không đáng một chút nào.

"Dọa nó chút thôi mà!" Tần Lạc nháy mắt ra hiệu cho Hồng Phu. Hắn thầm nghĩ, con nhỏ này đúng là thật thà quá mức, đến cái thủ đoạn tâm lý chiến đối thủ như thế này mà cũng không biết, thật kém cỏi quá.

Nhưng Hồng Phu có thật thà nhưng tốc độ phản xạ của nàng cũng cực nhanh, và nàng cũng thuộc vào hạng tinh ranh do vậy chỉ nghe Tần Lạc mách nhỏ một câu thôi là nàng đã hiểu ra vấn đề.

Nàng liền rút ra một cái túi nhỏ, từ trong đó lôi ra một con rắn nhỏ màu đen tuyền dài chừng mười mấy cm.

Con rắn đó khi ở trong túi thì giống như chìm sâu vào giấc ngủ đông vậy, thân thể nhỏ gọn của nó cuộn thành một dúm, không nhúc nhích gì dù chỉ là một chút.

Nhưng khi nó vừa mới rơi vào lòng bàn tay của Hồng Phu, thì lập tức "sống" lại. Cơ thể dần kéo dãn ra, sau đó khẽ ngẩng cái đầu đen sì lên nhìn quanh nhìn quẩn.

Thành thật mà nói, thì chỉ cần nhìn nó thôi cũng đủ khiến cho người ta cũng phải rùng hết cả mình rồi, nếu mà cho nó vào bụng người khác----------thì quả là cũng có phần ghê cổ buồn nôn.

Quả nhiên, nụ cười đắc ý trên mặt Ngọc Nữ biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn của ả bỗng nhiên trắng bệch ra.

Mặc dù nàng ta không hiểu tiếng Trung, cũng không biết mấy người này đang nói cái gì, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn mình thì vô cùng quỷ dị----------và pha chút giễu cợt nữa.

Không những thế, đến cả con rắn đen kia cũng biết mục tiêu của nó là ai, nó quay sang bên Ngọc Nữ nhe hàm răng trắng ởn ra.

"Không không, các người không thể làm như thế được." Ngọc Nữ lập tức bịt chặt mồm mình lại: "Các người đừng làm như vậy được không? Bụng ________ bụng của tôi đã có sẵn một con rồi."

Sau khi nghe Jesus phiên dịch xong thì Tần Lạc liền nheo mắt lại nhìn Ngọc Nữ mỉm cười quái dị.

Những người thân quen với Tần Lạc, thì dĩ nhiên hiểu được khi hắn có biểu hiện này thì chứng tỏ hắn đang rất vui mừng hoặc đang tức giận.

Hiển nhiên, tâm trạng của Tần Lạc hôm nay khá tốt.

"Tại sao lại không thể? Cô ngàn dặm xa xôi tới tận đất Trung Quốc để giết tôi, tuy cô kém cỏi bị tôi tóm cổ, nhưng tôi vẫn đối xử với cô tử tế đấy chứ?"

Nếu như Ngọc Nữ mà nghe hiểu câu Tần Lạc vừa thốt lên, chắc nàng phải chửi ngay một câu: "FUCK!" thật to.

Đối xử tử tế?

Một thằng tồi khốn nạn đá vào đít nàng, tát vào mặt nàng, lại cho cả một con rắn chui vào bụng nàng, thì còn gọi là đối xử tử tế hay không.

Dĩ nhiên khi Jesus tạm thời chưa phiên dịch ra, thì nàng vẫn ngây dại nhìn Tần Lạc mà chẳng hiểu mô tê gì cả.

"Lần này bạn của cô nói là trao đổi con tin cho nhau, tôi cũng rất có thành ý. Không chỉ bản thân tôi phải đích thân tới Mỹ, mà còn phải mua thêm một tấm vé cho cả cô nữa __________ Nếu tôi mà keo kiệt thì tôi đã cho cô ngồi tàu hỏa tới đây rồi, tại sao tôi lại phải đối xử tốt với một con tin tốt như thế nhỉ? Tại sao?"

"Tần….." Jesus hắng giọng nhắc nhở: "Trung Quốc và Mỹ làm gì có đường ray tàu hỏa mà ngồi tàu hỏa tới đây."

Tần Lạc nheo mắt nhìn Jesus với con mắt khinh bỉ nói: "Cái thường thức này lẽ nào tôi không biết hay sao? Tôi nói thế là để dọa cô ta thôi!"

"….." Jesus nhìn về phía Ngọc Nữ, thầm nghĩ, hy vọng con nhỏ ngốc nghếc này cũng không biết cái thường thức này. Chứ nếu không sự đe dọa của Tần Lạc sẽ trở thành một trò cười ngu ngốc.

Tần Lạc nói xong liền bảo Jesus phiên dịch, sau đó hắn lại thao thao bất tuyệt: "Tôi đối xử tốt với cô, là bởi vì tâm trạng của tôi đang thoải mái. Còn tôi đối xử tệ bạc với cô, thì đó cũng là quyền của tôi, tôi có quyền làm như thế _________ tại sao tôi không thể cho cô ăn con rắn này? Cô cho tôi một lý do đi!"

"Là một nam nhân đại trượng phu… anh không thể dùng thủ đoạn đê tiện bỉ ổi như thế này để đối phó với phụ nữ được!" Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Đừng có nhắc mấy từ đó trước mặt tôi." Tần Lạc nói: "Nam nhân đại trượng phu ư? Thằng nào thích làm thì cứ việc làm, thằng này đếch làm."

"….." Ngọc Nữ nhất thời á khẩu không biết nói gì hơn. Ngoại trừ đánh thức lòng tự tôn và sự nhã nhặn có học của Tần Lạc ra, nàng đúng là… chẳng biết nên nói với hắn thế nào để hắn buông tha cho nàng nữa….. lẽ nào nàng lại nói, vì tôi xinh đẹp thế này, anh có thương tình mà tha cho tôi được hay không sao?"

"Không có lý do phải không?" Tần Lạc cười hỏi.

"Anh không thể làm nhục một chiến tướng của Hoàng Đế, ông ấy mà tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

"Thế lẽ nào phải tôn trọng cô, cho cô ăn uống tử tế, chiêu đãi cô đủ thứ trên đời, thậm chí gọi cô làm mẹ thì thằng khốn nạn đó sẽ thả cô của tôi ra hay sao?"

"……"

"Sao? Lại không trả lời được nữa à?" Tần Lạc nhún vai nói: "Tao làm nhục mày một lần, thì thằng khốn đó sẽ tức giận, tao làm nhục mày lần thứ hai, thì vẫn tức giận đúng không. Bất luận tao có làm gì thì nó cũng không thả cô của tao ra đúng không, thế thì tao tại sao không thể làm nhục mày đến cả chục lần?"

Tần Lạc quay sang Hồng Phu khẽ khoát tay nói: "Cho rắn tìm mồi đi."

"Huýt…." Hồng Phu cong môi lại khẽ thổi sáo.

Nghe theo tiếng huýt sáo của Hồng Phu, con rắn đen khi liền từ lòng bàn tay của nàng bò lên trên người của Ngọc Nữ.

"Đừng như vậy, đừng làm như vậy." Ngọc Nữ co rúm người lại, sợ đến hồn bay phách lạc.

Nếu mà với tốc độ ăn côn trùng độc địa như thế này thì nàng đúng là sẽ no thôi _________ Trong bụng nàng vẫn còn một con rắn cơ mà.

Tần Lạc rất thích thú hưởng thụ vẻ mặt kinh sợ của đối phương, hắn đủng đỉnh nói: "Vẫn còn một việc nàu tôi vẫn chưa nói cho cô biết. Cô lần trước nuốt là một con rắn cái, hôm nay sẽ tới con rắn đực, bây giờ đang trong mùa chúng nó động tình với nhau ……. Nếu như chúng chẳng may có làm tình trong bụng cô, thì chúng nó sẽ đẻ trứng ngay trong ổ bụng của cô, vậy thì thật là gay go quá _________"

"Ọe ……."

Kể cả có là một trong bát đại chiến tướng, kể cả ý chí của Ngọc Nữ có kiên định đến đâu đi chăng nữa, thì sau khi nghe Jesus phiên dịch xong, nghĩ tới đám trứng rắn lổn nhổn sinh sôi nảy nở trong bụng của mình, sau đó chúng nó bò lổn nhổn trong đó thì ___________

Thật là kinh khủng!

"Nói cho tôi biết anh định làm gì? Anh định làm gì hả?" Ngọc Nữ gào lên trong tuyệt vọng.

Tần Lạc bây giờ trong mắt nàng là một con quỷ, một con ác quỷ đáng sợ.

"Thứ nhất, tôi muốn nói với cô rằng, tôi không phải là thằng ngu, mà cô mới là ngu. Cô đã là tù binh của tôi rồi, thế mà còn dám chửi tôi là ngu, chỉ có thằng ngu mới hành xử như cô."

"………………….."

"Mau tự nói mình là đồ ngu đi!" Tần Lạc ra lệnh.

Ngọc Nữ là ai chứ? Là thiên kim tiểu thư của một gia đình quý tộc, là một người đẹp lộng lẫy trong mắt mọi người, là một trong bát đại chiến tướng lừng danh, làm sao có thể chịu nhận sự sỉ nhục do chính mình gây ra cơ chứ?

Tự nhận mình là đồ ngu trước mắt người khác __________ thà chết còn hơn.

"Sao hả? Không bằng lòng?"

"Không bằng lòng cũng chẳng sao." Tần Lạc nói: "Tôi thấy ăn một con rắn để bảo vệ vinh dự của mình cũng đáng lắm đấy chứ nhỉ."

Ngọc Nữ đang nhìn con rắn đang bò từ bắp đùi mình lên trên người, thì toàn thân nàng cứng đờ, họng của nàng khô cứng, khó khắn lắm nàng mới thốt nên lời: "Tôi là đồ ngu."

Tần Lạc thể hiện rõ sự vui mừng qua ánh mắt, nhưng rất nhanh hắn lại trở lại thái độ lạnh lùng.

Hắn biết rằng chỉ cần đánh đổ được lòng tự trọng của Ngọc Nữ, làm cho khả năng phòng ngự tâm lý của Ngọc Nữ bị biến mất, thì nàng sẽ trở nên ngoan ngoãn và vâng lời ngay lập tức.

Như vậy, mới có thể phát huy được giá trị của một trong bát đại chiến tướng của Hoàng Đế.

"Nói lại lần nữa."

"Tôi là đồ ngu!" Ngọc Nữ thầm nguyền rủa trong bụng, và thề rằng một khi được cứu thoát sẽ cầm ngay con dao tới băm vằm tên khốn này ra làm trăm mảnh.

"Tốt lắm." Tần Lạc rất vừa lòng với thái độ của đối phương, hắn nheo mắt lại cười nói: "Thứ hai, nói cho tôi biết, bọn chúng đang ở đâu?"

"Ai cơ?"

"Đám đồng bọn của cô chứ của ai?"

"Không biết."

"Thế thì mày phải ăn rắn thôi, ăn đến bao giờ mày no hoặc mày muốn nói ra sự thật rồi mới thôi __________"

"Tôi thật sự không biết. Tôi từ New York nhận nhiệm vụ tới Trung Quốc, chúng tôi không có căn cứ địa tại Las Vegas ________ Khi tôi bị các anh bắt ở Trung Quốc, thì tôi đã mất liên lạc với họ, tôi không biết họ đang ở đâu thật." Ngọc Nữ lên tiếng phân trần, mà giọng cứ run run như sắp khóc tới nơi vậy.

Tần Lạc nghe vậy quay sang Jesus hỏi: "Anh có tin không?"

"Có lẽ là cô ta đã nói thật." Jesus mỉm cười đáp, hắn rất thích xem Tần Lạc giở nhiều trò quái gở như thế này.

"Được rồi, bạn của tôi tin cô, nên tôi tạm thời tin cô lần này!" Tần Lạc nói: "Vậy các người liên hệ với nhau kiểu gì? Đừng có nói với tôi là giữa các người không có phương thức để liên hệ đấy nhé, vì nếu không thì hãy chờ cho ổ bụng của cô nở đầy rắn con đi là vừa."

Ngọc Nữ yên lặng một hồi lâu, nàng nghiến răng mím chặt miệng, không dám mở ra.

Nàng biết điều này có nghĩa là gì.

Bởi chỉ cần nói ra cách thức liên lạc thì sẽ biết nơi của đồng bọn của nàng, và như vậy đồng nghĩa với phản bội.

Bạn có thể phạm sai lầm trở thành tù binh của người khác, nhưng bạn không thể phản bội được _________ Đây là một tội rất lớn, và cũng không bao giờ được tha thứ.

"Cô cứ việc suy nghĩ, chẳng ai ép cô cả!" Tần Lạc nói.

Dĩ nhiên con rắn nó ép thì lại là chuyện khác.

Con rắn đó đã bò lên ngực của Ngọc Nữ, chỉ còn cách vài cm nữa thôi, là nó đã bò lên cái cổ trắng ngần của nàng.

Nét mặt Ngọc Nữ trở nên đau khổ vô cùng.

Ngọc Nữ trợn mắt làn nhìn con rắn đen kia, sau đó _________

Sau đó nàng nhanh tay chộp lấy nó, rồi nhét luôn vào miệng của mình.

Lần này tới lượt Tần Lạc trợn tròn mắt há hốc mồm vì kinh hãi.

Con ranh này ________ Nó đúng là dám ăn thật.