Tần Lạc nằm trên giường, Ly cũng cùng nằm trên giường.
Tần Lạc nằm bên trái, dựa vào tường. Ly nằm bên phải, dựa vào cửa sổ.
Đương nhiên, vị trí của Ly thuận lợi hơn để nhảy tới cửa. Đây là yêu cầu của Ly, Tần Lạc cũng không dám phản kháng.
Từ khi nghe Ly kể "trước có một nam nhân không nghe lời tôi" rồi nói kết quả sau đó, Tần Lạc cũng không dám phản kháng với bất cứ quyết định nào của Ly. Cho dù nàng muốn chính mình cởi sạch quần áo, cầm ống nước nhảy múa… Tần Lạc cũng chỉ cố lấy đủ dũng khí để nói cho nàng: Em có thể lăng nhục tôi, nhưng không thể vũ nhục tôi.
Tần Lạc rất mệt, ngồi máy bay trong thời gian dài như vậy, nói nhiều như vây, còn đánh bài ba lần thắng hai lăm triệu đô. Lại nhìn Jesus cùng Hồng Phu rời đi, dàn xếp cho Ly, Ngọc Nữ cùng chính mình…
Tần Lạc đột nhiên phát hiện, hắn còn chưa có ăn cơm.
Đúng vậy, trừ lúc ăn xong bữa cơm trên phi cơ, từ lúc xuống đất đến giờ đã qua tám giờ, hắn chưa được nếm qua thêm món gì.
Trước có nhiều việc nên quên mất, giờ đi nằm, hắn liền nghĩ tới.
Cái đói không nghĩ đến thì thôi, một khi nghĩ đến liền lập tức tràn ngập thân thể lẫn tâm trí.
Nằm thẳng đói, nằm nghiêng đói, nằm ngửa mặt đói, nằm sấp xuống cũng đói. Cả người Tần Lạc vốn dĩ đã uể oải lại bị cái bụng đói hành hạ. Vô luận hắn cố gắng đếm một con cừu, hai con cừu…( đây là cách đếm cừu cho dễ ngủ) nhưng đếm mãi vẫn không ngủ được. Vì vậy, Tần Lạc quyết định nói chuyện với Ly.
"Ly, đã ngủ chưa?" Tần Lạc hỏi.
"Chưa." Thanh âm của Ly từ bên cạnh truyền tới.
"Sao còn chưa ngủ?"
"Nói nhảm."
" ……………" Tần Lạc suy nghĩ một chút, vấn đề hắn hỏi được xem là "nói nhảm" hả? Lại nói tiếp: "Tôi hỏi em sao lại không ngủ được, như thế nào mà là nói nhảm? Em ngủ đi, buổi tối hẳn là
không có việc gì."
"Cái gì mà " hẳn là" ?".
" … bọn họ đại khái sẽ không động thủ ở chỗ này đâu. Nếu không hẳn đã sớm động thủ rồi."
"Tại sao lại không động thủ?" Ly lại hỏi ngược lại. "Trước khi động thủ phải thông báo với anh sao?"
"Cái này…không phải…"
"Như vậy sẽ không có vạn nhất."
"Được rồi." Tần Lạc cảm giác được ngữ khí của Ly có chút không thích hợp, giống như trong lòng có chuyện gì đó, liền hỏi: "Có phải hay không là có tâm sự?"
"Không có." Ly tức giận nói.
Mặc dù miệng nói không có nhưng từ trong giọng nói của nàng, Tần Lạc nghe ra…nàng nhất định có.
Tần Lạc bò dậy, hai tay chống thân thể, dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn, nhìn chăm chú vào khuôn mặt thanh tú, khả ái, tinh xảo cùng với bạo lực, lãnh khốc, khuôn mặt nhỏ nhắn, dưới cái mũi còn có một nốt ruồi nhỏ, nói: "Không nên chuyện gì cũng để trong lòng."
"Chẳng lẽ muốn tôi đem chuyện này nói cho anh…ngu ngốc..." Ly trong lòng thầm nghĩ.
Nàng quả thật có chuyện.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, buổi tối hôm nay tâm tình của nàng rất loạn.
Lúc trước khi chấp hành nhiệm vụ, bởi vì tình thế thúc bách cũng không phải chưa cùng ở cùng một phòng với đàn ông.
Nhưng lúc đó trong lòng nàng hoàn toàn bình tĩnh, hoàn toàn coi chính mình trở thành đàn ông…hoặc nói đem người kia đối đãi như chị em. Cùng bọn họ thay nhau trông chừng, cùng bọn họ gác đêm, cùng bọn họ nhảy lên giết chết địch nhân. Khi lưỡi dao sắc bén đâm vỡ da thịt, cắt đứt yết hầu làm máu chảy tràn xuống sàn nhà. Nàng cũng không có sợ hãi, ngược lại sau khi giải quyết xong đối thủ lại cảm thấy mừng rỡ, có cảm giác an toàn.
Nhưng buổi tối hôm nay, nàng có cảm giác rất không an toàn.
Hô hấp của nàng dồn dập, trong lòng lại càng loạn hơn, nhiệt độ cơ thể như tăng lên…dù sao nàng cảm giác được toàn thân rất không thích hợp, tựa như tất cả nội tạng đều đang dịch động. Đúng vậy, một loạt những triệu chứng đồng thời phát tác làm nàng tức giận, xúc động nhưng không phát tác ra ngoài được.
Giống như sợ thân thể người kia tự nhiên nhảy lên, thừa dịp nàng ngủ làm ra hành động cầm thú đối với nàng vậy.
Nàng cũng không thể đem Tần Lạc ra mà phát tác bạo lực đánh hắn một trận. Mặc dù nội tâm nàng quả thật có ý nghĩ như vậy.
Hoàn hảo chính là, tiểu tử này lại chủ động đưa đến cửa…
Tần Lạc thấy Ly không trả lời lại, trong lòng chợt nhảy, phải để ý tới sắc mặt nàng. Dù sao, hắn cũng đã đọc qua vài thứ về tâm lý học.
"Được được được." Tần Lạc lập tức điều chỉnh lại. "Hai người bọn họ đi rồi, bây giờ chỉ còn hai chúng ta ở nước Mỹ, nhìn quanh chỉ có địch nhân không có bạn bè. Nói thật, tôi không biết chúng ta có thể sống sót mà rời nước Mỹ không. Cho nên, trước khi chết, sao không làm cho chính mình vui vẻ một chút."
"Anh nói chúng ta sẽ chết?" Ly hỏi.
"Đúng là có khả năng này." Tần Lạc nhếch môi nở nụ cười. "Cũng có khả năng chúng ta đem Hoàng Đế cùng tám người của hắn … toàn bộ xử lý."
"Cũng có thể sẽ chết." Ly nói, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.
Tần Lạc đau lòng, đưa tay ra muốn kéo nàng vào trong ngực, nhưng lại không biết dùng thân phận hay danh nghĩa gì.
Tay phải hắn duỗi ra không trung thì dừng lại.
Hắn không biết nên tiếp tục, hay là thu hồi lại.
Ly mở mắt, nhìn động tác cứng ngắt của hắn, có chút ngẩn người.
"Tôi chính là nghĩ muốn ôm em một chút." Tần Lạc nhếch môi cười, thanh âm có chút khô khốc.
Hắn cần phải mạnh mẽ đẩy nàng ra xa, không nên ích kỷ lưu nàng ở lại.
Cho dù nàng có chết, hắn cũng chỉ muốn nàng chết vì vô số người khác mà không phải chết vì chính mình.
"Nằm xuống." Ly nói.
Tần Lạc cười cười, lại nằm lại vị trí ban đầu.
Tần Lạc đang suy nghĩ dùng cớ gì để khuyên nàng đi, Ly bỗng nhiên lại kéo lấy cánh tay hắn.
Nàng kéo cánh tay của Tần Lạc xuống phía dưới đầu mình, sau đó gối đầu lên rất thoải mãi. Thân thể hơi nghiêng, nửa thân trên dựa vào người Tần Lạc.
"Cái gối đầu không thoải mái." Ly nói. Như là giải thích nàng làm như vậy là có nguyên nhân, nói cho Tần Lạc biết, lão nương không phải cố ý muốn ăn đậu hủ của ngươi.
"Đúng là có chút…" Tần Lạc nói. Cánh tay còn lại vươn tới, muốn ôm lấy bả vai Ly.
Vù…
Một đạo ngân quang lóe lên, nơi cổ Tần Lạc đã xuất hiện một con dao nhỏ sáng loáng.
Tần Lạc sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Người phụ nữ này giấu con dao chỗ nào? Nhanh như thế đã lấy ra rồi?
"Không được nhúc nhích." Ly uy hiếp nói.
Thân thể Tần Lạc cứng đơ, cẩn thận nhìn con dao nhỏ trước mắt, lấy ngữ khí thương lượng hỏi: "Tôi có thể hay không, ra kia uống chén nước?"
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Tần Lạc thở hổn hển chửi má nó, thật là cảm kích tiếng chuông đến nước mắt cũng phải chảy ra.
Mặc kệ là ai gọi cú điện thoại này, Tần Lạc trong lòng đều phải nói với hắn hai tiếng cám ơn.
Nhưng Ly đối với tiếng điện thoại đột ngột có chút không hài lòng, thu hồi lưỡi dao, buông thân thể Tần Lạc ra nói: "Nghe điện thoại đi." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
"Được." Tần Lạc vội vàng nhảy từ trên giường xuống, chạy tới cầm lấy điện thoại.
"Là Tần đoàn trưởng à? Tôi là người phiên dịch Tiểu Lưu. Hiện tại tôi có việc gấp muốn báo cáo…" trong điện thoại vang lên thanh âm dồn dập của một người đàn ông.
"Có chuyện gì?" Tần Lạc nhướng mày hỏi.
Lúc trước hắn ra ngoài đã đem nhiều công việc giao cho phó đoàn trưởng Tiền Hoành Lượng. Nếu Tiền Hoành Lượng tận chức trách, lại thêm Cố Bách Hiền bọn họ có kinh nghiệm hỗ trợ, trong đoàn hẳn là không có việc gì xảy ra mới đúng. Mọi người không phải là tiểu hài tử gì, có thể xảy ra chuyện gì được?
Đương nhiên, nếu như Tiền Hoành Lượng muốn thừa dịp mình không có ở đây mà làm ra chuyện gì, hắn cũng không ngại mà làm ác nhân, thu thập hắn một phen.
"Tiền phó đoàn trưởng té xỉu, bây giờ đã được đưa đến bệnh viện." Tiểu Lưu không dám dài dòng, nói ngay ra nguyên nhân gọi điện thoại.
"Té xỉu?" Tần Lạc nóng nảy. "Đang tốt như vậy sao lại té xỉu?"
Tần Lạc vốn tưởng rằng Tiền Hoành Lượng làm ra sự tình gì sau lưng hắn, lại không nghĩ đến hắn chỉ đoán đúng có một nửa. Tiền Hoành Lượng đúng là đang làm ra sự tình, nhưng không phải sau lưng hắn mà quang minh chính đại làm trước mắt hắn.
Té xỉu một chút liền có thể vào bệnh viện ngủ một giấc, còn có sự tình gì có thể hấp dẫn người hơn?
"Nghe nói…Tiền phó đoàn trưởng đang ở dưới lầu đánh bạc, thắng được không ít tiền…bỗng kích động một chút liền té xỉu." Tiểu Lưu ấp a ấp úng nói.
Chuyện khác có thể nói gì thì nói nhưng chuyện này lại có liên quan đến vấn đề danh dự của lãnh đạo nên hắn không dám nói lung tung. Tiểu Lưu biết Tần Lạc cùng với Tiền Hoành Lượng quan hệ không tốt, vạn nhất sau này bọn họ đấu với nhau. Tần Lạc nói là hắn đánh bạc té xỉu, Tiền Hoành Lượng lại muốn hắn nói ra nhân chứng thì làm sao được.
Cho nên Tiểu Lưu phải cẩn thận một chút, chỉ dùng từ "nghe nói" thôi.
Tần Lạc cảm thấy được trong cơ thể nóng bừng lên, chỉ muốn ngửa cổ chửi một trận.
Tiền Hoành Lượng là phó đoàn trưởng đoàn Trung Quốc, ngày đầu tiên vừa đến đã tiến vào sòng bạc đánh bạc.
Chuyện này cũng xem ra…mới thắng được bọn họ ít tiền đã té xỉu…lão tử thắng hai lăm triệu đô như thế nào mà không té xỉu?
Lại còn bị người ta đưa vào bệnh viện, chuyện này cả khách sạn, à không, tất cả đoàn đại biểu của các quốc gia hẳn là biết việc này liền.
Lần này, đoàn đại biểu của Trung Quốc thật là mất mặt đến tận nhà bà ngoại rồi.