Pháo đài màu đen cổ kính, giống như những lâu đài của quỷ hút máu thời xa xưa.
Trong phòng không bật đèn, màn hình ti vi chiếu sáng một gương mặt xanh xao, không khí rất quỷ dị.
Ba………..
Màn hình ti vi đã biến thảnh một mảnh đen kịt, cả phòng lập tức trở nên tối đen.
Nếu như không phải có cửa sổ thủy tinh phản chiếu ánh sáng bên ngoài, cho dù là hai người ngồi đối diện cũng không thể thấy rõ vẻ mặt của nhau.
"Phu nhân tức giận rồi?" Thanh âm khàn khàn của một người đàn ông vang lên. Ngữ khí lỗ mãng, trêu đùa, biểu hiện chủ nhân của thanh âm này đang có tâm tình hết sức thoải mái.
"Tôi nghĩ tôi không nên cho hắn cơ hội này." Người phụ nữ lạnh giọng nói. "Hắn giống như một con sâu bọ trên cực bắc thảo nguyên, có thể nắm lấy bất cứ cơ hội nào. Cho dù chỉ cấp cho nó một chút phân ngựa hoang, nó vẫn có thể sống tốt."
"Đúng vậy." Người đàn ông phụ họa, nói tiếp. "Phu nhân, với tuổi của chúng ta, chẳng lẽ không có hứng thú với người trẻ tuổi ưu tú như vậy sao?" Nguồn truyện: Truyện FULL
"Nếu như có thể cho tôi sử dụng, tôi hiển nhiên là rất cao hứng. Đáng tiếc…những việc hắn làm tôi đều không muốn thấy." Người phụ nữ bưng lên một cái chén bằng thủy tinh, trong chén sóng sánh máu huyết của giác đấu sĩ, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Bà ta rất ít khi cảm thấy cấp bách như vậy, chất lỏng kích thích tiến vào yết hầu rồi nhanh chóng tiến vào dạ dày. Chỉ cảm thấy yết hầu bốc lên lửa nóng, dạ dày cũng như có đống lửa đang thiêu đốt. Bà ta gắt gao cắn chặt miệng, tránh cho hơi thở tanh máu phun ra.
Ánh mắt người đàn ông sáng quắc, giống như hai ngọn đèn sáng trong đêm tối.
"Phu nhân, tôi rất muốn hỏi bà một vấn đề." Người đàn ông lên tiếng nói. "Phu nhân có thể làm đến cấp chấp sự quan năm sao, như vậy cả đời này bà đã bao giờ thất bại chưa?"
"Đúng vậy." Người phụ nữ khẳng định. "Người thất bại không thể làm đến cấp chấp sự quan năm sao. Cả đời chỉ cần thất bại một lần cũng không được. Bởi vì…chấp sự quan năm sao không cho phép có một chút tì vết nào."
"Ồ, bà thật là một người phụ nữ có khả năng." Người đàn ông kia than thở.
"Sao tự nhiên bá tước đại nhân lại hỏi chuyện này?"
"Tôi đang nghĩ đến một chuyện…nếu như kế hoạch lần này thất bại, bà có thể tiếp tục làm chấp sự quan năm sao nữa không?"
"Không thể." Người phụ nữ lại khẳng định. "Tôi sẽ trở về cấp chấp sự quan bốn sao. Nhưng tôi sẽ không thất bại."
"Tại sao?"
"Bởi vì…hắn ta sẽ chết." Người phụ nữ mặt đầy ngạo khí nói. "Trung y của Trung Quốc đột nhiên quật khởi, là bởi vì người trẻ tuổi này mà một bước leo lên đỉnh cao. Đây chỉ là lực lượng của một người, không phải là lực lượng của một tổ chức…mỗi người đều vì mình, nếu đem những người này nhốt trong một cái ***g sắt, nhất định bọn họ sẽ cắn nuốt tàn sát lẫn nhau. Đến lúc ấy, bọn họ làm gì còn tâm tư mà phát triển trung y? Một người cho dù mạnh mẽ, nhưng bất quá cũng chỉ như mây khói trôi qua. Chỉ có một chế độ hữu hiệu, thực thi những chính sách tốt đẹp mới có thể cam đoan nó hưng thịnh lâu dài. Nhưng cái này bọn họ không có, thay đổi liên tục, có thể nào làm tốt được?"
Bá tước nghe được không khỏi gật gật đầu, nói: "Phu nhân phân tích rất đúng. Bất quá tiểu tử này đích thực là một nhân tài. Giết hắn quả có chút đáng tiếc."
"Nhưng …tôi không nghĩ đến, cho hắn thêm một chút thời gian nào để phát triển nữa." Người phụ nữ lại dời mắt lên ti vi nói. "Nếu như có thể, tôi sẽ không đồng ý cho hắn cơ hội lần này. Đây coi như là đưa lễ gặp mặt cho hắn."
"Cũng là lễ tống biệt ( lễ chia tay người chết ) ." Bá tước cười ha ha nói.
"Phu nhân." Ông ta nắm lấy bàn tay cầm chén rượu của người phụ nữ.
"Bá tước đại nhân, tôi nghĩ ông đâu có thiếu phụ nữ." Người phụ nữ cũng không cử động gì, chỉ có thanh âm bình tĩnh vang lên nhưng tạo cho người nghe cảm giác cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
Đúng vậy, thanh âm của bà ta không có bất cứ cảm tình gì. Hoặc có thể nói… không có bất cứ tâm tình gì.
Giống như đây là một người đã chết hoặc là không phải con người…làm cho đàn ông ngay cả dũng khí để tiếp xúc cũng không dám.
"Nhưng tôi cũng chưa từng được gặp qua một người phụ nữ nào như phu nhân."
"Tôi không thấy có chút cảm giác tiếc nuối nào." Người phụ nữ nói. "Bá tước đại nhân, không còn thời gian nữa."
"Ha ha … được rồi." Người đàn ông đứng lên nói. "Cùng mỹ nhân như phu nhân đây uống rượu tâm sự đúng là một sự tình thống khoái của nhân sinh."
"Tôi cũng cho rằng như vậy."
Bá tước dường như được cổ vũ, vẻ mặt phấn khởi nói. "Tôi vì phu nhân đi giết người."
"Sớm hoàn thành điều kiện giao dịch, như vậy hắn cũng thật cao hứng."
"Đây cũng chính là điều tôi muốn nói."
……………….. ………………..
"Là nơi này sao?" Tần Lạc nhìn căn nhà nhỏ làm bằng gỗ mộc trước mắt, hỏi.
"Đúng vậy." Tiểu Lưu trả lời. "Tôi tìm nhân viên công tác của tổ ủy, đã xác nhận qua."
Tiểu Lưu tên gọi là Lưu Tất Lương, là nhân viên phiên dịch của bộ y tế. Lần này theo đoàn tới tham gia đại hội, mới đến Las Vegas đã bị Tiền Hoành Lượng kéo ra ngoài làm "phiên dịch đánh bạc"… kết quả là Tiền Hoành Lượng bị xuất huyết não mà té xỉu.
Chuyện này biến thành trò cười của toàn thế giới. Tiểu Lưu cũng được liệt vào danh sách đen của Tần Lạc.
Ban đầu, Tần Lạc còn muốn sau khi về nước sẽ khai trừ tiểu tử này ra khỏi bộ y tế. Nhưng ngày hôm qua hắn đến bệnh viện dò xét bệnh tình của Tiền Hoành Lượng thì phát hiện y tận tậm hết sức trông chừng phòng bệnh. Hơn nữa, sau khi biết Tần Lạc đến liền lập tức hỗ trợ kiểm tra phòng y tá, cố gắng che dấu tốt
trong thời gian Tần Lạc trị liệu.
Cảm nghĩ của Tần Lạc đối với y liền có chút thay đổi, cảm giác y cũng không phải là người không làm được việc như mình tưởng tượng…Sau khi Tiền Hoành Lượng đã bị chết ngất, cho dù có tỉnh táo lại cũng không có tác dụng gì. Vì vậy mọi người đều không để ý gì đến hắn nữa. Nhưng tuy rằng như vậy y cũng không có xao nhãng.
Đây là cái gì? Đây là nhân phẩm. Dệt hoa trên gấm thì nhìn không rõ, giữa tuyết nguyện ý đưa tiễn mới rõ ràng.
"Gõ cửa đi." Tần Lạc nói. Hắn thấy ngọn đèn trong phòng còn phát sáng, như vậy lão nhân kiên cường kia còn chưa đi nghỉ ngơi.
"Vâng, đội trưởng." Tiểu Lưu lên tiếng, nhanh chóng tiến lên gõ cửa. Lúc này y đối đãi với Tần Lạc như thần, hắn nói sao là nghe vậy.
Y vốn tưởng rằng như vậy là xong hết rồi. Tiền Hoành Lượng tự thân khó bảo toàn, đội trưởng Tần Lạc lại không có bất cứ hảo cảm gì với mình…khi nói chuyện ngữ khí tàn nhẫn như hận không thể đem chính mình lột da nuốt sống. Mặc dù hành động của đội trưởng đối với mình không có ác liệt gì nhưng liên quan đến
Tiền Hoành Lượng như vậy, mình làm gì còn có tiền đồ nữa?
Nhưng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa. Đội trưởng tuổi còn trẻ mà y thuật quá mức lợi hại. Hơn nữa bỗng dưng cải thiện thái độ đối với mình, có việc cần cũng giao cho mình đi làm…
Trên quan trường mọi người đều rõ ràng. Lãnh đạo nguyện ý giao cho ngươi chuyện để làm, đó là coi trọng ngươi. Nếu như lãnh đạo đối với ngươi không nghe không hỏi, ngươi nhất thiết phải đi tìm nguyên nhân.
Trong lòng y mừng như điên, hiển nhiên phải cẩn thận hầu hạ cho tốt.
Đông đông.
Tiểu Lưu gõ vào cửa hai tiếng rôi rất quy củ đứng sang một bên.
Dát…
Cửa gỗ mở ra, một lão nhân mặc áo ngủ xuất hiện ở cửa.
Mới vừa nhìn thấy, vẻ mặt lão nhân rất không tốt. Hiển nhiên, đối với người viếng thăm vào lúc này rất là bất mãn.
Nhưng sau khi ông nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Tần Lạc, trên mặt lập tức hiện lên vẻ kích động, vui mừng, nhanh chóng ôm chầm lấy Tần Lạc, cao hứng nói: "Ồ, Tần…thật thần kỳ. Tôi đang thưởng thức biểu hiện thần kỳ của anh hôm nay. Không nghĩ tới anh lại tự mình đến đây. Anh biết, những lời nói lúc
đấy của tôi không phải chỉ để nhắm vào anh. Tôi chỉ cảm giác…cảm giác làm như vậy là không đúng. Tôi không hy vọng anh làm mất đi tính mạng của người bệnh…coi y học như là một trò chơi để thử nghiệm. Y học rất cao cả, là dùng để chữa bệnh cứu người…là một chuyện nghiêm túc nhất…không được phép coi như một trò chơi vui đùa, qua loa. Tôi sai rồi, tôi rất muốn gặp anh để xin lỗi."
Đúng vậy, lão nhân mặc áo ngủ màu xám trước mắt này chính là Hoens tiên sinh, chuyên gia điều trị bệnh xuất huyết não nổi tiếng trong giới y học. Cũng chính là ông đã xuất hiện tại phòng bệnh và chỉ trích gay gắt Tần Lạc. Sau cùng thản nhiên đối mặt với sai lầm của mình rồi cúi đầu rời đi.
Ông mắng chửi Tần Lạc, Tần Lạc không biết.
Lúc ông cúi đầu về phía Tần Lạc, hắn cũng không biết.
Về sau chuyện này được truyền bá, hắn mới biết ông. Hắn bị thái độ nghiêm cẩn với y học của ông chinh phục. Lúc đó hắn đã cảm thấy rất cảm động.
Có lẽ hắn không thể trở thành người như vậy. Nhưng người như vậy thật đáng tôn trọng.
Vì vậy, trong tâm Tần Lạc liền nảy sinh ý niệm đến gặp ông.
Ít nhất, Tần Lạc cũng muốn đến nói rõ chuyện này với Hoens để tiêu trừ áy náy trong lòng ông. Hắn sợ nếu mình không nói rõ ra chuyện này, Hoens sẽ phải đeo cái gánh nặng này đến cuối đời.
Quả nhiên, Tần Lạc đã đoán đúng.
Hoens đối với hành vi hôm nay của mình tràn ngập áy náy. Nhìn vẻ mặt kích động của ông cùng với những lời nói nhiệt tình đã chứng minh điểm này.
"Ông không sai." Tần Lạc vừa cười vừa nói. "Những người nguyện ý đứng ra ngăn cản tôi, chính là vì muốn tốt cho tôi."
Trong đó ẩn chứa rất nhiều nội tình Tần Lạc không thể giải thích với ông. Nhưng trong sự kiện lần này, tất cả những ai đứng ra ngăn trở hắn đều là vì muốn tốt cho hắn.
Mặc dù Hoens không có tâm tư như vậy, nhưng ông thuần túy là nhìn mọi việc dưới góc độ của một người thầy thuốc.
Mà rất nhiều người không có được điều này. Trong lòng bọn họ chỉ tràn ngập dục vọng, nguyền rủa cho Tần Lạc phải thất bại.
"Tần, anh có thể nghĩ như vậy tôi thật rất cao hứng." Hoens sau khi nghe Tiểu Lưu phiên dịch liền cười ha ha nói. "Anh chỉ đến để nói với tôi một câu này thôi sao?"
"Không." Tần Lạc lắc đầu. "Tôi chỉ cảm thấy chúng ta có thể trở thành bạn tốt, nên tôi mới đến đây."
"Ồ, bạn tốt." Hoens lại một lần nữa ôm lấy Tần Lạc, cao hứng nói. "Tôi là bạn tốt của người tuổi trẻ. Tôi thật muốn kiêu ngạo mà nói cho mọi người biết tình bạn của chúng ta."