Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1075: Nợ tiền không trả là Vương Bát Đản



Trúc Bản Vô Tâm dẫn đường, Tần Lạc và Ly đi theo gã qua cánh cửa hông, tiến vào một căn phòng cũng rộng lớn như căn nhà xưởng bên ngoài nhưng cực kỳ sạch sẽ.

Bên trong căn phòng ngập tràn mùi gỗ cây mộc hương. Một ông già mặc quần áo bảo hộ công nhân, tay cầm một cái bào, đang bào một tấm gỗ dầy.

Xoẹt xoẹt xoẹt …

Khi nhìn thấy Tần Lạc và Ly tiến vào trong phòng, ông giả mới ngừng tay, bỏ bào xuống, cầm cái tẩu, châm thuốc, phá lên cười chào Tần Lạc: "Tần may mắn, chúng ta lại gặp lại nhau."

"Bá Tước?" Tần Lạc cực kỳ kinh ngạc. Hắn rất khó nhận ra mối liên hệ giữa lão già nhỏ bé mặc một bộ đồ công nhân lao động với mái tóc lưa thưa, trên mặt còn dính đầy bụi gỗ với một người ta nhã, ăn mặc chỉnh tề, trong tay còn ôm một ả phụ nữ lần trước.

"Ồ, tôi nhìn thấy nỗi khiếp sợ trong ánh mắt của cậu." Bá Tước như một đứa trẻ đùa dai, cực kỳ vui vẻ trước hiệu quả mà mình tạo ra. "Tất cả đồ dùng trong căn phòng này đều do chính tay tôi làm. Cậu có thể tự nhiên thưởng thức. Hãy nhìn những mặt hàng mỹ nghệ này, chúng thật sự đẹp, giống như cô gái xinh đẹp, gợi cảm bên cạnh cậu vậy."

Tần Lạc nhìn bốn phía xung quanh, quả thật hắn nhìn thấy khá nhiều thành phẩm dụng cụ gia đình, có giá sách, có bàn, có tủ quần áo, lại có những đồ vật khác mà hắn thật sự không nhận ra. Những dụng cụ này thật sự tinh xảo, khóe léo, mỗi nhát cắt thể hiện cực kỳ công phu, mặt trơn nhẵn, ghép nối tự nhiên, mỏng không mất mỹ quan. Quả thật là hàng mỹ nghệ tinh xảo.

Không thể không thừa nhận. Mặc dù Bá Tước có thể không làm "Bá Tước", ông ta hoàn toàn có thể trở thành một thợ mộc danh tiếng hay một nghệ sĩ.

Bá Tước nhẹ nhàng vuốt ve một cái ghế, kiêu ngạo hỏi: "Cậu có biết cảm giác phụ nữ sinh con như nào không? Ồ, đó là cảm giác rất đau đớn, nhưng cũng rất hạnh phúc. Đưa một sinh mạng mới tới thế giới này chính là một kỳ tích. Chúng nó chính là những đứa con của tôi, chúng vốn chỉ là những mẩu gỗ xấu xí, ở trong tay tôi mới trở thành những đồ vật xinh đẹp. Cậu không cảm thấy như vậy rất kỳ diệu sao?"

Tần Lạc không có thời gian thảo luận với ông ta về việc sinh con của phụ nữ cùng với thế giới quan … dụng cụ gia đình. Hắn tới nơi này để cứu người.

"Cô của tôi đâu?" Tần Lạc hỏi.

"Tần, tôi nghĩ cậu rất thú vị nhưng cậu lại luôn chán ngắt." Bá Tước bực bội nói: "Khi đánh bài cũng vậy mà bây giờ cũng vậy."

"Nếu như người thân của ông bị bắt cố, ông cũng có tâm trạng giống như tôi."

"Không. Tôi và cậu khác nhau." Bá Tước nói: "Mỗi người đều có một thế giới độc lập. Con người là chủ đề sáng tạo của thế giới này. Không có điều gì quan trọng hơn niềm khoái lạc của con người."

"Chính vì vậy ông mới ăn thịt chính người phụ nữ của mình?"

Răng rắc …

Chiếc tẩu thuốc trong tay Bá Tước gẫy thành hai đoạn. Nụ cười trên gương mặt ông ta biến mất, ông ta nhìn chằm chằm vào Tần Lạc với ánh mắt lạnh lùng, độc ác.

"Cậu có biết là chưa từng có người nào nói tới việc này trước mặt tôi."

"Làm thì đã làm rồi, có gì mà không dám thừa nhận vậy?" Tần Lạc cười nhạt nói. Đám người này thật buồn cười. Giết người phóng hỏa,

"Cậu có biết hậu quả của những người đó ra sao không?" Bá Tước hỏi.

"Không biết và cũng không muốn biết."

"Toàn bộ bọn họ đã chết." Bá Tước vất chiếc tẩu gẫy xuống đất, tiếng giày da dẫm trên nền nhà nặng trình trịch, tiếng răng rắc của chiếc tẩu ngọc bị nghiền nát vang lên.

Bá Tước giơ tay bốc một nắm vỏ bào mình mới bào ra, nhìn Tần Lạc nói: "Quỷ Ảnh nói tốc độ của cậu rất nhanh. Tôi không tin."

"Hãy để tôi gặp cô của mình." Tần Lạc nói.

Bá Tước suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu đã nhắc nhở tôi. Chúng ta có thể đổi một trò chơi khác …"

Bá Tước vỗ vỗ tay, lập tức một gã đàn ông mặc đồ đen đẩy một chiếc xe lăn đi ra ngoài.

Người ngồi trên xe lăn chính là Tần Lam, cô của Tần Lạc đã mất tích nhiều ngày.

Hơn nửa năm không gặp, Tần Lam vẫn gầy gò như trước. Sắc mặt Tần Lam vô cùng mệt mỏi, ánh mắt vô cùng hoảng sợ, thoạt nhìn không còn sức sống, cực kỳ hoảng loạn.

Nước mắt Tần Lam chảy xuống, cô điên cuồng lắc đầu với Tần Lạc.

Tần Lạc biết cái lắc đầu của Tần Lam ra hiệu cho hắn không nên đi tới, cũng như muốn bảo hắn phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Thế nhưng hắn không thể đi.

Vì Bối Bối, vì ông, vì cha hơn nữ còn vì chính nội tâm của mình.

Hắn có thể vì sợ chết mà không tới nhưng một khi đã tới, hắn nhất định phải mang theo cô của mình rời khỏi nơi này.

"Tôi muốn bào sạch tóc của cô ta …" Bá Tước vung cái bào trong tay nói, sắc mặt ông ta cực kỳ hưng phấn. "Trước kia khi tôi nấu chín người phụ nữ đó, tôi cũng làm như vậy."

"Ông dám." Tần Lạc hung tợn quát.

"Tần, tới đây đi." Bá Tước ngông cuồng nói: "Đến ngăn cản tôi đi."

………………………

Những anh chàng đẹp trai và mỹ nữ vĩnh viễn là tiêu điểm chú ý của mọi người.

Một gương mặt như được gọt đẽo cẩn thận, góc cạnh rõ ràng, mái tóc màu vàng bù xù, xõa trên bờ vai, một đôi mắt xanh thăm thẳm như màu nước biển, bất kỳ lúc nào trông như đang mỉm cười với người khác, dáng người cao to vạm vỡ, ngực phanh hai cúc trên, để lộ bộ ngực rắn chắc cùng một nhúm lông ngực màu vàng, quả thực gã này cực kỳ gợi cảm

Giống như được Thượng Đế quan tâm một cách đặc biệt, gã không chỉ có dáng vẻ xuất chúng mà quần áo hàng hiệu, cổ tay đeo đồng hồ vàng, ngay cả đôi giàt da dưới chân cũng có giá trị cực kỳ xa xỉ.

Anh tuấn phong lưu, còn trẻ, nhiều tiền. Một người đàn ông như vậy, phụ nữ không động tâm sao?

Mỗi một người phụ nữ đi qua mặt gã đều không kìm lòng được, nhất định phải quay đầu nhìn gã mấy lần, có người còn táo tợn liếc mắt đưa tình với gã, thậm chí còn đi tới gần có động tác quyến rũ gã, bọn họ làm như không nhìn thấy người con gái ngồi bên cạnh gã.

Đương nhiên cô gái bên cạnh gã cũng rất tuyệt.

Đúng vậy nàng chỉ là một thiếu nữ.

Gương mặt trắng mịn, đáng yêu, đôi mắt nhanh nhẹn trong sáng như nước, đôi môi đỏ mọng, kiều mỵ đáng yêu, mái tóc buông dài xuống thắt lưng nhẹ nhàng lay động theo gió, trông nàng giống như một công chúa nhỏ trong truyện cổ tích. Thiếu nữ mặc một chiếc váy màu trắng đặc biệt, một đôi giày vải hoa văn lộn xộn tươi sáng, màu trắng.

Thiếu nữ không quan tâm tới đàn bướm đang vờn quanh người thanh niên cạnh mình, bản thân đang cầm một ly sữa chua to, uống một cách say sưa.

Người ta chỉ thấy quai hàm cô gái phùng lên, sữa chua trong ly đã cạn một nửa, tiếp một hơi nữa, ly sữa chua đã cạn. Hai mắt cô gái khép hờ, dáng vẻ cực kỳ mê say, hình như đây chính là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới này của cô gái.

"Anh chàng đẹp trai, có thể mời em một ly không?" Một người phụ nữ "ngực tấn công mông phòng thủ" đi tới ngồi xuống trước mặt gã trai, cúi thấp ngực như muốn "lộ hàng" cho gã nhìn.

"Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi." Người thanh niên chỉ thiếu nữ ngồi bên cạnh mình.

Ả phụ nữ liếc nhìn cô gái vẻ khinh thường nói: "Loại con gái còn chưa phát dục đầy đủ này có gì thú vị cơ chứ? Em có thể thỏa mãn tất cả nhu cầu của anh. Coi như anh muốn "chơi em" từ phía sau, em cũng tuyệt đối không từ chối."

Người thanh niên lén nuốt nước bọt, nói: "Thế nhưng tôi rất yêu bạn gái của mình."

"Không nhiệt tình chút nào." Ả phụ nữ buồn bực nói. Cô ả lấy bút ghi một dãy số lên một tờ giấy và nói: "Đây là số điện thoại của em. Bất kỳ lúc nào anh cũng có thể gọi điện cho em nếu như anh muốn "chơi"".

"Không thành vấn đề." Gã thanh niên ra vẻ phong độ, cầm tờ giấy nói.

Sau đó ả phụ nữ hôn lên má con mồi của mình rồi lắc mông, tung tẩy bước đi.

"Phụ nữ ở đất nước các anh không biết xấu hổ." Cuối cùng cô gái cũng bỏ ống hút ra khỏi miệng, nàng nhìn dấu son đỏ trên má Jesus nói. Cô gái này không hiểu tiếng Anh, càng không hiểu lúc nãy hai người kia đã nói những gì nếu không chỉ e bão táp đã sớm bùng nổ.

"Ồ, tôi không thể giải thích với cô chuyện này." Gã thanh niên gợi cảm nói vẻ khó xử. "Phụ nữ Trung Quốc có khuynh hướng truyền thống, phương thức thể hiện tình cảm dường như rất kín đáo. Trong khi đó phụ nữ phương tây thường nhiệt tình hơn, cách biểu đạt tình cảm trực tiếp hơn …"

"Nói thật dễ nghe nhưng cũng không thể vội vã lên giường." Cô gái nói vẻ khinh bỉ.

Gã thanh niên sửng sốt rồi phá lên cười, gã nói tiếp: "Cô nói không sai. Thật ra sự khác biệt giữa văn hóa phương tây và phương đông chính là khác nhau giữa thời gian quen nhau và lên giường. Tốc độ ở phương tây nhanh hơn một chút trong khi đó phương đông các cô cần phải liên tục dò xét."

"Thử dò xét mới nảy sinh tình cảm."

"Kết quả cuối cùng không phải cũng là trên giường sao?"

Hồng Phu cực kỳ tức giận nhưng không biết làm thế nào phản bác lại Jesus. Nàng chưa trải qua chuyện tình cảm nên không thể nói về triết lý tình cảm. Mặc dù Hồng Phu cảm thấy lý luận của Jesus là sai lầm nhưng rốt cuộc nàng không thể hiểu được là sai ở chỗ nào.

"Các người có vẻ lưu manh hơn." Hồng Phu quyết định chơi xỏ Jesus. Phụ nữ luôn cho mình cái quyền gây chuyện với người khác mà.

Đúng vậy cô gái này chính là Hồng Phu, mà người thanh niên gợi cảm, niềm mơ ước của rất nhiều người phụ nữ ngồi bên cạnh nàng chính là Jesus.

Ngay buổi tối hôm đó Hồng Phu và Jesus cùng rời đi, cả hai còn tiện tay mang theo ba mươi triệu USD của Tần Lạc.

Hai người không đi xa mà vẫn thường xuyên lui tới những khách sạn cao cấp, những sòng bạc lớn ở Las Vegas, nếm trải đủ các hình thức đánh bạc khác nhau.

Bọn họ mua quần áo hàng hiệu, ăn ở những nhà hàng danh tiếng, nén hàng bó đô la qua cửa sổ như thể đó không phải là tiền … là tiền nhưng nó không phải là tiền của bọn họ.

"Đột nhiên tôi nhớ ra một việc." Jesus nói.

"Việc gì?"

"Tần đã từng nói cho mỗi người chúng ta mười triệu USD ra đi nhưng chúng ta cầm của anh ta ba mươi triệu USD. Nói cách khác, chúng ta phải trả lại anh ta mười triệu USD." Nguồn truyện: Truyện FULL

"Đúng vậy." Hồng Phu gật đầu.

"Lần sau gặp lại, thế nào chúng ta cũng trả lại anh ta."

"Khi đó … anh ta đã chết rồi."

"Ồ, thật đáng tiếc." Jesus nhún vai thờ ơ nói: "Nếu như chuyện đó xảy ra, anh ta xảy ra chuyện, tôi không cần trả tiền nữa."

"Bây giờ anh có thể mang tới trả." Hồng Phu nói: "Kẻ nợ tiền không trả chính là Vương Bát Đản."

Jesus nhìn chằm chằm vào Hồng Phu. Hồng Phu lại hé miệng mút sữa chua, hờ hững nói: "Câu nói này là của Tần Lạc."