"Tao nghĩ bây giờ không kịp nữa rồi." Kim Đồng cười châm biếm nói.
"Cái gì?" Jesus kinh hãi hỏi: "Bá Tước tự mình ra tay sao? Chuyện xảy ra từ khi nào?"
"Nếu như bây giờ mày chạy tới đó, hẳn mày có thể nhìn thấy xác của nó. Jesus, mày cũng là một người thành danh đã lâu, vì sao mày lại cam tâm tình nguyện trở thành một nô bộc cho thằng nhãi Trung Quốc đó? Thằng đê tiện đó dựa vào cái gì mà nô dịch mày? Mày đang làm hổ thẹn dòng máu của mày."
"Chúng tôi chỉ là bạn bè." Jesus đỏ mặt tía tai, cố gắng phản bác lại. Hình như việc Kim Đồng nói gã làm nô bộc cho người khác là đang sỉ nhục gã vậy. Đương nhiên điều này chính là sự sỉ nhục.
"Nhưng trong mắt những người khác mày chỉ là nô bộc."
"Vậy còn các vị? Cái gì mà bát đại chiến tướng? Các vị không phải cũng đang là nô bộc cho Hoàng Đế sao?" Jesus phản kích.
Thế nhưng sau khi nghe câu nói châm chọc của Jesus, Quỷ Ảnh và Kim Đồng lại không nổi giận mà ngược lại trong mắt hai người còn xuất hiện vẻ cuồng nghiệt, một cảm giác cực kỳ sùng bái.
"Ông ấy là Hoàng Đế, là bậc vương giả trời sinh." Quỷ Ảnh nói. Không ngờ một người luôn lạnh lùng như Quỷ Ảnh cũng có thể bình tĩnh thốt lên một câu đầy lý trí như thế.
"Ông ấy dùng chính thực lực của mình để chinh phục bọn tao. Còn thằng nhãi Trung Quốc kia thì sao? Nó có cái gì?" Kim Đồng khinh thường nói: "Y thuật hả? Ồ, tao còn không biết là Jesus từ bỏ thân phận một sát thủ đi làm nô bộc cho một thằnh thầy thuốc. Thì ra mày có lý tưởng trở thành một siêu cấp thầy thuốc cứu chữa cho người bệnh. Ha ha, chuyện này mà truyền ra ngoài nhất định sẽ khiến giới sát thủ chấn động."
"Anh ta đã chinh phục tôi bằng nhân phẩm của mình." Jesus bình tĩnh nói. Mặc dù trong lòng gã thầm mắng: tên khốn đó làm gì có nhân phẩm. Thế nhưng Jesus tuyệt đối không thể nói chính mình bị Tần Lạc chinh phục bằng cách hạ độc muỗi "Mặt Người". Như vậy người mất mặt chính là gã.
"Nhân phẩm?" Kim Đồng phá lên cười: "Người chết không có nhân phẩm. Jesus, mày có thể đi nhưng đứa con gái này nhất định phải đi cùng với tao."
"Cô ấy đã cho anh thuốc giải rồi mà." Jesus nhìn Hồng Phu, nói vẻ khó xử.
"Nhưng tao không tin đây là thuốc giải." Kim Đồng nhìn Hồng Phu giống như đang nhìn một kẻ có thù giết cha. Đương nhiên y sẽ không bao giờ hận sát thủ giết chết cha mình. Nếu như có người tình nguyện giết chết cha y, y sẽ không thèm quan tâm mà ngược lại y còn có thể tưởng thưởng cho người đó một chút phần thưởng tinh thần hay vật chất nữa cơ. "Cô ta đã khiến em gái tao rất đau đớn. Tao nhất định phải trả lại gấp trăm lần." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Là một người đàn ông, tôi không thể để anh làm như vậy."
"Jesus, người chết không tính là đàn ông."
"Nhưng bây giờ tôi vẫn còn sống."
"Vậy thì mày sẽ phải chết." Kim Đồng xòe bàn tay như ưng trảo chụp vào cổ Jesus. Trong khi đó thân hình của Quỷ Ảnh cũng động, thân thể y di chuyển như quỷ mị, một quyền đánh thẳng vào bụng Hồng Phu.
Mặc dù Jesus và Hồng Phu đã cực kỳ cẩn thận đề phòng nhưng hai kẻ kia đã ra tay trước, chiếm được ưu thế.
Jesus giẫm mạnh một chân xuống đất, ngay lập tức trên mặt đất xuất hiện một hố cát, sau đó cả người Jesus bắn mạnh về phía sau, tránh được đòn tấn công của Kim Đồng.
Pản ứng của Hồng Phu cũng chậm hơn một chút. Không, phải nói là tốc độ của Quỷ Ảnh quá nhanh.
Ngay khi cây roi của Hồng Phu mới bắt đầu đánh ra, Quỷ Ảnh đã vọt tới trước mặt Hồng Phu.
Dài hơn một tất, mạnh hơn một phần. Ngắn hơn một tất, yếu hơn một phần. Roi là vũ khí tấn công từ xa. Khi tấn công gần thì cần có thời gian thu roi lại.
Hồng Phu kịp thời phát hiện ra tình hình có gì đó không ổn, cổ tay nàng khẽ rung lên. Đầu nhọn của cây roi nhanh chóng cuộn trở lại, hướng về đầu Quỷ Ảnh nhưng ngay lúc đó quyền của Quỷ Ảnh đã đánh trúng bụng nàng.
Phịch …
Lập tức thân thể của Hồng Phu cong thành hình con tôm, bị đánh bay trở lại.
Ngay khi thân thể Hồng Phu còn đang bay lượn trên không trung, Quỷ Ảnh vươn tay, hình thành trảo, tóm lấy đầu ngọn của roi mới vòng trở lại. Lập tức thân thể Hồng Phu bị Quỷ Ảnh kéo ngược trở lại.
Quỷ Ảnh nhảy người lên cao, khi nhảy lên lực đánh của Quỷ Ảnh càng mạnh.
Loảng xoảng …
Một cước này đá trúng ngực Hồng Phu.
Phốc …
Hồng Phu cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, máu tươi phun ra ngoài giống như cơn mưa bất ngờ, từng đốm đỏ, từng đốm đỏ nhuộn đỏ một khoảng cát vàng.
Lúc náy Hồng Phu mới kịp buông cây roi, sau khi thân thể nàng bay lượn tự do một lát, nó tự do rơi xuống mặt đất.
Phịch …
Thân thể Hồng Phu nặng nề nện trên mặt cát, cát bụi bay lên, sau đó bao trùm thân thể Hồng Phu.
Từ khi Quỷ Ảnh bất ngờ ra tay tới khi Hồng Phu vung roi. Từ khi Hồng Phu bị quyền của Quỷ Ảnh đánh trúng. Từ khi Quỷ Ảnh bắt được đầu roi của Hồng Phu cho tới khi Hồng Phu ngã xuống đất, quá trình này cực kỳ ngắn ngủi, gần như là chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Vào thời điểm Quỷ Ảnh đánh ngã Hồng Phu, Kim Đồng và Jesus mới bắt đầu ra tay.
Trong khi đó thắng bại bên này đã phân định.
Tốc độ.
Một tốc độ không người nào có thể chống lại được. Một tốc độ khiến con người ta cực kỳ tuyệt vọng.
Nhân cơ hội Hồng Phu thất bại, y muốn mạng sống của nàng.
Quỷ Ảnh không cho Hồng Phu cơ hội có thể đứng dậy. Một lần nữa thân hình y lay động, vọt tới nơi Hồng Phu đã ngã.
"Ôi, thật đáng chết." Jesus mắng to. Khi nhìn thấy Hồng Phu bị Quỷ Ảnh đánh ngã, Jesus biết nếu như gã không tới cứu kịp thời, Hồng Phu sẽ bị Quỷ Ảnh giết chết.
Thế nhưng Kim Đồng dễ đối phó như vậy sao?
Kim Đồng được thắng lợi của đồng bọn cổ vũ, kích thích y giành chiến thắng.
Hai bàn tay đeo bao tay màu trắng của Kim Đồng múa liên tục, giống như một màn múa tay với tiết tấu nhanh, tình cảm mãnh liệt nhưng trong màn múa khiến người ta hoa mắt lại ẩn chứa sát khí chết người. Chỉ cần bất cẩn một chút thôi là bị bàn tay của y chụp trúng, gây sát thương.
Hơn nữa trên tay Kim Đồng còn có cái bao tay màu trắng, không hiểu được làm từ chất liệu nào đó, thoạt nhìn chỉ giống như một cái bao tay bình thường nhưng khi nắm tay lại, trên mặt bao tay sẽ xuất hiện những cái lỗ nhỏ, trông giống như những cái lỗ trên mạng che mặt vậy.
Phịch …
Dưới sự chủ động của Jesus, một lần nữa nắm tay hai người va chạm nhau.
Kim Đồng lui lại sau ba bước. Jesus cũng lui lại sau ba bước …
Một lần nữa Kim Đồng vung tay vọt tới trong khi đó Jesus lại quay người bỏ chạy.
Jesus muốn đi cứu Hồng Phu. Là một thằng đàn ông, Jesus nhất định phải làm như vậy.
Bản thân là một sát thủ, quy tắc đầu tiên là phải sống sót. Nếu như để cho huấn luyện viên của mình biết gã là chuyện ngu ngốc này, nhất định ông ta sẽ cực kỳ tức giận, liên tục chửi thề.
Thế nhưng vì sống lâu ngày bên cạnh Tần Lạc, Jesus bắt đầu cảm nhận được cái gì đó là tình cảm con người vì vậy lúc này tình cảm đã chiến thắng lý trí.
Jesus hoàn toàn để mặc sau lưng mình cho Kim Đồng, nhanh chóng chạy về phía Quỷ Ảnh.
Khẩu súng lục màu vàng một lần nữa nằm trong tay Jesus, chốt an toàn được bật lên. Jesus định bụng trước tiên sẽ tập kích Quỷ Ảnh, tranh thủ chút thời gian cho mình cứu viện Hồng Phu.
Đương nhiên Kim Đồng không chịu để Jesus cứ thế chạy đi. Y đánh tới như một ác hổ giành ăn.
Kim Đồng muốn đánh ngã Jesus, hơn nữa còn ngăn cản Jesus dùng súng tấn công đồng bọn của mình.
Thế nhưng ngay khi thân thể Kim Đồng nhào lên không trung, đột nhiên trở nên cứng đơ.
"A …"
Kim Đồng gào lên một tiếng thảm thiết, hai tay y ôm chặt ***g ngực.
Phịch!
Thân thể Kim Đồng rơi xuống đất, quay cuồng, run lẩy bẩy, hai tay y điên cuồng xé rách áo ngực sau đó tới da thịt, thậm chí Kim Đồng còn xe rách một mảng da ngực. Vị trí trái tim của Kim Đồng máu thịt lẫn lộn, hình như Kim Đồng muốn móc trái tim của mình ra vậy.
Gương mặt Kim Đồng dữ tợn, méo mó, thân thể y liên tục co quắp, run rẩy.
Tất cả người ở đây đều trợn mắt há mồm nhìn tình cảnh này, ai nấy đều có cảm giác sởn gai ốc.
"Ma quỷ xâm nhập vào thân thể hắn sao?" Jesus thì thào.
Khi nhìn thấy Quỷ Ảnh không giết Hồng Phu mà bắt nàng làm tù binh, Jesus cũng không tiếp tục xông tới nữa. Gả chỉ ngay súng vào đầu Kim Đồng.
"Tao nghĩ bây giờ mày nhất định muốn trao đổi con tin, đúng không?" Tuy Jesus ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng tâm trạng gã lúc này rất tốt.
Chẳng lẽ khi mình thoát ly thân phận sát thủ, nương tựa vào Thượng Đế, Thượng Đế quan tâm đặc biệt tới mình sao?
Nhưng nếu không thì giải thích chuyện xảy ra trước mắt như thế nào đây?
Một tay Quỷ Ảnh bóp cổ Hồng Phu, giơ cao thân thể nhỏ nhắn của nàng trên không trung. Quỷ Ảnh rất thích cách giết người này.
"Cứu anh ta nếu không tao sẽ chôn mày cùng với anh ta." Giọng nói của Quỷ Ảnh lạnh như băng.
…. ….
Long Vương nói: từ này về sau con chính là thiên hạ đệ nhất phòng thủ.
Thế nhưng một người không có năng lực tấn công, thiên hạ đệ nhất phòng thủ thì tính cái gì? Chẳng lẽ chí cần trốn qua trốn lại là có thể giết người sao?
Hơn nữa chỉ khi Tần Lạc rơi vào tình cảnh nguy hiểm thì cảnh giới tuyệt vời này mới xuất hiện, giống nhu vạn vật trên thế gian này đều trở nên rất chậm chạp, kể cả đòn tấn công của kẻ thù. Thế nhưng đối phương chỉ đứng yên không chủ động tấn công, cảnh giới này tuyệt đối không xuất hiện.
Nếu như Tần Lạc chủ động tấn công, kết quả chỉ khiến hắn chết nhanh hơn.
Giải quyết vấn đề này như thế nào đây?
Đó là vấn đề khiến Tần Lạc suy nghĩ, cũng là vấn đề khiến Long Vương suy nghĩ.
Trong tay cầm một thanh chủy thủ, khi kẻ thù đánh tới, có ên tàn nhẫn hạ đối phương không?
Thế nhưng nếu như để đối phương sớm phát hiện ra động cơ này, nhất định chiêu này không thể thực hiện được. Tần Lạc phòng thủ bị động cực lợi hại nhưng cũng không có nghĩa là hắn có năng lực chủ động tấn công. Trên thực tế vì tốc độ di chuyển của Tần Lạc không bằng người. Khi người khác tấn công cần phải đề phòng nghiêm ngặt nên hắn thật sự không có cơ hội ra tay.
Quán tính!
Lợi dụng tư duy quán tính tấn công đối phương.
Vì mấy lần trước Tần Lạc chỉ phòng thủ nên Trúc Bản Vô Tâm nghĩ Tần Lạc là người chỉ biết phòng thủ, không biết tấn công. Thế nên khi tâm trạng Trúc Bản Vô Tâm trở nên kích động, gã không chú ý tới năng lực tấn công của Tần Lạc, chính là thời điểm tấn công tốt nhất của Tần Lạc.
Quả nhiên một đòn trúng mục tiêu.
Đao đâm vào da thịt, chuôi đao thò ra trước bụng, máu chảy ướt đẫm, đỏ quần áo, cũng nhuộn đỏ hai con mắt Trúc Bản Vô Tâm.
Đôi mắt đang chết dần của Trúc Bản Vô Tâm nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, chỉ thanh đao vào Tần Lạc, thì thào từng từ một ngắt quãng: "Mày … đáng … chết."