Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1088: Người mù



Nhịp trống sục sôi, âm nhạc cuồng nhiệt, những gã đàn ông điên cuồng gào thét khản cả giọng.

Người phụ nữ nằm dài trên ghế salon, đôi mắt khép hờ, ngón tay đánh nhạc trên mặt da mịn ở thành ghế salon.

Vì móng tay người phụ nữ quá dài, động tác quá mạnh nên trên mặt da mịn, nềm của thành ghế salon xuất hiện những lỗ thủng nhưng cô ta không thèm quan tâm.

Lúc này toàn bộ tinh thần người phụ nữ đang tập trung vào âm nhạc, giống như đây chính là toàn bộ thế giới của cô ta.

Cho tới cuối cùng khi nốt nhạc cuối cùng chấm dứt, động tác của người phụ nữ mới dừng lại, gương mặt mê say đỏ hồng với hơi thở hổn hển giống như mới trải qua một cuộc đại chiến nam nữ trên giường vậy.

Một lúc lâu sau cô ta mở mắt.

Người phụ nữ bưng ly rượu đỏ đầy ở trên bàn sau đó uống một ngụm.

Lúc này cô ta mới giơ tay cầm chiếc chuông để trên bàn, tiếng chuông lập tức vang lên.

Ngay lập tức cánh cửa gỗ bị người mở ra, một người đàn ông dáng vẻ tuấn tú, không vui cũng chẳng hề giận bước nhẹ vào trong phòng.

"Phu nhân." Người đàn ông cung kính chào, ân cần lên tiếng.

"Có tin tức gì không?" Người phụ nữ cầm cái chai rót rượu, giống như không nhìn thấy gương mặt người đàn ông ở rất gần mình.

"Vẫn chưa có." Người đàn ông nói.

"Ta có một dự cảm rất xấu." Người phụ nữ nói. "Với thực lực của Bá Tước, hẳn ông ta đã giải quyết nhanh gọn mọi chuyện mới đúng. Thế nhưng cho tới tận bây giờ vẫn chưa có tin báo về. Mặc dù ta không muốn nghĩ như vậy, cảm giác này có vẻ cực kỳ hoang đường nhưng chúng ta không thể không chuẩn bị tiếp nhận kết quả xấu này, chuẩn bị tiếp nhận sự thất bại của Bá Tước."

Yết hầu của người đàn ông giật giật rồi cuối cùng gã cũng nói lên ý kiến của mình.

"Phu nhân, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra."

Binh …

Người phụ nữ vung tay tát vào mặt người đàn ông, giọng nói ngược lại vẫn cực kỳ bình tĩnh: "Theo ta lâu ngày như vậy chẳng lẽ vẫn còn chưa hiểu rằng căn bản trên thế giới này không có chuyện gì không thể xảy ra sao?"

"Tôi hiểu rồi." Người đàn ông nói.

"Hãy cho người tới tiếp ứng." Người phụ nữ nói.

"Tôi biết cần phải làm như thế nào."

Đợi khi người đàn ông rời khỏi phòng, người phụ nữ vén miếng vải lụa, đứng dậy.

Người phụ nữ đứng cạnh cửa sổ của pháo đài cổ kính, nhìn hoa hồng, cây xanh và ruộng lúa mạch bát ngát bên ngoài cửa sổ, giống như một bức tranh hoàn mỹ.

"Trời sắp mưa rồi." Người phụ nữ giơ tay nói.

……………………….

Tần Lạc cực kỳ kiên nhẫn.

Quả thật Tần Lạc không thiếu đức tính này.

Từ khi còn rất nhỏ, những đứa trẻ khác chơi trò đuổi nhau bên ngoài, Tần Lạc phải ngồi miết trước bàn ở trước mặt ông mình học "Thang Đầu Ca" cùng với những phương thuốc, tên thuốc. Chỉ cần Tần Lạc có sơ sót thật nhỏ, ông hắn liền bắt hắn chìa bàn tay nhỏ bé sau đó ông cầm thước trúc đánh liên tục.

Rất nhiều khi bàn tay của hắn bị đánh vừa đỏ vừa tím thâm.

Bà đau lòng nhìn hắn, càu nhàu mấy câu với ông, nói nên nhẹ nhàng với con trẻ nhưng ông nghiêm mặt vờ như không nhìn thấy.

Mặc dù cha mẹ hắn cũng cực kỳ đau lòng nhưng khi đối mặt với lão gia quyền uy tối thượng trong nhà, bọn họ thậm chí còn không dám lên tiếng xin ông.

Cũng không thể nói là không đành lòng …

Tất cả mọi người đều nói đứa trẻ này không thể sống nổi mà ông già quật cường đó vẫn không chịu từ bỏ. Ông mang theo Tần Lạc xuôi nam ngược bắc tìm kiếm danh y cầu chữa bệnh. Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày thì có hơn một nửa thời gian hai ông cháu đang vượt rừng già, thâm sơn, xuyên qua đồng thẳm tìm thuốc …

Nhưng không có người nào yêu Tần Lạc như ông nên cũng không ai có đủ tư cách chỉ trích cách làm của ông với Tần Lạc.

Chính vì vậy Tần Lạc biết mọi người không thể giúp được mình. Bản thân hắn muốn không bị đánh thì nhất định phải cẩn thận từng ly từng tí, chăm chú nhận biết.

Vì vậy tính tình hắn đã được nuôi dưỡng ngay từ lúc đó.

Lúc này Tần Lạc còn kiên nhẫn hơn cả Trúc Bản Vô Tâm.

Tần Lạc kiên nhẫn chờ đợi độc tính phát tác, kiên nhẫn và chờ đợi …

Cùng với sự lan tràn của chất độc, gương mặt của Trúc Bả Vô Tâm càng dữ tợn, đau đớn.

Cuối cùng rốt cuộc Trúc Bản Vô Tâm không thể đứng thẳng được nữa.

Một tay Trúc Bản Vô Tâm chống trường đao. Trường đao chống đõ thân thể gã, một tay còn lại đang ôm vết thương ở bụng, thân thể gã nghiêng ngả, giống như bất kỳ lúc nào gã cũng có thể ngã xuống đất. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Tần Lạc liếm liếm môi, nhếch miệng cười.

Đúng lúc đó dị biến xảy ra.

Thân thể Trúc Bản Vô Tâm đang nghiêng ngả, thoạt nhìn có thể ngã bất kỳ lúc nào, độc tính đang lan tràn rất nhanh đột nhiên phát động thế tấn công.

Đây không phải phản ứng nhất thời của người đang giãy chết mà là tấn công chính thức của cao thủ, giống như Trúc Bản Vô Tâm không trúng độc.

Một tay Trúc Bản Vô Tâm vẫn che bụng, thân thể gã uốn cong, lao nhúi xuống, xông lên trước trong khi đó bàn tay cầm đao đã sớm thay đổi tư thế. Vốn trước là "chống" nay chuyển thành "cầm".

Trường đao và thân người hai hợp thành một. Đao là người, người là đao.

Tần Lạc giật mình nhìn Trúc Bản Vô Tâm, giống như hắn thật sự không thể tin vào điều đang xảy ra trước mắt.

Rõ ràng là người sắp chết vậy tại sao lại đột nhiên còn có thể chạy nhanh như vậy, tấn công dũng mãnh như vậy?

Sắc mặt Trúc Bản Vô Tâm dữ tợn, tay cầm trường đao, hung ác đánh tới.

Trúc Bản Vô Tâm nhìn thấy sự sợ hãi và khủng hoảng trên nết mặt Tần Lạc khiến trong lòng gã ngập tràn sữ khoái cảm và ý muốn giết người.

Gần.

Rất gần.

Một lần nữa tiến sát vào nhau, không lần này chưa vượt qua.

Bởi vì khi người Trúc Bản Vô Tâm chuẩn bị tiến sát tới Tần Lạc, đột nhiên Tần Lạc cũng di chuyển, hắn cúi thấp người chạy nhanh về phía trước.

Thân thể hai người va chạm vào nhau sau đó là một khoảng dừng khá lâu.

"Mày … tại sao mày biết?" Trúc Bản Vô Tâm hỏi.

"Bởi vì mày căn bản không trúng độc." Tần Lạc nói. "Tao không biết vì sao mày không trúng độc nhưng mà nếu là người trúng độc, cách độc dược phát tác không giống với biểu hiện của mày. Nó không gây ra sự đau khổ mà ngược lại nó còn khiến mày tràn trong niềm vui sướng, hạnh phúc. Nó sẽ không làm cho mày chảy mồ hôi bởi vì nó là độc dược tính hàn vì vậy không thể dễ dàng bài trừ nó ra ngoài được. Còn nữa tao còn gọi bừa loại độc dược này là "Hàm tiếu bán bộ đảo". Trước khi độc tính phát tác, mày căn bản sẽ không thể biết bản thân mình trúng độc. Tới khi mày biết thì thật sự đã muộn. Mày không cảm thấy biểu hiện của mày có phần hơi quá sao?"

Trúc Bản Vô Tâm nhếch miệng định cười nhưng gã thật sự không thể nào cười nổi.

Trên bụng gã lại cám một thanh đao của Tần Lạc.

……………………

Muốn giết một con rồng toàn thân được bao phủ bởi vẩy cứng, trước tiên cần đâm vào bộ phận cơ thể nào?

Không thể nghi ngờ gì nữa, đó chính là đôi mắt.

Con người cũng giống như vậy mà thôi.

Hai con mắt chính là bộ phận yếu ớt nhất của cơ thể con người. Mặc dù là luyện tập loại công phu Kim Cương Tráo, Thiết Bố Sam cũng không thể luyện đôi mắt thành một nơi nước lửa không thể xâm nhập, đao thương chém không đứt.

Khi đối mặt với Bạo Cốt của Bá Tước, dường như Quân Sư có vẻ thúc thủ vô sách. Hình như tất cả những tấn công vật lý không có tác dụng đối với ông ta.

Không chỉ có thế, thân thể Bá Tước còn sinh ra lực phản cực kỳ mãnh liệt, bất kỳ lúc nào Quân Sư cũng có thể rơi vào tình trạng như lần đầu tiên, bị bắn ngược trở lại, ngã rất đau. Thật ra ngã chỉ là một chuyện nhỏ. Đối với Quân Sư khi mà ngay từ bé đã bắt đầu huấn luyện đặc biệt của người lính, điều này không nghĩa lý gì. Thế nhưng từ việc này nó còn có thể gây nên ngoại thương, đồng thời nội thương nên không thể không coi trọng.

Cho dù da thịt một người có cứng rắn như nào đi nữa nhưng cơ quan nội tạng trong cơ thể hư hỏng, nhất định sẽ mất đi lực chiến đấu hay có thể chết ngay lập tức.

Chính vì vậy Quân Sư đã nhắm vào hai mắt của Bá Tước.

Quân Sư coi đây chính là khâu đột phá để làm Bá Tước trọng thương hay ít nhất cũng khiến Bá Tước mất đi năng lực nhìn, phân biệt sự vật và năng lực xác định phương hướng.

Thế nhưng Quân Sư không có cách xác định xem hai mắt Bá Tước có phải là "tử huyệt" của ông ta hay không. Cô chỉ biết cần phải thử một lần.

Chính vì thế khi điếu thuốc mới cháy qua được một nửa, Quân Sư liền cong ngón tay búng nó bay đi.

Một tàn thuốc lá nho nhỏ khi nằm trong tay một người bình thường rất khó có thể biến thành ám khí có lực sát thương.

Nếu như bạn có thể bắn trúng một điểm đặc biệt nào đó. Ví dụ bắn tàn thuốc vào trong đống bông hay đống rơm rạ, củi khô của dân quê sẽ khiến nó trở thành đám cháy còn không nó sẽ dễ dàng tắt.

Thế nhưng khi nó nằm trong tay Quân Sư, nó hoàn toàn không khác gì một chiếc đinh sắt hay một viên đạn sắt. Hơn nữa nó còn đang cháy …

Tất cả mọi người đều biết đôi mắt cực kỳ kỵ ánh sáng và lửa.

Khi tàn thuốc lá bay tới mặt Bá Tước, mặc dù Bá Tước vì che dấu "tử huyệt" của mình nên đã không né tránh, để mặc cho nó trúng mặt nhưng ánh mắt của ông ta … vẫn hơi nheo mắt lại.

Chỉ trong nháy mắt này Quân Sư đã nắm bắt được, cuối cùng quyết định vận mệnh thất bại của Bá Tước.

Chính vì vậy hơn bốn trăm quyền Quân Sư mới đánh, có hơn một nửa là đánh vào hai hốc mắt.

Nói thì là như vậy nhưng dù Bá Tước đã kịp thời nhắm hai mắt lại nhưng vì một lớp mí mắt mỏng dính không thể bảo vệ hai tròng mắt nguyên vẹn mà không mảy may tổn thương.

Hơn hai trăm quyền đánh vào, không nói tới chuyện hai hốc mắt Bá Tước sưng mù, tròng mắt … tròng mắt bị đánh tới nát vụn, nát từ trong ra ngoài.

Chính vì vậy Bá Tước cố mở mắt ra hay nói một cách chính xác ông ta cố kéo lớp da mắt ra, máu tươi lập tức chảy từ trong hốc mắt ra ngoài.

Bây giờ Bá Tước đã trở thành một lão già mù.