Khi đó sau khi Quân Sư thọc một đao vào cổ họng Trúc Bản Vô Tâm, ngay lập tức mang theo Tần Lạc, Tần Lam và Ly tới tụ họp với Jesus và Hồng Phu.
Jesus đã chuẩn bị chu đáo tất cả mọi việc. Ngay sau khi mấy người Tần Lạc lên thuyền, lập tức du thuyền nhổ neo.
Sau khi Quân Sư nhìn thấy mọi người được an toàn, cuối cùng cô không cần che dấu nữa, cổ họng cảm thấy ngòn ngọt ngay sau đó cô phun ra một bụm máu.
Tần Lạc vội vàng dìu Quân Sư vào khoang thuyền sau đó hắn nhận ra Quân Sư đã ngất xỉu.
Lúc này, là một thầy thuốc Tần Lạc phải làm gì?
Cứu chữa.
Chính vì vậy Tần Lạc đã thực hiện trách nhiệm của một thầy thuốc.
Tần Lạc bắt mạch cho Quân Sư, hắn nhận ra mạch đập của cô đập hỗn loạn không theo quy luật, lên xuống cực kỳ kịch liệt, giống như đang ngồi xe qua núi vậy.
Hơn nữa Tần Lạc còn sờ ngực Quân Sư, đúng vậy, dùng tay sờ. Đương nhiên còn sờ cách một lớp quần áo.
Tim Quân Sư cũng đập cực kỳ bất ổn, lúc nhanh lúc chậm, lúc đến thì nhanh, khí thế như rời non lấp biển, trái tim như muốn thoát ra khỏi ***g ngực vậy, lúc chậm thì khiến con người ta lo lắng như sợ tiếp theo không còn đập nữa vậy …
Vì vậy sau khi Tần Lạc do dự mấy phút, hắn đã có một quyết định khó khăn nhất: hắn quyết định cởi áo Quân Sư.
Nếu đổi lại là bất kỳ người phụ nữ nào khác, Tần Lạc nhất định sẽ không cảm thấy đau khổ cho dù người phụ nữ này là Phượng tỷ.
Thế nhưng nếu như người phụ nữ này là Quân Sư, Tần Lạc không thể không cực kỳ cẩn thận, chú ý. Trong con mắt Tần Lạc, việc cởi quần áo của Quân Sư còn nguy hiểm hơn nhiều so với việc cởi quần áo của Phượng tỷ.
Quyết định này thật sự rất khó khăn vì hắn đã từng có một kinh nghiệm rất thảm khốc.
Lần đó Quân Sư bị trúng độc, hắn đi tới bắt mạch. Một Quân Sư vốn đang nằm hôn mê bất tỉnh đột nhiên bừng tỉnh đánh một đòn rất quyết liệt. Mũi Tần Lạc bị đánh dập, chảy rất nhiều máu. Bây giờ Tần Lạc muốn cởi quần áo Quân Sư, rất khó đảm bảo Quân Sư không một lần nữa nhỏm dậy đánh hắn …
Thế nhưng không làm như vậy, Tần Lạc không thể điều trị tốt bước tiếp theo.
Người thầy thuốc là người có trái tim của bậc cha mẹ. Làm cha mẹ sao có thể để con gái đau đớn mà thờ ơ không quan tâm?
Vì vậy Tần Lạc đứng cách xa, cúi người xuống, cái mông vểnh lên, cẩn thận từng ly từng tý một cởi từng cúc áo chiếc áo trong màu đen của Quân Sư.
Một cái, hai cái, ba cái …
Cũng may Quân Sư nằm ngủ cực kỳ ngon, yên tĩnh, không có chuyện tấn công Tần Lạc.
Tới khi toàn bộ cúc áo Quân Sư bị cởi hết, bên trong để lộ áo lót màu đen … không thể không nói cô gái thật sự cực kỳ thú vị. Không những quần áo cả người màu đen mà quần áo lót bên trong cũng màu đen. Tất cả chỉ một màu đen, màu đen đại diện cho sự gợi cảm và thần bí nhưng tôi thật sự cầu xin các người không nên mua loại dành cho bà già như này, thậm chí còn không thấy núm ở chỗ nào.
Là một gã đàn ông cực kỳ chú trọng tới hình tượng cá nhân, người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, coi trọng phối hợp chỉnh thể toàn thân, Tần Lạc suýt chút nữa không nhịn được xé toạc áo nịt ngực của Quân Sư ném xuống biển.
Nhưng khi nghĩ tới thực lực khủng khiếp của Quân Sư, Tần Lạc cực kỳ cố gắng đè nén cảm xúc này của mình.
Thế nhưng dáng ngực Quân Sư rất đẹp giống như một quả táo to, tròn đầy. Nước da không trắng mà có màu lúa mì đã qua xử lý đặc biệt vậy. Quân Sư là người phụ nữ hàng ngày luyện tập thân thể nên đương nhiên không thể trắng kiểu yếu ớt được. Trong khi đó vòng yêu của cô thật sự tinh tế, mềm mại, yêu kiều nhưng hoàn toàn không có thịt thừa …
Thế nhưng ở vị trí bên dưới ngực, ở vị trí chính giữa, tren rốn một chút có một vùng da đỏ ửng, có cả mảnh gỗ vụn đâm vào bên trong …
Trước tiên Tần Lạc tẩy trừ hoàn toàn những mãnh gỗ vụn bám vào da thịt sau đó hắn lại dùng thuốc để trừ độc rồi lại tiếp tục dùng tay nhẹ nhàng xoa bóp huyệt đạo ở vùng bụng Quân Sư, làm vậy để giảm bớt cơn đau đớn và tiêu trừ bớt thương tổn trong thân thể Quân Sư …
Với tình trạng thương thế này của Quân Sư, cô có thể nhanh chóng đứng dậy, không thể không nói có phần công lao rất lớn của anh chàng Tần Lạc.
Cho tới tận công đoạn cuối cùng Quân Sư vẫn ngủ say không tỉnh lại.
Tần Lạc vốn tưởng Quân Sư căn bản không biết chuyện này, không ngờ Quân Sư hiểu hết tất cả mọi chuyện.
Đôi mắt Quân Sư trong sáng mà lạnh lùng, nhìn không chớp mắt, chằm chằm vào mặt Tần Lạc.
Đôi mắt Tần Lạc như người vô tội, chớp chớp mắt nhìn Quân Sư.
"Không được nói. Đặc biệt càng không được nói với Ly." Một lần nữa Quân Sư căn dặn.
"Được rồi." Tần Lạc gật đầu đồng ý. "Chỉ cần trong lòng cô nhớ kỹ tôi đã cứu cô một lần là được."
Quân Sư muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Quân Sư lấy hộp thuốc lá từ trong hộp ra, cẩn thận cọ sát những hoa văn trên nắp hộp.
"Cho tôi một điếu thuốc." Tần Lạc nói. Không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà đột nhiên Tần Lạc muốn hút thuốc. Mặc dù Tần Lạc bị ảnh hưởng bởi ông mình, hắn luốn tránh xa mấy thứ thuốc, rượu này nhưng lần này hắn thật sự muốn thử một cái gì đó mới, ngay chính Tần Lạc cũng không hiểu tâm trạng lúc này của mình.
"Không cho." Quân Sư từ chối.
"Hẹp hòi."
Quân Sư không quan tâm tới Tần Lạc, cô móc một điếu thuốc từ trong hộp, gắn lên miệng nhưng chần chừ không chịu châm lửa.
…………….
Đây là một người chết.
Trên bụng người này còn đọng lại vết máu nhưng vết thương trí mạng nằm trên cổ.
Một đao này không sâu nhưng đủ cắt đứt yết hầu của người này.
Một đao này rất nhanh, vết cắt chỉnh tề, không vướng víu vào chỗ nào.
Một người đàn ông mặc bộ véc màu trắng, dùng khăn tay che mũi, sau khi nhìn một lát ông ta buồn bực nói: "Đem chôn đi."
Nói xong người này quay người.
"Ta rất chán ghét người chết." Người đàn ông vừa đi vừa nói. Hơn nữa ông ta còn móc trong túi một bình nước hoa nhỏ, xịt lên người mình giống như khi trước ông ta đứng từ xa quan sát đã nhiễm mùi vị ôi thối của tử thi vậy.
Mấy người đi sau ông ta cúi đầu, im lặng, không một tiếng động.
Nếu như trong thế giới ngầm có người nhìn thấy từng người một trong đám tùy tùng, nhất định bọn họ sẽ cực kỳ kinh hãi.
Bá Tước hai mắt bị băng kín, Kim Đồng ngực quấn băng kín mít, còn cả Quỷ Ảnh với sắc mặt nghiêm trọng. Bất kỳ người nào trong số những người này đi ra bên ngoài cũng có thể gây nên một màn mưa gió máu tanh.
Thế nhưng những người này đi theo người đàn ông trang phục trắng không dám ngẩng đầu, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Người đàn ông bước đi rất nhanh hơn nữa tay trái tay phải của ông ta còn vung vẩy trông giống như một con ngỗng trắng hình người vậy.
Thế nhưng không một ai dám nói ra suy nghĩ của mình.
Người đàn ông dừng lại trước một căn phòng trắng sạch sẽ gần như không có bụi. Ngay khi ông ta ngồi xuống ghế, lập tức có một người làm mang lên thay cho ông ta một đôi giày da màu trắng.
Sau khi người đàn ông cầm chén nước uống một ngụm, nhìn hai mắt Bá Tước hỏi: "Bá Tước, ngươi có sao không?"
"Tạm thời không chết." Bá Tước trầm giọng nói. "Nhiệm vụ thất bại xin Điện hạ trừng phạt."
"Vậy ngươi nói xem cần trừng phạt thế nào?" Người đàn ông cầm chén nước nhìn Bá Tước cười ha hả hỏi.
Bá Tước không dám nói nữa.
Bá Tước biết nếu như chính bản thân mình dám nói ra "lấy cái chết để tạ tội" người đàn ông này sẽ không do dự vặn gãy cổ mình.
Bản thân là một quý tộc, Bá Tước biết một nô bộc không đáng một đồng xu trong mắt chủ nhân.
"Dã Thú ô danh chết trận. Hai mắt Bá Tước mù. Vết thương của Kim Đồng có nghiêm trọng không?"
Kim Đồng quỳ một gối, không nói câu nào. Y biết không nói chính là câu trả lời tốt nhất.
"Trong bụng Ngọc Nữ vẫn còn hai con rắn độc hả?" Người đàn ông không quan tâm tới Kim Đồng đang quỳ trên nền nhà, rồi dường như nhớ ra chuyện gì đó ông ta lên tiếng hỏi tiếp: "Tại sao không dẫn Ngọc Nữ tới? Ta còn muốn xem hình dáng hai con rắn trong bụng như thế nào nữa cơ mà? Nuôi rắn trong bụng là một chuyện kỳ lạ nhất."
"Phòng thí nghiệm đang khẩn trương cứu chữa." Quỷ Ảnh bình tĩnh nói.
"Quỷ Ảnh." Người đàn ông nhìn Quỷ Ảnh hỏi: "Hắn rất mạnh sao?"
"…" Quỷ Ảnh không trả lời được vấn đề này. Nói Tần Lạc rất mạnh nhưng năng lực chiến đấu của hắn rất kém cỏi. Nói hắn không mạnh … nhưng mà người thất bại có tư cách nói đối thủ như vậy sao?
"Hắn không đủ mạnh mà chỉ vì các ngươi quá yếu." Người đàn ông cười nói.
Cuối cùng Quỷ Ảnh không đứng nữa, y cũng quỳ xuống trước mặt người đàn ông.
"Ta rất ghét người chết và người yếu ớt." Người đàn ông nói.
"Tôi có tội." Ba người đồng thanh lên tiếng.
"Tạm thời không giết các ngươi." Người đàn ông nói: "Khi phản công Trung Quốc, các người chính là vật thế thân."
"Tạ ơn Điện hạ." Ba người đồng thanh nói cảm ơn.
"Đi đi." Người đàn ông xua tay nói.
Ba người cung kính đứng dậy, sau đó cẩn thận quay người bước đi.
"Chờ một chút." Người đàn ông nói to.
Thân thể ba người cứng đơ, cùng quay người lại.
"Tóc của ai vậy?" Người đàn ông chỉ vào một sợi tóc trên chiếc thảm màu đỏ hỏi. Đây là sợi tóc dài chỉ như ngón tay cái. Nếu không phải người có nhãn lực hơn người thì tah65t sự không thể nào phát hiện ra.
"Là của tôi." Kim Đồng nói.
"Hãy mang đi." Người đàn ông nói: "Đừng làm ô uế thảm của ta."
Kim Đồng vội vàng quỳ xuống nhặt sợi tóc lên sau đó y còn cẩn thận tìm tòi một lát xem còn sợi tóc nào xót lại hay không rồi mới đứng dậy, đi như chạy trốn khỏi căn phòng màu trắng khiến người ta thật sự phát lạnh.