Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1111: Đánh mặt!



"Đang định gọi điện, không ngờ đã tới rồi" Tần Lạc cười nói: "Tới thật đúng lúc. Đỡ lãng phí tiền điện thoại".

Tần Lạc biết với quan hệ của Tôn Nhân Diệu và Hạ Dương, bọn họ hiểu rõ chuyện xảy ra ở Dương Thành như trong lòng bàn tay. Chỉ cần người hơi biết mối quan hệ của Tần Lạc hắn và Hạ Dương, nhìn thấy hắn bị ức hiếp nhất định sẽ gọi điện báo với Hạ Dương. Đây chính là cơ hội bắc cầu để bọn họ làm quen với Hạ Dương, Tôn Nhân Diệu.

Hạ Dương thân thiết ôm bả vai Tần Lạc, cười hỏi: "Trở về khi nào vậy? Đã quay về sao không gọi điện thoại? Mỗi lần được nghỉ về nhà nó đều hỏi cậu có về không. Nó hỏi không thấy phiền nhưng tôi nghe nhiều đến phiền phức'.

"Trước tiên giải quyết sự việc đã" Tôn Nhân Diệu cắt ngang câu nói của Hạ Dương với sắc mặt không lấy gì làm vui. Hắn nói với Tần Lạc: "Bây giờ không phải là lúc ôn chuyện cũ. Lúc này không có gì hay mà nói, cũng không thiếu con gái".

Tôn Nhân Diệu có một cảm giác nguy cơ. Người này đã không quá hiền lành, bây giờ lại còn dùng em gái làm mỹ nhân kế. Nếu như Tần Lạc và Hạ Nguyệt Nguyệt kia thật sự yêu nhau, đi tới kết quả cuối cùng, Tần Lạc chính là em vợ của Hạ Dương, khi đó không phải mối quan hệ của mình và Tần Lạc sẽ xa cách hơn một chút sao?

Không được. Nhất định phải tìm mọi cách chia rẽ.

"Tôi và Tần Lạc đang nói chuyện, xen vào làm gì hả?" Hạ Dương cũng tức giận, hắn nói với vẻ không hài lòng.

"Tôi nói chuyện với Tần Lạc. có quan hệ gì với cậu?"

"Vậy dựa vào cái gì mà cắt ngang lời nói của tôi?"

"Có quy định nào nói khi người khác nói chuyện tôi không thể xen vào không?"

"Người khác sợ Tôn điên khùng, tôi không có giác ngộ đó thì sao nào? Muốn đánh nhau sao?"

"Chó má thật. Hạ thiếu gia trong mắt tôi chỉ như cục phân. Muốn đánh nhau thì đánh, ai sợ nào?"

"Trước tiên cả hai hãy yên lặng đã nào'" Tần Lạc tức giận nói. Hai người này thật là. lúc nào cũng có thái độ như nước lửa không dung. Bình thường cả đời không qua lại với nhau, nay ngẫu nhiên gặp nhau ở đây đã lập tức nhìn không vừa mắt tới mức tranh cãi với nhau. Tần Lạc là người giữa, cũng là người lão luyện trong giải quyết tranh chấp kiểu này. Mỗi khi hai người này tranh chấp nhau tới tình trạng sắp sửa mất khống chế. Tần Lạc phải vội vàng đứng ra hòa giải

Bình thường bọn họ làm vậy thì cũng chẳng có gì đáng nói nhưng lúc này kẻ thù còn chưa giải quyết xong, mâu thuẫn bên trong đã bộc phát, lại còn không sợ người ngoài chê cười nữa chứ.

Khi nghe Tần Lạc lên tiếng khiển trách. Tôn Nhân Diệu chỉ hung hăng nhìn Hạ Dương với vẻ uất ức, không nói nữa.

Hạ Dương ôm Tần Lạc cười nói: "Người này chính là con chó, cứ nhìn thấy người là cắn. Ha ha, thôi được tôi không nói nữa, không phải ở phía tây có một thằng hề xấu xa đang nhảy nhót sao? Có gì đáng giá mà Tần đại thiếu gia phải coi trọng. Nếu thật sự muốn tiêu diệt hắn, không phải là chuyện một phút đồng hồ sao?"

Trần Hữu Thiện vốn đang lo lắng nếu như hai người Tôn Nhân Diệu và Hạ Dương thật sự đánh nhau, mình có cần phải trợ giúp không? Nếu phải trợ giúp thì phái giúp ai bây giờ?

Tôn Nhân Diệu là người không thể đặc tội nhưng Hạ gia là chỗ có thể đắc tội sao?

không ngờ Tần Lạc chỉ nói một câu, hai đại thiếu gia mà ông ta sợ hãi nhất lập tức yên lặng.

"Bà cô của tôi ơi" Trần Hữu Thiện thầm nghĩ: sau này không thể không nghĩ cách gần gũi với hắn thì không thể coi hắn là "ân nhân" mà phải coi hắn như một thiếu gia.

"Nếu như tôi có năng lực này, còn tìm cậu làm gì" Tần Lạc cười nói: "Khi tôi bị người ức hiếp mới gọi điện cho Nhân Diệu. Dương Thành là quê hương của tôi, tôi bị người đập phá xe ở ngay quê hương của mình, không phải quá mất mặt sao?"

"Lại còn giả ngu với tôi nữa" Hạ Dương vỗ vỗ vào lưng Tần Lạc, nói mà như muốn nói cho Vương Cửu Cửu nghe. "Nếu cô ấy gọi điện thoại cho ông mình, nói không chừng không hiểu ông tôi sẽ nóng vội tới cỡ nào nhỉ?"

"Được rồi, được rồi. Mấy đứa trẻ con chơi đùa với nhau đừng để mấy người bọn họ nhúng tay vào nếu không sự việc sẽ thay đổi bản chất của nó" Tần Lạc cười xua tay nói: "Thấy chưa, bọn họ đã mang đội tra xét hải quân tới. Bây giờ thành chuyện lớn rồi. Nhân Diệu có liên quan tới phía chính quyền, chuyện này cậu ấy không nên ra mặt".

"Những chuyện này đương nhiên nên tìm tôi giải quyết, tìm anh ta làm gì?"

"Tự xem mình như một công cụ sao? Dựa vào cái gì mà phải tìm? Cút đi nếu không tôi cho bọn họ bắt lại".

"Tại sao tôi phải cút. Tôi không cút đó".

"Người tới càng lúc càng nhiều" Vương Cửu Cửu đi tới khoác tay Tần Lạc nói.

"Đây là việc tôi nên làm. Em gái hãy yên tâm. Tôi nhất định sẽ đòi lại món nợ này. tôi nhất định phải đòi lại thể diện hôm nay" Vì Vương Cửu Cửu đã lên tiếng nên Hạ Dương không còn tâm trạng đấu võ mồm với Tôn Nhân Diệu. Sau khi nói xong Hạ Dương liền cùng với Hạ Bản ở bên cạnh mình đi về phía Hoa Hạc.

Một lần nữa Trần Hữu Thiện trọn mắt há hốc mồm.

Trần Hữu Thiện biết gã công tử này có mối quan hệ rất rộng rãi nhưng thật ra không cần coi trọng một cô gái như này. Nói khó nghe một chút. Trong mắt mấy người bọn họ, phụ nữ chỉ là một khối thịt có da, khi thích thì bọn họ ôm ấp, khi không thích thì đá văng ra ngoài.

Thế nhưng lúc này hình như mấy thiếu gia này rất coi trọng cô bạn gái này của Tần Lạc mà còn có chút gì đó gọi là tôn kính, đúng tôn kính.

Tình hình lúc này có gì đó không đúng. Cho dù bọn họ tôn trọng Tần Lạc, nể mặt Tần Lạc thì dựa vào cai gì mà khiến những công tử kiêu ngạo này phải có thái độ tôn kính?

Người như nào bạn như thế. Một triệu phú thì đương nhiên phải có bạn là triệu phú. Mặc dù những câu này không phải lúc nào cũng đúng nhưng nhất định phải có đạo lý của nó.

Duy Nguy biết Tôn Nhân Diệu trong một buổi tiệc. Du Nguy chỉ nhìn thấy Tôn Nhân Diệu từ xa. Khi đó Tôn Nhân Diệu dẫn theo một đám thanh niên mặc quần áo hàng hiệu đi vào.

Tuy người này có gương mặt cực kỳ đẹp trai nhưng lại có vẻ không đủ ụv phong thế nhưng cảnh tượng tiền hô hậu ủng. và cảnh vô số người tranh nhau nịnh nọt khiến người này cực sáng chói.

Bọn họ không đứng lại ở đại sảnh mà người chủ bữa tiệc mời ngay bọn họ vào phòng riêng. Khi đó Du Nguy đã hỏi một người bạn bên cạnh mình, hỏi người này là ai? Người bạn đó nói với sắc mặt đầy thâm ý rằng đó là Tôn Nhân Diệu, Dương Thành Tam Tú.

Tôn Nhân Diệu?

Anh ta nhớ rõ gương mặt này, nhớ kỹ cái tên này.

Không phải vì muốn nịnh nọt. Du Nguy biết rõ bản thân mình rất khó tiếp cận Tôn Nhân Diệu mà chỉ là vì sự liên kết khoảng cách. Có những người không thể làm bạn nhưng cũng tuyệt đối không thể làm kẻ thù. Năng lực của những người này quá khủng, lật tay làm mây, úp tay làm mưa, giẫm chết một người chỉ như giẫm nát một kiến vậy.

Thế nhưng điều Du Nguy không ngờ là chuyện này kinh động tới Tôn Nhân Diệu.

Hơn nữa Tôn Nhân Diệu đã đi thẳng tới chỗ người thanh niên bị Hoa Hạc đập xe kia, khiến anh ta thậm chí còn không có cơ hội lên tiếng.

Duy Nguy cực kỳ lo lắng, cực kỳ sợ hãi nhưng anh ta không lập tức

Bởi vì Du Nguy biết Hoa Hạc có chổng lưng rất mạnh trong quân đội. Chỉ cần Hoa Hạc đồng ý ra tay, gã thanh niên kia sẽ không thể làm đươc gì bọn họ.

Sau khi chuyện hôm nay giải quyết xong, ngày mai sẽ chuẩn bị hậu lễ đi gặp gã Vương Bát Đản kia với thái độ hạ mình một chút, tươi cười nhiều hơn một chút, gã thanh niên kia nhất định sẽ không làm khó mình, đúng không?

Cho dù kết quả cuối cùng là như nào đi nữa, không phải chính mình đã biểu diễn thực lực sao? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Quả nhiên Hoa Hạc đã ra chiêu khiến những người kia sợ ném chuột vỡ đồ quý.

Du Nguy vốn nghĩ rằng tình hình đang tiến triển theo những gì anh ta dự tính. Khi sự việc đang lâm vào trạng thái giằng co, chính mình sẽ kịp thời xuất hiện nói mấy câu xin lỗi, bồi thường hậu hĩnh. Cho dù là gã thanh niên mặc trường bào hay Tôn Nhân Diệu, hay là Hoa Hạc, đây chính là một lối thoát để giữ thể diện cho bọn họ.

Thế nhưng tình hình một lần nữa biến chuyển theo hướng khác.

Hạ Dương tới.

Du Nguy không quen biết Tôn Nhân Diệu là vì Tôn Nhân Diệu là kẻ "chơi bời lêu lổng'". Hạ Dương thì khác, Hạ Dương chính là thương nhân thành công nhất Dương Thành, không cả các tỉnh thành phía nam. Chính anh trai Du Nguy là Du Long khi nhìn thấy Hạ Dương cũng phải niềm nở chào một câu: Hạ tổng.

Du Nguy đã hỏi anh trai Du Long về thân phận của Hạ Dương. Du Nguy đã chỉ lên đỉnh đầu mình. Du Nguy đã hiểu.

Thế nhưng bây giờ Du Nguy thấy Hạ tổng đã đứng về phía gã thanh niên mặc trường bào

Kia.

Gã thanh niên mặc trường bào, Hạ Dương, Tôn Nhân Diệu, chẳng lẽ đây chính là Dương Thành Tam Tú sao?

Du Nguy tự tát vào mặt mình, mắng: "Đúng là đầu lợn. Tại sao không hòa giải sớm một chút, còn chờ Hoa Hạc biểu diễn lực lượng nữa chứ? Đây chính là Dương Thành Tam Tú mà".

Du Nguy vội vàng chạy tới đứng trước mặt Hạ Dương, tươi cười, cúi đầu. ân cần chào hỏi: "Hạ tổng, đã lâu rồi không gặp mặt. Hôm nay sao ngài rảnh rỗi tới MG vậy?"

Hạ Dương đứng lại, nhìn Du Nguy hỏi: "Là?"

"Kẻ bất tài Du Nguy đã cùng anh là Du Long tới công ty thăm Hạ tổng" Du Nguy cười nói. đôi mắt đẹp nhìn Hạ Dương chăm chú như thể muốn khôi phục trí nhớ của Hạ Dương về bọn họ.

Cuối cùng Hạ Dương vuốt cằm nói: "Ồ, đúng rồi".

Khi nghe thấy Hạ Dương đã nhớ ra mình, Du Nguy vui mừng nói: "Hạ tổng, khách sạn này là của kẻ hèn này. Ngài có thể vào trong ngồi một lát không?'

"Ồ, mở MG?"Nụ cười trên gương mặt Hạ Dương cứng đơ, sắc mặt vụt trở nên âm trầm.

"Đúng vậy" Du Nguy cứng đơ cả người nhưng vẫn cố kiên trì "Nhân viên khách sạn không hiểu chuyện, làm sai với vị khách kia. Tôi xin mời Hạ tổng nói giúp mấy câu, tôi xin nhận lỗi, chịu mọi bồi thường'.

Binh

Hạ Dương vung tay tát vào mặt Du Nguy vì Hạ Dượng dùng sức quá mạnh nên một nửa khuôn mặt đẹp trai của Du Nguy sưng đỏ, cả người lảo đảo, lùi lại sau mấy bước.

"Lại đây'~ Hạ Dương mắt hổ lóe tinh quang, hắn nhìn chằm chẳm vào Du Nguy và nói.

Du Nguy do dự một lát rồi vẫn cắn răng đi tới. đứng ở ngay vị trí lúc trước.

Binh!

Lại một cái tát...