Sau khi nói điện thoại xong, Tần Lạc sa sầm mặt, sắc mặt hắn tối om như bị người ta phi lễ vào buổi tối, không biết đối phương là nam hay nữ, gầy hay béo, xinh hay xấu, vẫn chỉ biết chịu đựng.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Hạ Dương hỏi. Mặc dù Hạ Dương không nghe được nội dung người bên kia nói với Tần Lạc nhưng hắn biết khi Tần Lạc mất bình tĩnh thế này, chuyện tuyệt đối không nhỏ. Bạn nên nhớ rằng, trong Dương Thành Tam Kiệt, Tần Lạc là người không thích tranh đấu nhất, cũng bởi vì tính cách này của hắn mà mấy lão gia rất yêu mến hắn.
"Có cần giúp đỡ không?" Tôn Nhân Diệu hỏi thẳng hơn một chút. Tôn Nhân Diệu không nghĩ Tần Lạc sẽ xảy ra chuyện gì đó, hắn chỉ nghĩ xem Tần Lạc có thể giải quyết trọn vẹn chuyện đó hay không mà thôi? Hơn nữa cho dù chuyện đó là tốt hay xấu, Tôn Nhân Diệu vẫn tình nguyện giúp đỡ. Nói một cách khó nghe, Tần Lạc có bảo hắn phải đánh một ai đó, hắn cũng làm ngay không chút do dự. Đây có vẻ như là sự tin tưởng mù quáng nhưng lại rất phù hợp với tính cách "điên điên" của Tôn Nhân Diệu.
Trong mắt Tôn Nhân Diệu không có sự phân chia người tốt và người xấu, chỉ có bạn bè và kẻ thù.
Có đôi khi Tần Lạc nghĩ rằng: có thể vì tính cách của hai người Hạ Dương, Tôn Nhân Diệu khác nhau một trời một vực nên khiến cho miệng vết thương không thể nào khép lại được.
Khi nghe tiếng quát của Tần Lạc ở bên dưới, Vương Cửu Cửu cũng đi xuống lầu. Khi nhìn thấy sắc mặt không vui của ba người Tần Lạc, Hạ Dương, Tôn Nhân Diệu đang đứng trong phòng khách, nàng còn nghĩ ba người xảy ra tranh chấp, liền đi tới khuyên nhủ: "Có chuyện gì cứ từ từ nói. Có phải không hài lòng vì trà em pha hả? Em đi pha lại cho mọi người."
Tần Lạc nhìn Vương Cửu Cửu nói: "Anh phải quay về Yến Kinh, đi ngay đêm nay."
Rồi Tần Lạc quay đầu nói với Tôn Nhân Diệu: "Hãy đặt giúp tôi ba vé đi Yến Kinh, nhanh nhất."
Một lần nữa Tần Lạc căn dặn Hạ Dương: "Sau khi tôi đi, mọi chuyện còn lại trông cậy vào cậu."
Lập tức Tôn Nhân Diệu gọi điện thoại. Đối với Tôn đại thiếu gia mà nói, đặt ba vé máy bay không có gì gọi là khó, thậm chí hắn còn không thèm giấy chứng minh, chỉ cần giấy chứng minh của người đi đặt là được.
Hạ Dương vỗ vai Tần Lạc nói: "Yên tâm đi. Có tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu."
Vương Cửu Cửu đi tới cầm bàn tay khẽ run của Tần Lạc, cau mày nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Có cần em gọi điện thoại về Yến Kinh không?"
"Không cần, chỉ là chuyện riêng." Tần Lạc nắm chặt bàn tay Vương Cửu Cửu, nói: "Vốn anh định ở lại Dương Thành mấy ngày với em, không ngờ lại xảy ra chuyện này."
"Chuyện gì vậy?" Vương Cửu Cửu sốt ruốt hỏi.
Tần Lạc há miệng nhưng rồi không biết mình phải giải thích thế nào về chuyện này? Nếu như hắn là người ngoài cuộc thì chẳng có vấn đề gì, nếu như chuyện này không liên quan tới hắn nhưng hết lần này tới lần khác những chuyện xảy ra luôn có liên quan tới những người có quan hệ tới hắn, hắn không biết nói thế nào, càng không biết phải giải thích như thế nào.
Bây giờ thân thể hắn bị hoàn toàn bao phủ bởi lửa giận, tràn đầy, rừng rực giống như lúc nào cũng có thể cắn nuốt tất cả.
"Em sẽ biết nhanh thôi." Tần Lạc nói: "Có lẽ bây giờ lên mạng cũng có thể tra được."
"Đã đặt xong vé rồi." Tốc độ của Tôn Đại thiếu gia cực nhanh, hắn bỏ điện thoại nói với Tần Lạc.
"Bây giờ anh ra sân bay." Tần Lạc nói.
"Em đi tiễn anh." Vương Cửu Cửu nói.
"Không cần đâu, anh lo em lại phải về một mình." Tần Lạc nói: "Bên cạnh anh còn hai người bạn, bọn anh ngồi xe tới sân bay là được."
"Tôi tiễn." Tôn Nhân Diệu cố chấp nói: "Thời gian rất gấp. Không ai chặn xe của tôi."
"Thôi được." Tần Lạc biết xe Tôn Nhân Diệu có giấp thông hành quân đội nhưng ngược lại xe Hạ Dương chỉ dùng giấy thông hành bình thường, có vẻ hạ mình hơn một chút.
Bởi vì Tôn Nhân Diệu đã sóm bố trí nên mấy người Tần Lạc làm thủ tục đăng ký cực kỳ nhanh chóng.
Ba ghế ngồi ở khoang hạng nhất. Ba người Tần Lạc, Jesus và Hồng Phu ngồi cùng một dãy.
"Tần, Dương Thành là một thành phố đẹp. Món ăn ở nơi này rất ngon. Đáng tiếc là ít thời gian quá, tôi không thể nào nếm thử toàn bộ." Jesus nhìn máy bay đang lao lên bầu trời, sắp sửa rời xa nơi phồn hoa này mà không kịp tìm hiểu kỹ lưỡng, gả bùi ngùi nói.
"Lần này thật sự xin lỗi vì đã không chiêu đãi hai người hậu hĩnh." Mặc dù tâm trạng Tần Lạc cực tệ nhưng hắn vẫn cố tươi cười nói: "Lần sau tôi sẽ mời hai người tới đây, làm một chủ nhà tận tình một phen." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trong hành trình tới nước Mỹ, mấy người Tần Lạc phải đối mặt với đối thủ là bát đại chiến tướng Hoàng Đế đánh đâu thắng đó nhưng Jesus vẫn không ngại sống chết, cùng tiến thoái, sống chết với bọn họ. Vào thời đại mà niềm tin bị xói mòn, còn có bao nhiêu người có thể làm được như Jesus?
Gã là một vệ sĩ đủ tư cách, càng là một người bạn đủ tư cách.
Đúng vậy Tần Lạc đã sớm coi Jesus như bạn bè. Thái độ đối xử với bạn bè của Jesus rất thân thiết.
"Lần sau sẽ không cùng với phụ nữ nữa chứ?" Hồng Phu tức giận nói.
Hồng Phu tức giận, cực kỳ tức giận.
Trong mấy ngày ở Dương Thành, Tần Lạc mặc kệ hai người bọn họ, không hỏi han, chính mình bỏ đi ôm ấp người đẹp, anh anh, em em. Trong khi đó nàng và Jesus phải đi theo làm bóng đèn. Dựa vào cái gì mà cô ta có đãi ngộ đó còn mình cũng là phụ nữ sao phải nhận đãi ngộ như một người hầu nhỏ bé?
"Lần sau tôi nhất định sẽ ưu tiên chiêu đãi hai người." Tần Lạc cười nói. Xem ra oán khí của cô gái này không ít chút nào.
"Tại sao phải bất ngờ quay về vậy?" Hồng Phu nhìn thấy nụ cười rất gượng gạo của Tần Lạc liền hỏi. Dù gì đi nữa Hồng Phu cũng là phụ nữ, tính cách rất nhạy cảm.
"Ở Yến Kinh đã xảy ra vài chuyện." Tần Lạc nói.
"Chuyện gì vậy?"
Tần Lạc nhìn Jesus hỏi: "Anh có xác định bọn họ vẫn đang bị canh chừng không?"
"Đúng vậy, tôi có thể xác nhận." Jesus nói: "Lúc nãy tôi còn liên lạc với bọn họ. Bọn họ chưa từng rời khỏi phòng, càng không có cơ hội tiếp xúc với máy tính." Jesus quả quyết.
"Rốt cuộc hai người đang nói chuyện về cái gì vậy?" Hồng Phu ngơ ngác hỏi. Hình như hai người này có chuyện gì đó lừa gạt nàng.
"Chỉ lát nữa cô sẽ biết." Tần Lạc nói vẻ đằng đằng sát khí.
Vì lần này Tần Lạc vội vàng quay về nên hắn không gọi điện thoại cho bất kỳ ai. Ngoại trừ người phụ nữ bí mật gọi điện báo tin còn gần như không ai khác biết Tần Lạc ngay sáng sớm đã bay về Yến Kinh.
Ra khỏi sân bay, ba người lên xe taxi đi vào thành phố.
"Anh tài, hãy lái nhanh lên một chút." Tần Lạc nôn nóng thúc giục, lòng hắn như lửa đốt.
Đây là một biệt thụ nhỏ nằm ở nơi tiếp giáp giữa nội thành và ngoại ô, có nghĩa là nơi này không ồn ào, náo nhiệt như nội thành phồn hoa nhưng cũng không quá bất tiện cho việc ra vào nội thành.
Khi mấy người Tần Lạc tới nơi này, cánh cổng màu đỏ của biệt thự vẫn đóng chặt.
Jesus đi tới gõ hai tiếng ngắn lên cánh cửa. Bên trong vẫn không một tiếng động.
Một lần nữa Jesus lập lại động tác của mình, lúc này cánh cửa gỗ mới mở ra.
Một người đàn ông trung niên dáng vẻ tầm thước, mặc bộ quần áo màu đen bó sát người sắc mặt cảnh giác, đứng trước cửa, ngực và bắp tay người này nổi cục, thoạt nhìn trông giống như một diễn viên nam trong cuộc thi vật wrestler vậy. Đương nhiên trong môn thi đấu này, bạn rất khó có thể phân biệt được một vận động viên nam với một động viên nữ.
Tên người này là Bullet, là người Jesus tìm tới trợ giúp.
Có nhiều việc Jesus không tiện ra tay nên đành phải để người này làm.
Trước đó vì e ngại, Tần Lạc chưa từng gặp mặt người này.
Lần này vì gặp chuyện nên Tần Lạc không kiêng dè, suy nghĩ quá nhiều.
"Người đâu?" Tần Lạc hỏi với ánh mắt không hài lòng.
Bullet nhìn Jesus, Jesus cười nói với gã: "Hãy trả lời anh ấy. Anh ấy là ông chủ của chúng ta."
"Ở dưới hầm ngầm." Lúc này Bullet mới trả lời.
"Hãy dẫn tôi tới đó." Tần Lạc nói.
Bullet quay người đi trước dẫn đường, Tần Lạc cùng Jesus, Hồng Phu đi sát sau lưng.
Khi đi chưa được bao xa, mấy người đã nghe thấy có người đang đánh ầm ầm vào cánh cửa sắt của hầm ngầm.
"Bọn họ rất ồn ào." Bullet nói.
"Mở cửa ra." Tần Lạc nói.
Bullet lấy chiếc chìa khóa ở bên hông, mở cánh cửa sắt. Một người phụ nữ tóc tai bù xù vọt ra ngoài, gào lên cực kỳ hoảng sợ: "Cứu với. Mau cứu với."
Tần Lạc giơ tay túm tóc cô ta, kéo người cô ta từ bên ngoài cửa vào bên trong, hung hăng nện vào cánh cửa, quát nhỏ: "Là kẻ nào đi phát tán bên ngoài? Còn ai biết ảnh chụp này nữa không?"
Lần này Tần Lạc trông cực kỳ tàn nhẫn, âm độc, sát khí bộc lộ hẳn ra ngoài.