Khi Tần Lạc lấy được máy tính, hình nền của máy tính vẫn là ảnh của Tôn Trung Hoa.
Lý Nhạc nói hình nền đã từng bị người đổi lại như vậy khi hung thủ sử dụng máy tính vì không muốn nhìn thấy bản mặt ngu ngơ của Tôn Trung Hoa nên mới thuận tay đổi lại hình nền.
Mỗi người đều có hành vi theo tiềm thức của mình. Có người thích phong cảnh, vì vậy đổi thành cảnh sơn thủy. Có người thích người đẹp vì vậy đổi thành hình ảnh của một ngôi sao. Có người thích xe hơi vì vậy đã đổi hình nền thàn hình chiếc xe mình thích.
Trong phần cứng máy tính của người đàn ông, đại biểu cho sở thích của mình. Có người đàn ông nhìn bề ngoài rất nhã nhặn, ga lăng nhưng trong phần cứng của bọn họ lại là giày cao gót roi da và cây nến. Hình nền máy tính của người đàn ông thể hiện thói quen và tính cách của người đàn ông.
Nói một cách khác, hung thủ giết người là một người thích xe hơi trong khi đó hắn đặc biệt yêu thích chiếc xe thể thao màu đỏ này.
"Là ai nhỉ? Là ai đã từng lái chiếc xe này nhỉ?"
Tần Lạc thầm tự hỏi trong lòng.
"Tần, có chuyện gì vậy" Jesus vội nói
"Tôi đã nhìn thấy chiếc xe này" Tần Lạc chỉ vào hình nền máy tính và nói
"ồ, đây là chiếc Ferrari F711 mà. Một chiếc xe cực kiểu cách. Khi tôi ở Las Vegas đã từng nhìn thấy hai chiếc như này
Tần Lạc lắc đầu. Hắn biết bản thân mình không nhìn thấy chiếc xe này ở Las Vegas. Khi đó hắn đang trong bờ vực của cái chết, hắn nào có thời gian quan tâm tới một chiếc xe?
Xe hơi khát vọng đường quốc lộ- Hoa tươi khát khao nước mưa. Tần Lạc khát khao nhanh chóng tìm ra hung thủ đứng sau.
Sau khi Tần Lạc nhìn thấy chiếc xe này, đột nhiên trong tiềm thức của hắn xuất hiện một nguy cơ rất cao.
Trong trí nhớ của hắn, hắn đã nhìn thấy chiếc xe này. Hắn chỉ là không xác định được người bên cạnh mình lái chiếc xe này hay chỉ nhìn thấy trên đường.
Thế nhưng có một khả năng rất lớn đó chính là hung thủ đó là người ở bên cạnh mình.
Nếu như khả năng này xảy ra thì không chỉ có hắn rơi vào tình trạng nguy hiểm mà còn cả người bên cạnh hắn cũng rơi vào tình trạng nguy hiểm, Lúc này bọn họ dùng Lâm Hoán Khê để công kích hắn nhưng tiếp theo sẽ là ai đây?
Còn nữa, những kẻ đó phát tán ảnh nude của "Lâm Hoán Khê" là vì mục đích gì? Ngoại trừ làm hỏng danh tiếng của hắn và Lâm Hoán Khê thì hình như không mang tới hậu quả xấu nào khác. Chẳng lẽ muc đích của chúng chỉ là gây tiếng đồn làm hỏng danh tiếng của mình thôi sao?
"Lý Nhạc, có thể xâm nhập xem lượng tiêu thụ của công ty Ferrari trên mạng, có thể tìm được số liệu tiêu thụ loại xe này trên thế giới và thông tin chủ xe không? Chỉ cần tìm ở mấy khu vực là được: Trung Quốc, Mỹ, Pháp, Nhật Bản, Hàn Quốc" Tần Lạc nói
Bạn nên biết rằng xe Ferrari chính là hàng xa xỉ phẩm trên thế giới. Với sản lượng ít ỏi cùng tính năng cao của loại xe này. Cho dù có tìm trên phạm vi toàn thế giới cũng chỉ có mấy ngàn chiếc, thậm chí còn ít hơn.
Trong khi đó Trung Quốc cùng với nước Pháp, Mỹ, Nhật Bản và Hàn Quốc đều là mấy nước mà hắn đã đi qua. Nếu như hắn nhìn thấy chiếc xe này, hắn chỉ nhìn thấy ở mấy khu vực đó. Đương nhiên vị trí quan trọng vẫn là Trung Quốc.
"không thành vấn đề" Lý Nhạc thoải mái trả lời.
Lúc này Lý Nhạc tiẽu tốn nhiều thời gian hơn, hơn nữa vẻ mặt hắn khá nghiêm trọng. Xem ra bảo mật thegioitruyen.com của đối phương rất cao, không thể dễ dàng điều tra ra thông tin mình cần.
Có thể hiểu được. Người mua xe Ferrari không quý tức phú. Thân phận của bọn họ chính là tư liệu quý nhất của công ty Ferrari Vì bọn họ có thể mua được chiếc thứ nhất đương nhiên cũng có thể mua được chiếc thứ hai, thứ ba. Nếu như tư liệu đó bị công ty khác đánh cắp thì biết làm sao?
Đinh
Một âm thanh giòn tan vang lên.
Lý Nhạc thở phào nói: "Phù, xong rồi. Chỉ có Thời gian ba phút thôi. Sau ba phút bọn họ sẽ nhận được thông tin có người đang xâm nhập, ngay khi đó có thể bọn họ sẽ di chuyển tư liệu đi chỗ khác'.
"Hãy lập tức sao lại thông tin đi." Tần Lạc nói
"Em đang làm".
Hai phút rưỡi sau Lý Nhạc rời khỏi kho số liệu của Ferrari, hơn nữa hắn còn tắt đường truyền thegioitruyen.com.
"Ôi, nguy hiểm thật" Lý Nhạc lau mồ hôi rịn trên trán nói: "Bên bọn họ có cao thủ, còn dị thường hơn một chút so với dự tính của em".
Lý Nhạc mở một tập tin và nói: "Tất cả số liệu ở trong này. Có thể xem xét các quốc gia theo khu vực. Công ty Ferrari đã phân loại sẵn'.
"Trước tiên xem Trung Quốc" Tần Lạc nói
Lý Nhạc di chuột cuối cùng dừng ở trang số liệu tiêu thụ ở Trung Quốc.
Tần Lạc nhìn từng cái tên một. Có một vài cái tên rất quen thuộc như Quách Thiên Vương, Thái Thiên Hậu, lại còn một vài công ty có danh tiếng, ảnh hưởng như Sưu Miêu của Trương Hướng Dương.
Thế nhưng Tần Lạc và những người này không có bất kỳ liên hệ gì với nhau, thậm chí hắn còn chưa từng gặp mặt những người này.
Ngay khi Lý Nhạc mở tới trang thứ hai một cái tên quen thuộc xuất hiện trước mặt Tần Lạc.
"WENRENZ HAO."
Văn Nhân Chiếu?
Tần Lạc trọn tròn mắt nhìn.
"Tại sao lại là nó?"
Điều Tần Lạc nghĩ cuối cùng cũng đã tới.
Có một lần Tần Lạc tới làm khách ở Văn Nhân gia, khi quay về chính Văn Nhân Chiếu đã lái chiếc xe đỏ này đưa hắn về.
Khi đó mối quan hệ của Tần Lạc và Văn Nhân Chiếu không tốt cho lắm. Suốt cả đường đi hai người không nói chuyện, sự chú ý của Tần Lạc chỉ đặt lên chiếc xe thể thao màu đỏ cực đẹp này. Khi đó vì hắn không có hứng thú với xe nên không nhớ tên cũng như nhớ kỹ hình dáng của nó. Thảo nào hôm nay nhìn hình chiếc xe trên màn hình máy tính, hắn lại thấy nó quen như vậy.
"Tần, anh phát hiện ra điều gì vậy?" Jesus nhìn thấy sắc mặt ngay đơ cổ quái của Tần Lạc, lập tức hỏi
Tần Lạc không trả lời Jesus, hắn chỉ nói với Lý Nhạc: "Tiếp tục kéo xuống dưới".
Một lần nữa Lý Nhạc chuyển sang trang khác. Tần Lạc lại thấy tên của hai ngôi sao quen thuộc và một công ty gia đình nhưng những người sau đó thì hắn không biết.
"Lý Nhạc, có thể tìm được đầu mối khác không?" Tần Lạc hỏi: "Hay có thể dựa vào những thứ hắn để lại tra ra vị trí của hắn bây giờ không?"
"không'" Lý Nhạc nói: "Hắn dùng máy tính không dài nên đầu mối lưu lại cực kỳ ít'.
Tần Lạc cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy, hắn không có hy vọng quá xa vời.
Tần Lạc vỗ vỗ vai Lý Nhạc cười nói: "Em vất vả rồi. Cám ơn em".
"không có gì, không vất vả"- Lý Nhạc rời khỏi máy tính, tính cách lại trở nên 'thẹn thùng."
Sau khi cho người tiễn Lý Nhạc một lần nữa Tần Lạc quay lại trầm ngâm.
Việc Tôn Trung Hoa bị giết đã hoàn toàn khiến Tôn Lệ kích động. Cô ta chuyển tất cả thù hận này lên người Tần Lạc nhưng vì không có cách nào chạm vào người Tần Lạc nên cuối cùng cô ta bắt đầu tấn công chồng mình, Lâm Hách Uy.
Lâm Hách Uy bị người vợ điên khùng không muốn sống này khiến cực kỳ sợ hãi, nhưng ông ta lại không dám tự tay đánh Tôn Lệ, Lâm Hách Uy đã cầu xin Tần Lạc chuyển mình sang một cái lồng sắt khác. Trước khi biết chân tướng của sự việc, Tần Lạc không muốn xảy ra án mạng vì vậy hắn đã đồng ý với thinh cầu của Lâm Hách Uy.
Bây giờ điều kiện sống của hai vợ chồng đã được cải thiện rất nhiều. Mỗi người đều có một cái lồng riêng của chính mình.
Tần Lạc đi tới trước cửa lồng sắt của Tôn Lệ, dùng chân đá vào cửa sắt nói: "Cô có biết em trai cô có người bạn nào không? Có người nào có chìa khóa phòng của anh ta không? Hay anh ta có người bạn nào cực kỳ mê xe hơi không?"
Tôn Lệ nằm cuộn người trong góc lồng sắt không nhúc nhích, giống như một xác chết.
"Xem ra cô không thích phối hợp rồi" Tần Lạc cười nhạt nói: "Vậy tôi cũng không cần hao tốn nhiều công sức tìm kiếm hung thủ nữa".
"Mày chính là hung thủ." Giọng nói khàn khàn của Tôn Lệ vang lên, giọng nói khô khốc giống như trong cổ họng có hạt cát vậy.
Tần Lạc cười nói: "Tùy cô nghĩ thế nào cũng được".
Tần Lạc đi vào trong nhà móc điện thoại di động ở trong túi ra
Sau khi tìm kiếm một lát Tần Lạc trâm ngâm một lúc rồi mới bấm một dãy số.
"Em ở Ánh Nguyệt sơn trang" Một giọng nói phụ nữ cực lãnh đạm nhưng lại cực kỳ dễ nghe vang lên.
"Anh sẽ tới ăn trưa. Hãy nhớ bảo người làm mấy món thịt" Tần Lạc nói. Hắn biết cô gái này là người theo chu nghĩa ăn chay, bình thường rất ít khi ăn thịt.
"Được." Người phụ nữ trả lời.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong. Tần Lạc nặng nề thở dài
Chuyện này còn phức tạp hơn nhiều so với suy nghĩ của hắn.
Bỏ đi. Binh tới ngăn cản, nước tới dùng đất ngăn. Hơn nữa có lẽ chân tướng sự việc không quá phức tạp như chính mình tưởng tượng.
Tần Lạc vẫy tay, nói với Jesus và Hồng Phu: "Đi, chúng ta đi tìm nơi ăn cơm trưa". Nguồn: http://thegioitruyen.com
"Là anh, không phải chúng tôi"- Hồng Phu vạch trần không thèm nể mặt. Lần nào cùng Tần Lạc ra ngoài, bọn họ có cơ hội ăn cơm với mấy người phụ nữ.
Đương nhiên Hồng Phu không muốn ăn cơm cùng những người phụ nữ đó.