Không cần nghi ngời, đấy chính là âm thanh nuốt nước bọt của con người.
Người cung cấp tin kẻ chủ mưu, thưởng một triệu USD. Người cung cấp đầu người, thưởng mười triệu USD.
Mười triệu USD đổi thành tiền Trung Quốc là bao nhiêu Tệ nhỉ? Bao nhiêu tiền? Bao nhiêu tiền? Với năng lực về số học, đề tài này có vẻ cao thâm, khó khăn quá, cần phải tìm một cái máy tính để tính toán mới được.
Thế nhưng những kẻ đó hiểu rất rõ rằng đây chính là một số tiền khổng lồ. Sau khi chúng cầm được số tiền này, không bao giờ phải đi thay người gánh tai nạn nữa.
Chúng hoàn toàn có thể thay việc mua hai chén sữa đậu nành thành mua một ly cối, mua một chiếc xe hơi thành mua hai chiếc xe, nay dùng một người, mai đổi người khác, cuộc sống thật hạnh phúc. Nếu như có kẻ nào dám chọc mình, có thể cầm Tệ Trung Quốc đập chết kẻ đó.
Cuộc sống hạnh phúc cỡ nào, chẳng lẽ bạn không mong đợi cuộc sống như vậy sao?
Thế nhưng, rất nhanh, ánh mắt mê man của chúng lập tức trở nên trong veo.
Nếu như chúng tiếp nhận khoảng tiền khổng lồ này, điều kinh khủng nhất là chúng không có cách nào đi ra khỏi miếu sơn thần này.
Đầu hàng thì chết mà không đầu hàng cũng chết.
Chúng rất thương tâm, rất uất ức. Kiếm ra rất nhiều tiền nhưng sao tiêu tiền lại khó như vậy hả?
Văn Nhân Mục Nguyệt như nhìn vào tận đáy mắt những người kia, nàng thản nhiên nói: "Tôi không có nhiều thời gian cho các người. Mười giây. Một quyết định buôn bán đổi lấy mười triệu USD, tốc độ kiếm tiền của các người còn nhanh hơn tôi nhiều."
Ực ực ực…
Một lần nữa tiếng nuốt nước bọt lại vang lên liên tục, ngay cả trong đội vệ sĩ của Văn Nhân Mục Nguyệt cũng có người nuốt nước bọt.
Mẹ kiếp, phương pháp này rất kích thích.
"Chúng tôi vì sao phả tin tưởng cô?" Con Nhím mắng. "Chúng tôi thông báo tin tức cho cô, cô không trả chúng tôi tiền thì sao? Cô lắm tiền, thế mạnh, nhiều người, chẳng lẽ chúng tôi có thể cắn cô lần nữa sao?"
"Chúng tôi có thể căn cứ vào cách thức trả tiền các người đề xuất để trả tiền." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Con Nhím, câm miệng." Tứ Ca mắng.
Sau đó, Tứ Ca nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, sắc mặt không thân thiện nói: "Trăm nghe không bằng một thấy, Văn Nhân tiểu thư quả thật danh bất hư truyền. Không thể không thừa nhận, điều kiện của cô rất hậu hĩnh, chúng tôi cũng rất thèm muốn nhưng một khi chúng tôi đã cầm tiền của người khác, chúng tôi tuyệt đối không thể cầm tiền này của cô. Chúng tôi yêu tiền nhưng chúng tôi cũng cần mạng. Văn Nhân tiểu thư có lẽ không nên mua chuộc chúng tôi mà hãy lo nghĩ giải quyết tình hình trước mắt đi."
"Đây chính là vấn đề các người cần phải suy nghĩ." Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Tôi đã bị bắt. Không có năng lực phản kháng. Tôi sống, các người có thể sống. Tôi chết, các người chôn cùng tôi."
Tôi sống, các người cũng sống.
Tôi chết, các người cũng chết.
Văn Nhân Mục Nguyệt rất thông minh, nàng đã buộc chặt tính mạng mình với tính mạng đám người bắt cóc này. Nếu như chúng muốn giết chết nàng, cũng có nghĩa chúng sẽ nhận cái chết.
"Văn Nhân tiểu thư sao không cẩn thận suy nghĩ đi?" Tứ Ca cười nhạt nói: "Mang mạng sống của cô đổi lấy mạng sống của em trai cô có thể là giao dịch không công bằng nhưng tóm lại vẫn còn tốt hơn so với việc hai chị em cùng chết một chỗ. Chỉ cần cô đồng ý rút người của mình ra khỏi nơi này, chúng tôi sẽ hộ tống em trai cô an toàn rời khỏi nơi này. Cô muốn xác định xem hắn còn khỏe mạnh hay không cũng được, bây giờ tôi sẽ gọi hắn tỉnh lại."
"Không cần." Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Tôi sống nó mới có thể sống. Tôi chết, nó sống không bằng chết."
Những câu này của Văn Nhân Mục Nguyệt không giả chút nào bởi vì khi có nàng, có người chị như nàng ở phía trước chống trời, Văn Nhân Chiếu em trai của nàng mới có thể không lo chuyện tiền bạc, cơm áo, hưởng thụ cuộc sống của một công tử nhà giàu. Nếu như nàng mất đi, với trí tuệ và năng lực của Văn Nhân Chiếu, nếu như không bị người trong gia tộc nuốt sống thì cũng bị đối thủ của bọn họ giết chết.
"Cô thật sự muốn đồng quy vu tận?"
"Các người cũng có thể chấp nhận điều kiện của tôi, trở thành triệu phú."
"Vua thua thằng liều. Chúng ta, những kẻ quê mùa có thể chết cùng với Văn Nhân Mục Nguyệt tiểu thư, đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh thì chính là vinh hạnh của chúng tôi." Con Nhím biết mới rồi mình đã nói sai. Nếu như để cho Lão Đại của mình biết, suýt chút nữa gã chấp nhận điều kiện của người ta, nhất định sẽ băm gã thành thịt vụn ném cho chó ăn. Chính vì vậy gã nảy sinh ý muốn sinh tồn, cách nói của gã mang vài phần lưu manh: "Nếu như không thể đồng ý vậy thì cùng hô một hai ba, chúng tôi giết chết cô. Người của cô giết chết chúng tôi, chúng ta cùng làm bạn trên đường xuống suối vàng."
"Mã Duyệt tiểu thư, cô trước tiên nên cho Văn Nhân tiểu thư nếm mùi đau khổ." Tứ Ca cười gian xảo nói: "Đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, đại khái vẫn chưa biết mùi vị đổ máu là gì mà."
"Tôi biết tôi cần làm gì." Mã Duyệt thẳng thừng nói. Mũi súng của cô ta tiến lên trước khiến Văn Nhân Mục Nguyệt cảm nhận được sự uy hiếp của nòng súng, cô ta nói: "Anh sẽ chết, tôi sẽ chết cùng anh. Hãy để Văn Nhân Chiếu ra ngoài đi."
"Bằng vào những lời này của cô, tôi tha cho cô không chết." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Đồ gái điếm thối tha, mày giả bộ ngang ngược như vậy đủ chưa?" Con Nhím mắng to: "Tha cho tao không chết? Mày cho rằng mày là ai hả? Mày kiêu ngạo như vậy, muốn giết chết chúng tao sao? Mày còn chần chừ gì nữa?"
"Mã Duyệt, nổ súng." Tứ Ca nói. Gã cảm nhận được tình hình có gì đó không ổn nhưng rốt cục là chỗ nào không ổn thì chính gã cũng không biết.
Từ khi Tứ Ca nhìn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt, gã vẫn có cảm giác nguy hiểm. Hình như có một quái vật nguy hiểm ở bốn phí xung quanh đang giương mắt hổ nhìn chúng chằm chằm.
Cảm giác đó rất cổ quái. Theo lý mà nói chúng mới là con quái vật mang theơ hơi thở khủng khiếp và cái chết khiến người ta kinh hãi mới đúng chứ?
Mã Duyệt chần chừ.
"Mã Duyệt, nổ súng." Một lần nữa Tứ Ca hô to: "Đừng quên nhiệm vụ của cô."
Sắc mặt Mã Duyệt tái nhợt như tờ giấy trắng.
Trong đầu Mã Duyệt xuất hiện một gương mặt già nua rồi cô ta hạ quyết tâm.
Phịch.
Không cần lo lắng.
Đó không phải là âm thanh của cò súng mà là tiếng ngã của Mã Duyệt.
Khi Mã Duyệt định bóp cò súng, đột nhiên hai mắt cô ta tối sầm, ngã quỵ xuống trước.
Một vệ sĩ nhanh tay, một tay chế ngự cổ Mã Duyệt, một vệ sĩ khác nhanh tay tước đoạt khẩu súng trong tay cô ta.
Một lần nữa những người có mặt ngây người.
Rốt cuộc Mã Duyệt này làm gì vậy? Chơi đùa cũng không cần quá kích thích như vậy chứ? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hay quá, cô làm gì vậy, muốn chơi trò ngất xỉu hả?
"Giết toàn bộ." Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh lùng nói.
"Không được nhúc nhích." Gã to con đang vác Văn Nhân Chiếu quát to. Trong tay gã chính là cái điều khiển bom, chỉ cần gã ấn nút màu đỏ, thân thể Văn Nhân Chiếu sẽ biến thành đống thịt vụn. "Con mẹ nó, thằng nào dám nổ súng, Lão Tử sẽ bấm nó."
Sau đó gã ngơ ngác nhìn xuống trước ngực.
Ngực của gã, một quang mang màu bạc đang tham lam uống máu.
Một thanh trường kiếm đâm xuyên từ sau lưng gã, mũi trường kiếm đâm xuyên qua người hắn nhô lên trước người.
"Tôi biết nếu như tôi không xuất hiện, anh chết mà không nhắm mắt." Giọng nói của một người đàn ông vang lên sau lưng gã to con. Sau đó một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, cực kỳ đẹp trai, trông như một chiến thần Hy Lạp xuất hiện, đứng trước mặt gã to con nói.
Người đàn ông tóc vàng ra tay cướp điều khiển của gã to con sau đó đoạt lấy Văn Nhân Chiếu, cười nói: "Tôi xong hết rồi. Anh có thể chết."
Mặc dù gã to con thoạt nhìn rất lỗ mãng như dã thú nhưng gã lại là một người đàn ông cực kỳ nghe lời.
Phịch.
Gã to con phun ra một bụm máu rồi ngẹo đầu ngã phịch xuống đất.
Loảng xoảng.
Bởi vì thân thể gã rất cường tráng, trọng lượng quá nặng, gã cứ vậy ngã thẳng xuống, nền nhà miếu sơn thần cũng bị đè nát vụn. Bụi mù tích tụ lâu ngày bay lên, trong phòng trở nên bụi mù.
Đúng lúc này Tứ Ca và Con Nhím cùng ra tay.
Hai người một trái, một phải chia hai bên đánh tới chỗ Văn Nhân Mục Nguyệt.
Chỉ cần có thể giết chết Văn Nhân Mục Nguyệt, chúng đã hoàn thành nhiệm vụ của ngày hôm nay.
Còn về phần kết cục tới mức này, nhất định chúng sẽ bố trí lại. Lúc này đây chúng hoàn toàn rơi vào bẫy của Văn Nhân Mục Nguyệt.
Khống chế con tin thì sao nào?
Tâm phúc phản bội thì sao nào?
Chúng có chiếm lợi thế lúc nào không? Không phải chúng bị người phụ nữ này đùa bỡn sao?
"Bảo vệ tiểu thư." Tiêu Hà gầm lên.
Khoảng cách quá gần, chỉ chớp mắt là tới. Lúc này khẩu súng trong tay trở thành vật cản. Tiêu Hà vứt súng thành quyền, một quyền đánh về phía Tứ Ca.
Với trực giác của một cao thủ, Tiêu Hà biết Tứ Ca chính là một đối thủ khó giải quyết.
Tứ Ca không tránh, quyền trong tay đột nhiên mở rộng, hai đầu ngón tay vươn ra như đứa trẻ đang chơi trò chơi vậy, dùng ngón tay bắt chước tư thế của súng lục.
Lấy chỉ khắc quyền?
Tiêu Hà cười nhạt, thằng này thật ngông cuồng.
Tiêu Hà mím chặt miệng, khí khởi đan điền, nắm tay tăng thêm lực.
Dùng câu nói thông tục của ông già kia, Tiêu Hà vận toàn bộ sức lực của mình.
Bắc phái, Oanh Thiên Quyền.
Tên như ý nghĩa, có thể chọc thủng một lỗ trên trời. Đương nhiên Tiêu Hà hiểu đây chỉ là sự thổi phồng nhưng Oanh Thiên Quyền quả thực nổi tiếng vì lực đạo hùng mạnh của mình.
Gần.
Rất gần.
Tiêu Hà có thể cảm nhận được kình khí ở đầu ngón tay của Tứ Ca. Tứ Ca cũng có thể cảm nhận được nắm tay bá đạo của Tiêu Hà.
Vù.
Hai ngón tay của Tứ Ca dựng thẳng giống như đao nhọn có thể đâm thủng da thịt, xương cốt của Tứ Ca, đâm thẳng vào nắm tay Tiêu Hà.
Răng rắc.
Tiêu Hà xoay mạnh, hai ngón tay của Tứ Ca gãy rời, rời khỏi bàn tay.