Sau khi Tần Lạc biết Văn Nhân Mục Nguyệt định tiến hành kế hoạch nhổ cỏ, sao không khuyên nàng không nên mạo hiểm?
Văn Nhân Mục Nguyệt là ai? Nàng là đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh, nàng là nữ tỷ phú giàu địch quốc. Nàng là thần tượng trong lòng của vô số cô gái, nàng là đối tượng theo đuổi của tất cả công tử nhà giàu, quyền quý ở Yến Kinh. Nàng là người cao quý, quý giá, báu vật, sao có thể ở cùng một chỗ với đám lưu manh, kẻ cướp đó?
Tại sao mình không khuyên cô ấy?
Tại sao mình không đánh ngất cô ấy?
Vì sao không hạ độc, một trong hai loại thuốc: thuốc mê và thuốc xuân dược hay cho ăn hai con rắn độc, còn nếu như nói không nghe, có thể tụt quần ra mà đánh đòn.
Tại sao lại không làm?
Khi nghĩ tới người luôn mang bộ mặt thờ ơ, thái độ hạ nhục mình nhưng lại luôn lặng lẽ ở sau lưng trợ giúp mình, ủng hộ mình, Văn Nhân Mục Nguyệt có thể sẽ biến mất trong vụ nổ này, hơi thở Tần Lạc trở nên cực kỳ khó khăn, tim và dạ dày đau nhức, một cảm giác nặng nề chỉ muốn ngã xuống bất tỉnh.
"Mục Nguyệt, Văn Nhân Mục Nguyệt." Tần Lạc vừa chạy vừa gào lên, tiếng gọi ầm ầm. Sau lưng Tần Lạc là vệ sĩ thân tín Đại Đầu, tới tận lúc này Đại Đầu cũng không biết Tần Lạc có thể chạy nhanh như vậy. Đại Đầu là một cao thủ xuất thân từ Long Tức mà còn suýt chút nữa không theo kịp Tần Lạc.
Bởi vì Tần Lạc chạy cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua con đường núi dài, quanh co.
Tần Lạc ôm tay Jesus quát: "Mục Nguyệt đâu? Có nhìn thấy Mục Nguyệt không?"
"Không." Jesus xấu hổ nói. Khi đó Jesus mang theo Văn Nhân Chiếu đi tận đằng trước. Sau khi nghe tiếng người cảnh cáo, là một sát thủ đẳng cấp thế giới, tốc độ phản ứng của Jesus cũng thuộc hạng nhất. Jesus mang theo Văn Nhân Chiếu tăng tốc chạy ra ngoài như một con thỏ, nhanh chóng tìm được một vị trí an toàn, nằm xuống.
Khi đó sao gã còn có thể quan tâm tới Văn Nhân Mục Nguyệt đây?
Jesus lo rằng nói như vậy sẽ khiến Tần Lạc tức giận nên vội vàng nói tới việc mang theo Văn Nhân Chiếu: "Thế nhưng con tin không có chuyện gì."
Jesus còn chưa nói xong, Tần Lạc đã quay lưng lại phía Jesus.
Hai tay Jesus nâng lên, giơ cao Văn Nhân Chiếu còn đang ngủ mê mệt, chỉ muốn đánh mấy quyền vào gương mặt như hoa như ngọc của Văn Nhân Chiếu.
"Rõ ràng người anh ta quan tâm không phải con tin." Jesus nhún vai nói.
"Văn Nhân Mục Nguyệt." Tần Lạc bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Tần Lạc phát hiện ra từng đống to màu đen, hắn đi tới trước một đống màu đen, bới ra từng vệ sĩ mặc trang phục màu đen, từng người một.
Thân thể của đám người ở trên đỉnh đống đất đó được hất xuống. Đám vệ sĩ ngồi dậy hết, cuối cùng là Văn Nhân Mục nguyệt trong chiếc áo gió màu đen.
Người Văn Nhân Mục Nguyệt vô cùng bẩn, trên mặt nàng dính khói, bụi bặm, cả đất và những mảnh gỗ, trên trán còn có một vết thương nhỏ, tóc tai bừa bộn, hoàn toàn khác với phong độ của một Nữ Vương kiêu ngạo, cao quý.
Thế nhưng khi nàng vừa lạnh lùng đứng dậy, Nữ Vương vẫn là Nữ Vương.
Chúng ta thường nói con người dụa vào quần áo, ngựa dựa vào yên. Thế nhưng với một người phụ nữ như Văn Nhân Mục Nguyệt, chodù mặc quần áo hay không mặc quần áo cũng chẳng có gì khác.
Khi nàng mặc quần áo thì là một Nữ Vương, khi nàng không mặc quần áo, còn ai có thời gian rỗi để suy nghĩ vấn đề này không?
"Nguyệt Nguyệt, em không sao chứ? Có bị thương không?" Tần Lạc đi nhanh tới, ôm chặt Văn Nhân Mục Nguyệt vào lòng mình, chặt, rất chặt.
Hình như vẫn còn chưa dám chắc đó là cảm giác chân thật, Tần Lạc lui lại sau từng bước một, ngẩng đầu nhìn gương mặt đầy bụi bặm của Văn Nhân Mục Nguyệt, sau đó hung hăng xông tới hôn lên mặt nàng một lần, hai lần, ba lần.
"Không việc gì là tốt rồi. Không việc gì là tốt rồi. Thật làm anh sợ hãi muốn chết." Tần Lạc gần như rơi vào trạng thái điên cuồng.
"Em không việc gì." Văn Nhân Mục Nguyệt thản nhiên nói.
Tần Lạc cũng hiểu được bản thân mình có chút thất thố nên buông Văn Nhân Mục Nguyệt ra, cười hì hì nói: "Anh biết em không việc gì rồi. Nơi này cứ giao cho anh. Em hãy nhanh chóng dẫn Văn Nhân Chiếu quay về đi."
Văn Nhân Mục Nguyệt không xảy ra chuyện gì. Đây chính là thu hoạch lớn nhất của buổi tối hôm nay.
Cái gì mà là Mã Duyệt, cái gì là quỷ trong nhà, cái gì là kẻ chủ mưu sau lưng. So với Văn Nhân Mục Nguyệt, tất cả chỉ là rác rưởi.
Văn Nhân Mục Nguyệt lắc đầu, nàng gọi to: "Tiêu Hà."
"Có." Tiêu Hà trả lời từ xa.
"Tất cả mọi người có ổn không?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.
Tiêu Hà chạy tới báo cáo: "Một chết, một bị thương, Lý Vệ, tổ bảo vệ con tin đứng chắn phía trước bị một hòn đá đập trúng đầu, ngực cũng bị đá đập trúng, hiện đang bị hôn mê nhưng tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng."
Tiêu Hà cùng đội thứ hai đi lục soát xung quanh miếu sơn thần. Trong quá trình kiểm tra bằng thiết bị đo lường điện tử, trên bản thiết bị xuất hiện tín hiệu màu đỏ báo nguy.
Điều này đại diện cho cái gì?
Điều này chứng tỏ có ngườ đã đặt bom miếu sơn thần này hơn nữa quả bom này đã được khởi động. Nói cách khác thiết bị này đã không báo nguy.
Vì vậy ngay lập tức Tiêu Hà dẫn người chạy ra ngoài, hơn nữa còn gào lên báo động.
Sự tình xảy ra bất ngờ khiến đội vệ sĩ của Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không có cách nào tiến hành những biện pháp bảo vệ chu đáo.
Bọn họ mang theo Văn Nhân Mục Nguyệt lao ra khỏi cổng chính, sau đó ngã xuống, từng người, từng người một nằm đè lên nhau, dùng chính máu thịt của mình để ngăn cản mảnh bom, đá tảng tập kích.
Lúc này không thể không cám ơn những dân miền núi ở quanh đây, đôn hậu, chất phát.
Không tính chuyện bọn họ đã xây dụng miếu sơn thần rất kiên cố mà bức tường bao bên ngoài cũng được xây rất chắc chắn. Bức tường bao này chỉ dùng những tảng đá to như một con ngựa xếp chồng lên nhau, thậm chí còn không cần xi măng hay vữa chít các mối nối. Khi đại điện bị bom làm nổ tung, những tảng đá bắn ra tung tóe nhưng đều bị bức tường đá này cản lại, chỉ có một ít tảng đá bay ra bên ngoài, rơi vào bức tường người này.
Nếu không thương vong sẽ nghiêm trọng hơn lúc này nhiều.
"Quay về." Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh lùng quát.
Con Nhím không chết. Gã là con tin quan trọng, được các vệ sĩ bảo vệ chu đáo.
Con Nhím sợ hãi nhìn bốn xung quanh, nhìn miếu sơn thần bị nổ tung thành đống đổ nát, cuối cùng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Con Nhím há miệng muốn nói gì đó nhưng mãi vẫn không thể nói nên lời.
Một dòng máu đỏ tươi từ trong miệng Con Nhím trào ra, mang theo mùi hôi thối.
Một vệ sĩ đi tới nhìn thoáng qua nói: "Trong người hắn có gắn bom điện tử, nội tạng bị phá hủy hoàn toàn."
Lần này thì cả Tần Lạc cũng trợn mắt há hốc mồm.
Quả thực cực kỳ kinh hãi. Hung thủ đứng sau chuyện này đã sớm chuẩn bị chu đáo tất cả các bước. Hắn đã chuẩn bị tất cả để giết chết Văn Nhân Mục Nguyệt, cũng như giết chết thuộc hạ, không để kẻ nào sống sót nếu như nhiệm vụ thất bại.
"Quay về." Một lần nữa Văn Nhân Mục Nguyệt quát to. Lúc này giọng nói của nàng càng thêm quyết liệt, cộng với đó là sự tức giận khó phát tiết.
Mặc dù trong Ánh Nguyệt sơn trang có đội ngũ bác sĩ riêng của Văn Nhân Mục Nguyệt nhưng việc xử lý vết thương trên trán của Văn Nhân Mục Nguyệt thuộc quyền của Tần Lạc.
Điều này khiến các thành viên đội y tế liên tục oán thầm. Bình thường Văn Nhân Mục Nguyệt không ốm, bọn họ không có cơ hội thể hiện mình. May mắn lần này mới có cơ hội Văn Nhân Mục Nguyệt bị thương thì bọn họ lại bị một gã người ngoài cướp mất, không phải như này bọn họ sẽ bị sa thải sao?
Thế nhưng Tần Lạc không quan tâm tới suy nghĩ của bọn họ.
Tần Lạc cầm bông tẩm thuốc sát trùng cẩn thận lau đi lau lại vết thương trên trán Văn Nhân Mục Nguyệt. Khi nhìn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt thoáng co rúm lại, hắn vội ngừng lại, hỏi: "Đau không?"
"Đau." Văn Nhân Mục Nguyệt không nói dối. Khi nước thuốc sát trùng tiếp xúc với miệng vết thương khiến nàng rất đau. Thế nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi nàng chịu đựng được. Nàng co người chỉ là phản ứng bình thường của cơ thể.
"Lau xong thì không còn đau nữa." Tần Lạc cười an ủi: "Khi đó em sẽ cảm thấy mát, thực sự thoải mái."
Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt dịu dàng của Tần Lạc, nàng có cảm giác bản thân mình đang nắm chặt được một vật nhưng lại có cảm giác vật đó đang trôi mất.
Từ trước tới giờ, tất cả đều do nàng quan tâm chăm sóc em trai mình. Nay có một người đàn ông, coi nàng như một người phụ nữ, che chở, cảm giác này rất tuyệt. Nàng thật sự không bài xích.
Sau khi tỉ mỉ khử độc, bôi thuốc bột Kim Dũng đã được chuẩn bị trước lên miệng vết thương, Tần Lạc cười nói: "Em có thể hoàn toàn yên tâm với vết thương này. Sau khi vết thương khỏi hẳn, da mới sinh ra giống như cũ, sẽ không để lại sẹo. Em vẫn xinh đẹp như trước."
"Anh cảm thấy em xinh đẹp?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.
"Đương nhiên." Tần Lạc nói: "Toàn bộ người ở Yến Kinh đều biết em xinh đẹp."
"Vậy sao anh lại từ hôn?" Văn Nhân Mục Nguyệt thản nhiên hỏi.
"…" Tần Lạc há miệng nhưng lại không biết trả lời thế nào.
"Chỉ biết nói đùa." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Tần Lạc thoáng cứng đơ người, hắn trấn tĩnh lại, cười nói: "Anh đã nói rồi mà. Sao em còn hỏi vấn đề này nữa? Trước khi tới Yến Kinh, không phải chúng ta vẫn chưa từng gặp mặt nhau sao? Nếu như em là một người kỳ dị thì anh phải làm gì? Cưới em, không phải anh sẽ thiệt thòi ư? Hơn nữa chờ sau khi anh nhìn thấy em, anh đã tới từ hôn rồi. Anh phải chạy tới nói với ông em là anh rất hối hận sao? Ông em không vác gậy đánh anh mới lạ?"
Tần Lạc tự cho rằng câu giải thích của mình rất hóm hỉnh nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt lại không cười.
"Mới rồi anh còn hôn em." Ánh mắt sáng quắc của Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, chất vấn hắn: "Không phải anh cố ý sao?"
"…." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Lần này trán Tần Lạc đổ những hạt mồ hôi lạnh to chưa từng có.
Cô gái này, sau lại vạch áo cho người xem lưng vậy?
"Không phải em lại nói chỉ là đùa chứ?" Tần Lạc cười xấu hổ.