Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1171: Phóng ngựa lại đây!



"Không" Tần Lạc lắc đầu nói

Tần Lạc vẫn nhớ rõ câu nói của Quản Tự trước khi chết. Tần Lạc cũng điều tra ra một vài manh mối nhưng hiện nay vẫn chưa phải lúc thu lưới.

Đối thủ của hắn cực kỳ bí mặt cũng như cực kỳ cẩn thận. Mỗi lần làm việc, chúng chỉ sử dụng nhân viên vòng ngoài rất khó tiếp cận nhân viên nòng cốt của chúng.

"Ôi" Ninh Toái Toái khẽ thở dài nói: "Khi đó có Lăng Vẫn, có Lăng Tiếu, có Lệnh Tây, còn có cả Quản Tự, mọi người tụ tập với nhau thật sự vui vẻ. Chúng tôi ai cũng đối xử với anh ta như đại ca của mình, thật sự không ngờ anh ta lại là người như vậy. Anh hãy nói xem rốt cuộc vì nguyên nhân gì khiến anh ta làm như vậy? Anh ta không phải lo chuyện cơm áo, lại không thiếu tiền. Anh ta muốn kiếm tiền, chúng tôi có thể giúp anh ta. Anh ta và Lệnh Tây kết mối làm ăn thành lập Danh Y Đường, làm các sản phẩm giống như Khuynh Thành Quốc Tế cũng kiếm được rất nhiều tiền mà"

Không chỉ Ninh Toái Toái không hiểu động cơ của Quản Tự mà Lăng Vẫn cũng như vậy. Anh ta đã có một năm suy nghĩ về vấn đề này nhưng vẫn không nghĩ ra.

Khi một người làm việc, đơn giản là cầu danh lợi. Quản Tự không chiếm được danh, không chiếm được lợi. Rốt cuộc vì nguyên nhân gì khiến anh ta ra tay hạ độc thủ đối với huynh đệ và người yêu của mình?

"Thật đáng tiếc cho Lệnh Tây" Lăng Vẫn nói.

Thông qua một vài chuyện cộng với phán đoán của mình, đại khái Tần Lạc đã hiểu được lý do của Quản Tự khi làm như vậy nhưng hắn không đứng ra giải thích giúp Quản Tự.

.... Mọi người không ai nợ ân tình của ai.

Một khi anh đã có lựa chọn này, anh nên chấp nhận việc bị mọi người phi nhổ.

"Tần đại ca, sao Tiếu Tiếu vẫn chưa tỉnh lại?"- Cuối cùng Ninh Toái Toái không kìm hãm được, chuyên đề tài sang Lăng Tiếu. Ninh Toái Toái thực sự hy vọng Lăng Tiếu tỉnh lại. Cô thật sự hy vọng có thề lập tửc nói chuyện cùng với Lăng Tiếu Tiếu, cô muốn ôm lấy Tiếu Tiếu. Khóc, cười, gào to.

"Mọi người hãy cố gắng khuyên nhủ cô ấy" Tần Lạc nói "Bây giờ cô ấy đã có ý thức. Cô ấy có thề nghe thấy mọi người nói chuyện".

Vấn đề lúc này không phải là vì Tần Lạc không cứu được Lăng Tiếu mà chính là vì Lăng Tiếu đang từ chối sự tỉnh dậy của chính mình.

Lần trước Tần Lạc dùng ngân châm tiến vào não bộ của Lăng Tiếu, hắn cảm nhận được tâm trạng tuyệt vọng tới cùng cực của Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu không còn bất ky lưu luyến nào với thế giới này chính vì vậy thế giới của cô là một khoảng tối đen kịt.

Chính Lăng Tiếu đã từ chối điều trị, không còn sức sống mãnh liệt nên lúc này chỉ dựa vào một mình phương pháp điều trị của Tần Lạc thì không ổn.

Ví dụ như có một nạn nhân của vụ tai nạn xe cộ trước khi hôn mê bất tỉnh cực kỳ thích chơi mạt chược. Khi nạn nhân nằm viện, người thân của nạn nhân không chịu từ bỏ hy vọng, hàng ngày đều có mấy người ở trong phòng bệnh của bệnh nhân, gọi tên, đánh mạt chược náo động. Tiếng hô: tỉnh đậy đi, chúng mình đánh mạt chược. Ba thiếu một chúng tôi đang chờ cậu. Kỳ tích sẽ xuất hiện. Hai tháng sau, người bệnh đã tỉnh lại.

Kỳ tích!

Lăng Tiếu này cũng cần một kỳ tích.

Tần Lạc lại không làm được kỳ tích này.

"Vậy làm phiền em" Lăng Vẫn nói. Anh ta là một người đàn ông, lại là một quân nhân, không biết tâm sự với em gái mình. Bây giờ có người làm thay trách nhiệm này nên đương nhiên anh ta phải cảm ơn. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

"Lăng đại ca, anh không nên khách sáo. Em và Tiếu Tiếu là bạn thân" Ninh Toái Toái nói.

Ninh Toái Toái lại nói với Tần Lạc việc xây dựng lại building Hoán Khê. Hiện nay đã xây dựng tới tầng bốn. Building Hoán Khê tổng cộng có hai mươi chín tầng, có lẽ tới cuối năm sẽ hoàn thành.

Tần Lạc bày tỏ sự cảm ơn. Hắn biết nếu không có sự hỗ trợ của Ninh gia tuyệt đối không thể có tốc độ xây dựng nhanh như vậy.

"Tần đại ca, khi nào anh có thời gian, chúng mình cùng đi xem qua có được không?" Ninh Toái Toái nhìn Tần Lạc với ánh mắt sáng quắc, cô chủ động đưa ra đề nghị.

"Được" Tần Lạc gật đầu nói: "Thế nhưng mấy ngày này tôi khá bận."

"Không sao, em thường xuyên có mặt ở công trường. Ngay khi anh có thời gian, anh có thể gọi điện cho em".

Tần Lạc đồng ý, không từ chối nữa.

Ngồi lại một lát rồi Tần Lạc đứng dậy cáo từ. Hắn đã đi khá lâu, cần phải quay về hơn nữa quần áo của hắn ướt đẫm mồ hôi dù lúc này gió thổi khô nhưng mặc trên người rất khó chịu.

"Để em tiễn anh" Ninh Toái Toái nói

"Không cần đâu. Hai người cử đi xem tình hình Tiếu Tiếu" Tần Lạc từ chối.

Ninh Toái Toái cũng không miễn cưỡng nữa. Bên cạnh Tần Lạc có một vệ sĩ, cho dù cô có đi cùng Tần Lạc ra ngoài thì cũng tuyệt không có cách trò chuyện thân mặt với hắn.

Khi xe đang chạy trên đường, đột nhiên chuông điện thoại di động của Ly đột nhiên vang lên.

Ly nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình rồi bấm nút nhận cuộc gọi.

Ly nhanh chóng ngắt điện thoại và nói với Tần Lạc: "Quay về Long Tức".

Long Tức. Phòng làm việc của Hoàng Thiên Trọng.

"Thiên Trọng, nước chảy chỗ trũng, người đi lên chỗ cao. Đi tới tây nam coi như được thăng lên một cấp. So với chức đội trưởng Long Tức này như một bước tiến rất lớn. Tôi chi muốn nói câu chúc mừng anh" Người đang nói chính là một người to béo, mặc một bộ vét rộng thùng thình mái tóc húi cao, nước da rất trắng, gương mặt luôn tươi cười, nhìn trông rất có cảm tình. Để người này tới làm thuyết khách, chứng tỏ những người đó có bố trí rất tốt

.

Hoàng Thiên Trọng, gương mặt không cảm xúc, đang ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn mặt bàn, không rõ đang suy nghĩ gì đó.

"Nói gì thì nói trong số con cái xuất thân từ đại viện, chỉ có mình Thiên Trọng anh có tiền đồ. Anh xem họ Lý, họ Kim không nổi bật trong quan trường, không tiến lên trong quân đội tất cả đều bỏ ra ngoài làm ăn. Ha ha, dựa vào quan hệ nhà quan để kiếm tiền. Bản lĩnh đó không đáng tiền. Dù có nhiều tiền cũng bị người ta coi thường, vẫn chỉ là Thiên Trọng lợi hại, ngay khi mới khỏi bệnh đã tới Long Tức làm đội trưởng, chưa đầy ba tháng còn lên một chức cao hơn nữa. Ha ha, rồng thì vẫn là rồng, vĩnh viễn là đại ca của chúng tôi".

Hoàng Thiên Trọng vẫn bất động, không nói giống như không nghe thấy những lời của gã Béo vậy.

Gã Béo cũng không vui nét tàn nhẫn chợt lóe lên trên gương mặt rồi vụt biến mất sau đó nụ cười lại liên tục xuất hiện trên gương mặt gã, từng lớp từng lớp một.

"Thiên Trọng, tốt xấu gì thì anh cũng phải nói một câu" Gã Béo nói: "Lão gia nhà chúng tôi cho tôi tới hỏi ý kiến anh. Tóm lại anh cũng phải nói một câu để tôi không phải quay về không công chứ?"

"Tôi không đi tây nam" Hoàng Thiên Trọng ngẩng đầu nói gương mặt đẹp trai của y tràn ngập sự tàn bạo: "Trừ khi tôi chết".

Nụ cưỡi trên gương mặt gã Béo giảm đi khá nhiều: "Thiên Trọng, làm gì mà anh phải tức giận với tôi? Tôi biết anh không cam lòng, tôi biết anh cần thề diện nhưng thể diện có đáng giá như vậy không? Hãy tranh thủ làm cho cấp bậc của anh lên cao sau này người thường trong nội viện thường đối phó với anh, nhìn thấy anh cũng phải đứng nghiêm chào. Đó chính là ngưu, chính là báo thù. Anh có thân phận gì? Sao lại không ngại mà đi tranh đấu với đám tầm thường này?"

"Ngay cả một đám phế vật cũng không tranh đấu được, không phải như vậy rất mất mặt sao?" Hoàng Thiên Trọng cười nhạt nói.

Sau khi liên tục bị Hoàng Thiên Trọng châm chọc, gã Béo có vẻ tức giận, gã nói: "Mẹ kiếp, người anh em, anh không thể tức giận với tôi. Không phải tôi là người muốn đẩy anh rời khỏi vị trí này. Tôi chỉ là người chuyển lời. Nếu như trong lòng anh không vui tự anh hãy tới nói chuyện với lão gia chúng tôi. Không liên quan gì tới tôi".

Hoàng Thiên Trọng cười, đi tới trước mặt gã Béo, vỗ vai gã nói: "Tôi không tức giận với anh. Chuyện này không có liên quan tới anh. Tôi có đáng vậy không?"

"Trên lý thuyết thì vậy" gã Béo nói: "Tôi đã nói xong, anh nghĩ thế nào?"

"Vậy anh hãy quay về nói với chú Điền" Hoàng Thiên Trọng nói: "Tôi đã ngồi trên vị trí nảy, tôi không đi, cũng không thể đi"

Gã Béo thấy Hoàng Thiên Trọng vẫn cố chấp không chịu đồng ý, gã trầm ngâm một lát rồi nói: "Thiên Trọng, nể tình là anh em nhiều năm, tôi có câu này anh không thích thì đừng nghe. Anh cảm thấy anh ở lại thì tốt hơn sao? Anh ở lại thì có thề thay đổi được gì không? Tôi đã nghe qua chuyện của anh. Ai ai cũng nói tất cả người ở trong Long Tức này từ trên xuống dưới chỉ thuộc về một người, người đó họ Long chứ không phải họ Hoàng".

'"Nó từng của họ Hoàng" Hoàng Thiên Trọng nói

Cha Hoàng Thiên Trọng là một trong ba người sáng lập Long Tức, còn nhiều năm đảm nhiệm vai trò người đứng đẩu Long Tức chính vì vậy Hoàng Thiên Trọng nói vậy không có gì sai.

"Đó là trước kia" Gã Béo nghiến răng nói

"Sau này cũng vẫn vậy"

Gã Béo có vẻ không thích sự kiêu ngạo của Hoàng Thiên Trọng, gã nói: "Nói thật cho anh biết lần này anh không thể không đi. Có rất nhiều người muốn đuổi anh ra khỏi cái vị trí này".

"Vậy cứ để bọn họ phóng ngựa tới đây đi" Hoàng Thiên Trọng cười nói

"Vậy hãy tự thu xếp đi" Gã Béo thở hổn hển đứng dậy nói rồi bỏ đi

.

Hoàng Thiên Trọng đứng giữa phòng làm việc, hai con mắt đảo liên tục, thay đổi bất thường.

Rồi như nhớ ra chuyện gì đó rất buồn cười, Hoàng Thiên Trọng ngẩng đầu, cười phá lên.

Cười, hai mắt y đỏ hoe.

Bịch...

Hoàng Thiên Trọng vung tay đấm một quyền vào tường, vách tường bị nắm đấm của y đập vỡ, bắn tung tóe những mảnh vật liệu, gạch, xi măng nhỏ.

"Tao có thể để bọn mày đuổi một lần, tuyệt đối không để bọn mày đuổi tao lần thứ hai" Hoàng Thiên Trọng nghiến răng nói