Tần Lạc vốn nghĩ bản thân mình đã đoán đước phần mở đầu và phần kết trong câu chuyện của Quân Sư, hắn không ngờ chân tướng sự việc lại quỷ dị đến thế là cùng, khiến người ta phải tròn mắt kinh hãi.
Hắn vốn tưởng Hoàng Thiên Trọng nói với Quân Sư "thật ra Lão Ưng chính là do tôi cố tình dẫn người tới giết".
Quân Sư không thể khống chế tâm trạng của mình sau đó liều mạng cùng với Hoàng Thiên Trọng.
Nhưng sự thật không phải như vậy.
Hoàng Thiên Trọng không nói chuyện của Lão Ưng mà nói với Quân Sư rằng: vị trí đội trưởng Long Tức này cô làm không lâu đâu, tôi sẽ quay về cướp lại.
Đáng tiếc sắp đặt tầm thường này của y đã sớm bị Quân Sư nhận ra. Khi Ly bị Hoàng Thiên Trọng chọc giận rút dao định liều mạng với y, Quân Sư đã ngăn cản, cô cầm cổ tay Ly và nói: "Cẩn thận trúng kế."
Câu nói này của Quân Sư càng khiến tâm trạng Hoàng Thiên Trọng nôn nóng, nóng nảy bởi vì kế hoạch của y đã sớm bị Quân Sư nhận ra, khổ nhục kế của y rất khó thành công.
Cứ như vậy y càng không kiêng nể gì, khi đó y mới chính thức chọc giận được Quân Sư.
Vì vậy sơ hở đã xuất hiện.
Quân Sư tương kế tựu kế, mạo hiểm ra tay.
"Hỷ Dương Dương và Hôi Thái Lang mỗi lần bị đánh bay lên không trung đều nói câu sau: Ta còn có cơ hội quay về."
Tiểu Hôi Hôi đôi mắt long lanh nước, kiêu ngạo nói: Cha lại bay.
Điều tiếc nuối chính là Hôi Thái Lang quay về lại vui vẻ coi như người không có chuyện gì xảy ra. Không, chính xác là lang không có chuyện gì. Nhưng Hoàng Thiên Trọng thì khác, tay y không thể cầm, chân y không thể bước đi, còn phải nhục nhã ở lại Long Tức làm người canh cửa cho Phó Phong Tuyết, nay gọi Hoàng Thiên Trọng là nhân vật bi kịch đệ nhất trong vòng trăm năm cũng không có gì quá đáng.
"Anh rất bất ngờ sao?" Quân Sư hỏi.
"Tôi vốn tưởng anh ta nói ra chân tướng sự việc." Tần Lạc không phủ nhận. Không phải hắn bất ngờ mà cực kỳ bất ngờ.
"Hoàng Thiên Trọng là người cẩn thận, sao anh ta có thể nói ra chuyện đó?" Quân Sư lắc đầu nói: "Dù có chết, anh ta nhất định không thể nói chuyện đó."
"Vậy…" Tần Lạc có cảm giác suy nghĩ của mình hơi hỗn loạn. Hắn tin tưởng bản thân mình đã hiểu rõ một người nhưng lúc này mới nhận ra hắn thật sự không hiểu gì về con người này. "Long Chủ có tin lời chị không?"
"Ông ấy không tin." Quân Sư nói.
"Ông ấy không tin?" Tần Lạc càng ngơ ngác. "Nếu ông ấy không tin , sao ông ấy lại giúp chị đánh gãy chân tay Hoàng Thiên Trọng?"
"Bởi ông ấy cũng như tôi, cũng tin Hoàng Thiên Trọng chính là thủ phạm của vụ việc kia." Quân Sư nói. "Hơn nữa chuyện này không phải ông ấy làm mà do Long Vương làm."
"Long Vương?" Tần Lạc càng ngơ ngác như lọt vào đám mây mù. Long Vương không có mặt ở đây, tại sao lại nói do ông làm?
"Đúng vậy." Quân Sư nói: "Đây là việc vốn Long Vương muốn làm. Long Vương không có mặt ở đây, cũng không tiện ra tay nên Long Chủ làm thay Long Vương."
"…"
Tần Lạc yên lặng một lát, sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn của mình, cuối cùng hắn nói: "Vậy chị có nghĩ tới chuyện năm xưa thật sự không liên quan tới Hoàng Thiên Trọng không? Nếu như anh ta bị oan thì sao?"
"Anh nghi ngờ trí thông minh của chúng tôi hả?" Quân Sư tươi cười hỏi ngược lại nhưng thái độ không ác ý.
"Không." Tần Lạc xua tay nói: "Tôi chỉ đặt ra một giả thiết. Trong đầu tôi cũng nghĩ anh ta là người làm chuyện đó thế nhưng nếu không phải thì sao?"
"Anh ta ra tay sớm nhưng lại không thông báo cho chúng tôi, dẫn rắn ra khỏi hang nhưng lại không nhắc nhở. Anh ta hoàn toàn có thể báo tin cho chúng tôi trên đường chạy trốn nhưng anh ta không làm thế. Anh ta cố ý khiến chúng tôi không kịp đề phòng." Quân Sư nói: "Tôi là quân nhân. Quân nhân có một trực giác đặc biệt đối với những tình huống nguy hiểm. Chúng tôi hiểu rõ trình tự công việc. Giống như anh hành nghề y, nhưng khi châm cứu cho người bệnh, không thể làm sai các bước trừ khi anh muốn cho người bệnh đó chết. Các bước của Hoàng Thiên Trọng đều sai. Thoạt nhình thì lý do của anh ta có thể giải thích nguyên nhân sự việc nhưng thật ra nó không thể giải thích bất kỳ điều gì. Điều đáng tiếc duy nhất là chúng tôi không có bằng chứng."
Tần Lạc gật đầu tỏ vẻ hiểu. Hắn không phải là quân nhân, không hiểu những vấn đề đặc thù công việc của bọn họ thế nhưng đương nhiên hắn tin tưởng lời Quân Sư.
Khi Tần Lạc và Hoàng Thiên Trọng còn chưa chính thức đối mặt với nhau, Hoàng Thiên Trọng đã gây chuyện với Tôn Diệu Dương để đối ph1o với hắn. Từ đó có thể thấy lòng đố kỵ của Hoàng Thiên Trọng mạnh tới cỡ nào.
Một người như vậy sao có thể cam tâm tình nguyện đứng dưới Lão Ưng?
Lần này anh ta lại lập lại mưu kế cũ. Anh ta muốn kéo tôi khỏi vị trí đội trưởng Long Tức. Anh ta muốn cho mấy người Hỏa Dược, Ly cùng có phần trong cuộc chơi này, ngăn chặn việc lên chức của bọn họ. Đây chính là nguyên nhân chính là Long Chủ tức giận." Quân Sư nói: "Nếu như không phải vì nguyên nhân này, Long Chủ không nhất định hạ thủ tàn nhẫn với anh ta. Dù gì đi nữa anh ta cũng có một người mẹ tốt."
Quả thật vì nguyên nhân cha Hoàng Thiên Trọng là Hoàng Thiên Minh, vì nguyên nhân Lạc Sâm, ít nhiều Long Vương và Phó Phong Tuyết đều nể tình xưa nghĩa cũ. Mặc dù lần trước Long Vương tức giận đuổi Hoàng Thiên Trọng đi nhưng không vì thế mà dìm y xuống bùn đen. Lần này Hoàng Thiên Trọng lại muốn kéo một viên đại tướng Long Tức xuống vực thẳm, Phó Phong Tuyết nổi giận mới ra tay.
Đối với những người Long Vương và Phó Phong Tuyết, chuyện nữ nhi tình trường chỉ là chuyện nhỏ, quốc gia đại sự mới là chuyện lớn. Bọn họ có thể một lần giới hạn tha thứ cho bạn nhưng mỗi khi làm tổn hại tới lợi ích quốc gia, bọn họ sẽ ra tay một cách vô tình.
Lão Ưng và Quân Sư đều là nhân tài quốc gia. Thật ra Hoàng Thiên Trọng đang đào góc tường của quốc gia, bảo sao Phó Phong Tuyết không tức giận?
"Vẫn rất đáng tiếc." Tần Lạc nói. Điều đáng tiếc ở đây chính là Quân Sư không thể tiếp tục làm đội trưởng Long Tức nữa.
"Anh ấy vì cứu tôi mà mất mạng. Tôi vì báo thù cho anh ấy, chức đội trưởng Long Tức này có đáng không?"
Bác sĩ đã ra ngoài hết, trong phòng bệnh chỉ còn hai y tá đang trực.
Lạc Sân ngồi ở đầu giường nhìn con mình mặt băng bó đầy băng gạc, chân tay bó thạch cao, một lần nữa nước mắt lại trào ra.
Cái gì là đệ nhất mỹ nữ Yến Kinh, cái gì là truyền thuyết trẻ mãi không già, cái gì là quý phụ danh tiếng. Trước mặt đứa con đau đớn thập tử nhất sinh này, tất cả đều không đáng giá. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Khi bà còn trẻ, chồng đã ra đi, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau. Tất cả hy vọng trong cuộc sống của bà đặt hết lên người con trai này. Nhìn nó ngày một trưởng thành, ngày càng phát triển, Lạc Sân vốn tưởng rằng mình sắp tới mùa thu hoạch, hái quả, không ngờ có ngày xảy ra biến cố này.
Chân tay bị gãy, tiền đồ và tương lai của nó hoàn toàn bị hủy diệt.
Hơn nữa thông qua nói chuyện với Phó Phong Tuyết, Lạc Sân hiểu rằng Phó Phong Tuyết không đồng ý cho Hoàng Thiên Trọng rời khỏi Long Tức, ông khăng khăng muốn Hoàng Thiên Trọng trở thành người canh cửa cho mình.
Với tính cách ngạo mạn, kiêu ngạo của Hoàng Thiên Trọng, sao nó có thể chấp nhận điều kiện này?
Đứng như Phó Phong Tuyết đã nói, tuyệt đối không có chuyện Hoàng Thiên Trọng từ bỏ quân tịch, nhất định sẽ bị Phó Phong Tuyết quản thúc.
"Không được. Nhất định phải mang Thiên Trọng ra ngoài." Lạc Sân thầm nghĩ. Bà biết tình trạng của con trai mình trong Long Tức. Trong khoảng thời gian ở đây không có một người thân tín, bất kỳ ai cũng mang ý nghĩ thù địch với y. Nếu như cứ tiếp để Thiên Trọng trong hoàn cảnh này, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa?
Sau khi suy nghĩ một lát, Lạc Sân lấy điện thoại di động, bấm một dãy số.
Người ở bên kia nhanh chóng nhận cuộc gọi.
"Lão Liêu, xin lỗi vì đã quấy rầy ông lúc khuya như này." Giọng nói Lạc Sân rất bình tĩnh.
"Lạc Sân, tôi đã nghe nói chuyện Thiên Trọng." Từ trong điện thoại vang lên giọng nói đàn ông trầm trầm. "Bọn họ làm rất quá đáng. Tôi sẽ kháng nghị lên Quân Bộ. Hoàng Thiên Trọng không còn là đội trưởng của bọn họ, là người Tây Nam chúng tôi. Bọn họ dựa vào cái gì mà ra tay hạ thủ? Cho dù muốn giáo dục thì cũng là chuyện của quân khu Tây Nam chúng tôi."
Lạc Sân không nói gì về chuyện này vì bà biét nguyên nhân Phó Phong Tuyết đột nhiên ra tay với Hoàng Thiên Trọng.
Giọng nói Lạc Sân trầm buồn, ẩn chứa sự ai oán khẩn cầu: "Lão Liêu, tôi có thể phiền ông một việc không?"
"Bà nói đi."
"Mang Thiên Trọng tới đó." Lạc Sân nói: "Hiện nay Thiên Trọng đã là người Tây Nam các ông. Lệnh của cấp trên đã chuyển xuống, chỉ có ông mới là người quan trọng, có danh chính ngôn thuận lên tiếng."
"Sao thế? Bọn họ đánh người như vậy mà vẫn không chịu thả người sao?" Người đàn ông gầm lên.
"Ông ấy nói muốn Thiên Trọng làm người canh cửa cho mình." Lạc Sân nói. Khi nhắc tới chuyện này, Lạc Sân cực kỳ tức giận. Lúc nãy trong lúc khẩn cấp, bà đã quỳ xuống khẩn cầu Phó Phong Tuyết, ông ta vẫn tiếp tục ra tay với Thiên Trọng hơn nữa khi Thiên Trọng đã thành phế nhân, ông ta còn không muốn thả người, rõ ràng không nể mặt nhau.
"Họ Phó kia khinh người quá đáng. Hắn vẫn nghĩ rằng đang trong thời kỳ hoàng kim ba con rồng trong quân đội sao? Yên tâm đi. Ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho một người quan trọng ở Quân Bộ." Người đàn ông nói: " Lạc Sân, bà không cần lo lắng. Nếu như bà ở Yến Kinh không vui, hãy tới Tây Nam đi. Ở đây không một ai dám bắt nạt bà."
Lạc Sân cười nhạt.
Đi Tây Nam, chỉ sợ đã thỏa mãn mong muốn của ông?
"Cám ơn lão Liêu, bây giờ tôi không thể đi Tây Nam." Lạc Sân nói: "Sau khi Thiên Trọng ra ngoài, tôi phải dẫn nó đi timm người chữa trị, nối các khớp xương."
"Thôi được rồi." Giọng người đàn ông có vẻ tiếc nuối: "Bà dừng quá đau lòng."
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Lạc Sân thầm nghĩ tìm người cứu chữa cho Thiên Trọng.
Đột nhiên ánh mắt Lạc Sân sáng lên.
"Có lẽ anh ta chữa được." Lạc Sân thầm nghĩ bởi vì chính bà đã chứng kiến một tay anh ta đã sáng tạo ra rất nhiều kỳ tích.
Thế nhưng mâu thuẫn giữa anh ta và Hoàng Thiên Trọng rất trầm trọng, anh ta liệu có đồng ý không?