Điện thoại di động của Tần Lạc có ghi lại số này. Bình thường không có chuyện gì, anh ta không gọi tới. Một khi anh ta đã gọi điện, nhất định đã xảy ra chuyện.
Ngay khi tỉnh dậy phát hiện ra bên cạnh mình có người phụ nữ đáng không nên nằm cạnh đã khiến Tần Lạc bối rối, nay nhận được tin tức này qua điện thoại càng khiến hắn bực tức.
"Ai đã chết?" Tần Lạc hỏi. Tần Lạc không biết "người đó là ai". Người trong điện thoại chỉ nói chung chung, ở bên đó giam giữ hai người: một đàn ông, một phụ nữ. Cho dù là người đàn ông hay người phụ nữ. Tần Lạc đều không muốn ai chết.
"Người phụ nữ kia" Người đàn ông nói. "Cô ta tự sát".
"Tại sao lại để cho cô ta chết?" Giọng nói của Tần Lạc bắt đầu trở nên lạnh lùng. Mặc dù bọn họ chết cũng không đáng tiếc nhưng Tần Lạc vẫn cảm thấy có rất nhiều vấn đề hắn chưa làm rõ.
"Tôi vẫn giám sát rất nghiêm ngặt" Người đàn ông nói. "Cô ta cắn lưỡi tự sát, cắn đứt đầu lưỡi của mình. Tôi không biết có nên đưa cô ta tới bệnh viện hay không, gọi điện thoại cho anh, anh không nhận".
"Tôi tới ngay" Tần Lạc nói. Khi đó hắn vẫn còn đang mê man trong phòng, nào có nghe được tiếng chuông điện thoại ngoài phòng khách?
Sau khi ngắt điện thoại. Tần Lạc phát hiện ra trong điện thoại di động của mình có năm cuộc gọi nhỡ, trong đó có ba cuộc điện thoại do một người gọi tới. Xem ra hắn quả thật đã ngủ say như chết.
Trước tiên Tần Lạc gọi điện thoại cho Hậu Vệ Đông, hỏi xem tìm hắn có chuyện gì.
Người bên kia nhanh chóng nhận cuộc gọi.
"Tần Lạc, cuối cùng thì cậu cũng gọi điện thoại tới" Hậu Vệ Đông vội vàng nói: "Bộ trưởng Thái vẫn đang chờ cậu".
"Có chuyện gì vậy?" Tần Lạc hỏi.
"Có. Bây giờ cậu có thể tới bộ một chuyến không?"
"Gấp lắm không?" Tần Lạc hỏi. Dựa vào suy nghĩ của hắn, trước tiên hắn muốn tới xem tình trạng của người phụ nữ kia.
"Rất gấp. Bộ trưởng vẫn đang chờ cậu. Tôi không biết cụ thể là chuyện gì. Bộ trưởng chỉ bảo tôi chờ điện thoại của cậu, ông nói nếu như cậu gọi điện tới, cậu hãy lập tức tới gặp ông" Hậu Vệ Đông nói.
"Được. Tôi sẽ tới ngay lập tức" Tần Lạc nói. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Sau khi tắm rửa, mặc quần áo vào rồi lại cởi ra. Sau buổi tối hôm qua, hơn nữa lại mặc nguyên quần áo đi ngủ, chiếc trường bào này của hắn đã nhăn nheo, còn sặc mùi rượu.
Nếu về nhà hay đi tới chỗ khác thì không có vấn đề gì. Bộ trưởng Thái là trưởng bối của hắn, ông cũng là một lãnh đạo đáng tôn trọng. Hắn mặc quần áo này đi tới bộ y tế gặp ông, không phải hành động này rất ngu ngốc sao?
Tần Lạc quàng khăn tắm đi ra ngoài, sau khi lượn một vòng quanh nhà, hắn đi tới phòng Lệ Khuynh Thành.
Phòng của Lệ Khuynh Thành rất bừa bộn, xem ra sáng nay nàng cũng không kịp dọn phòng. Trên sàn nhà vương vãi hai đôi dép lê. Xem ra tối qua có hai người ngủ trong phòng này. Căn hộ này của Lệ Khuynh Thành có ba phòng, hai sảnh. Hai phòng ngủ, một phòng Lệ Khuynh Thành dùng để làm việc.
"Tại sao cô ấy có thể bò được tới giường mình?" Tần Lạc băn khoăn trăm mối tơ vò không lời giải thích. Trong trí nhớ của hắn, tuyệt đối không có khả năng hắn bò được lên giường của người khác. Hắn là Tần Lạc, sao hắn có thể làm được cái chuyện đó?
Tần Lạc mỡ tủ quần áo, một mùi thơm bay vào mũi hắn. Bên trong tủ không chỉ có quần áo công sở, quần áo ngủ, lễ phục, mấy bộ mặc ở nhà, còn cả quần áo lót và các loại đồ dùng cần thiết cho phụ nữ.
Hơn nữa còn có những bộ quần áo mang phong cách rất khác với quần áo của Lệ Khuynh Thành. Đây hẳn là quần áo của Trần Tư Tuyền.
Ánh mắt Tần Lạc không dừng lại quá lâu trên những bộ quần áo đầy nữ tính đó, ngay sau đó Tần Lạc mỡ một ngăn tủ khác.
Quả nhiên Tần Lạc tìm thấy quần áo phù hợp với hắn ở trong này.
Xen lẫn với những bộ quần áo lót màu trắng hay màu bạc là những bộ trường bào màu trắng hay màu đen. Những bộ quần áo này được may rất cẩn thận, vải đẹp. Không cần lật áo ra xem, chỉ cần cầm trong tay để kiểm tra cũng biết đây chính là loại quần áo mà hắn thường mặc.
Tần Lạc xúc động, một cảm giác hạnh phúc tới tê người.
Những phụ nữ ưu tú, toàn bộ thế giới coi bọn họ là những người phụ nữ mạnh mẽ nhưng bọn họ cũng là những người phụ nữ bình thường.
Tần Lạc thay một bộ quần áo lót màu trắng, mặc một bộ trường bào màu. Hắn đứng trước gương, nhổ một lông mũi dài, cảm giác rằng bản thân mình càng ngày càng đẹp trai, sau đó tinh thần phấn chấn đi ra khỏi nhà.
Tần Lạc gọi điện cho Jesus, Jesus nhanh chóng lái xe tới chờ bên dưới.
Khi Tần Lạc ra tới nơi, Jesus nhếch miệng cười, ánh mắt nhìn cực kỳ quỷ dị.
Tần Lạc biết suy nghĩ của Jesus, nhưng hắn thấy không cần phải giải thích với Jesus. Một nam ba nữ ở chung một nhà, nếu như hắn nói bản thân mình không làm gì, gã trai đã từng rất đa tình này sẽ không tin, hơn nữa có thể còn khinh thường hắn.
"Không làm cái gì? Không làm cái gì mà anh mang ba người phụ nữ về nhà làm gì? Không phải phụ nữ để "ăn" sao?" Nhất định Jesus sẽ nói như vậy.
Khi xe tiến vào tòa nhà của bộ y tế, Hậu Vệ Đông đã đang đứng chờ ở bậc thềm.
Điều này khiến Tần Lạc cực kỳ cảm động, hắn cảm thấy bản thân mình được coi trọng. Ngay cả mấy phó bộ trưởng bộ y tế muốn gặp Thái Công Dân. Hậu Vệ Đông chỉ cần nghênh đón ở trước cửa phòng làm việc nhưng mỗi lần Tần Lạc tới đây, lần nào Hậu Vệ Đông cũng ra tận ngoài nghênh đón, dẫn Tần Lạc đi lên lầu. Không có người dẫn đường, Tần Lạc thật sự không thể vào phòng làm việc của lãnh đạo cao cấp, còn một nguyên nhân quan trọng nữa là: Hậu Vệ Đông rất coi trọng mối quan hệ với Tần Lạc.
Mặc dù bây giờ bản thân Hậu Vệ Đông đang nắm giữ chức thư ký cho Thái Công Dân, anh ta vẫn phải suy nghĩ cho tương lai của mình. Hậu Vệ Đông không thể làm thư ký cả đời. Với mối quan hệ của Tần Lạc và Thái Công Dân, tới khi anh ta được điều đi nơi khác, nếu như Tần Lạc nguyện ý trợ giúp, tình hình sẽ hoàn toàn khác.
Bình thường không thắp hương khấn phật, tới khi nước đến chân mới nhảy, có ích gì không?
"Hậu đại ca, tôi đã nói rồi, anh không cần phải xuống dưới này đón tôi" Tần Lạc bắt tay Hậu Vệ Đông, khiêm nhường nói.
"Sao không vui khi nhìn thấy tôi hả?" Hậu Vệ Đông thân mật hỏi. Anh ta cảm thấy mối quan hệ của mình với Tần Lạc đã khá tốt nên cách nói chuyện khá thoải mái. "Tôi cũng không muốn. Nhưng nếu tôi không xuống, bộ trưởng Thái trách mắng thì tôi phải làm sao?"
Cậu là tâm phúc của bộ trưởng Thái, tôi cũng không muốn trở thành một thư ký không có trách nhiệm".
Tần Lạc mĩm cười, không nói tiếp chủ đề này, hắn hỏi: "Ngay anh cũng không biết bộ trưởng Thái tìm tôi có chuyện gì sao?"
Hậu Vệ Đông gật đầu nói: "Đúng, bộ trưởng Thái không nói".
Thế nhưng Hậu Vệ Đông nhìn xung quanh rồi thì thào: "Thế nhưng trước khi bộ trưởng Thái muốn gặp cậu, ông đã gặp mặt đại sứ Mỹ ở Trung Quốc".
Không phải Hậu Vệ Đông không biết biến báo. Anh ta muốn duy trì sự trung thành tuyệt đối với bộ trưởng Thái, cũng muốn duy trì mối quan hệ với Tần Lạc chi nên anh ta không ngần ngại tiết lộ một vài tin tức không quan trọng. Nếu như Tần Lạc hỏi điều gì anh ta cùng không nói, vậy không phù hợp với xã hội nhân tình Trung Quốc nữa rồi. Cho dù là nhân tình lớn hay nhân tình nhỏ, bạn phải trả món nợ nhân tình đó. Nhân tình, đóng một vai trò quan trọng.
"Ồ?" ánh mắt Tần Lạc đầy nghi ngờ. Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới người Mỹ? Thế nhưng lần trước mình, tới nước Mỹ chưa làm được chuyện gì cả, chỉ có trong buổi truyền hình, biểu diễn một chút "tuyệt kỹ thần châm" để bọn họ hô "thần kỳ" mà thôi.
"Cậu hãy đi gặp bộ trưởng Thái. Nhất định ông sẽ nói với cậu" Hậu Vệ Đông nói.
"Được" Tần Lạc cười gật đầu.
Hậu Vệ Đông đẩy cánh cửa phòng làm việc của Thái Công Dân khom người nói: "Bộ trưởng, Tần Lạc tới".
"Bảo cậu ấy vào đi" Thái Công Dân bỏ bút xuống, tháo kính và nói.
Hậu Vệ Đông nghiêng người mời Tần Lạc vào trong phòng, sau đó anh ta đi pha trà, đặt trước mặt hai người rồi mới nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Thái Công Dân cười tủm tỉm nhìn Tần Lạc, ánh mắt hiền hòa, giống như bố vợ đang xem mắt con rể vậy.
Tần Lạc thẩm nghĩ: muốn nói thì cứ nói đi.
"Bộ trưởng Thái, có phải ông chuẩn bị gả cháu gái cho cháu hả? Nếu không ông làm gì nhìn cháu dữ vậy?"
Thái Công Dân chỉ vào Tần Lạc, nói: "Thằng nhóc cậu đó, cũng chỉ cậu mới dám nói với tôi kiểu này. Thế nhưng nếu tôi mà có cháu gái, tôi cũng nguyện ý gả cho cậu. Cậu là người ưu tú, nhất định nó cũng đồng ý. Đáng tiếc, thật đáng tiếc".
"Bộ trưởng Thái, ông cũng không nên tiếc, ông biết mình chỉ có cháu trai, không có cháu gái nên mới làm bộ hào phóng. Dù gì đây cũng là mối nhân tình suông, không thể thực hiện được" Tần Lạc đùa cợt.
Thái Còng Dân phá lên cười, ông là người quyền cao chức trọng, bình thường là người bảo thủ, nghiêm túc, cho dù với nhân viên dưới quyền hay con cháu trong nhà, không một người nào dám nói chuyện với ông theo cách này. Ngay cả con cháu ông cũng không có ai dám nói đùa kiểu này với ông.
Chỉ có mình Tần Lạc mới dám làm như thế, khiến Thái Công Dân vô cùng vui mừng. Thái Công Dân coi Tần Lạc như là con cháu của mình, thậm chí còn thân thiết hơn cả con cháu ruột thịt trong nhà.
"Người nhà có chuyện gì không?" Thái Công Dân ân cần hỏi thăm. Lần trước khi cử Tần Lạc tới nước Mỹ tham gia đại hội y học thế giới, thật ra là vì ông muốn giúp hắn đi cứu cô của mình. Sau đó khi đại hội chưa chấm dứt, phó trưởng đoàn ốm nặng, đoàn trưởng biến mất. Cố Bách Hiền lúc lâm nguy nhận lệnh làm đoàn trưởng nếu không đoàn đại biểu y học Trung Quốc rất mất mặt.
"Cám ơn bộ trưởng Thái, không có chuyện gì" Tần Lạc nói. Hắn biết vì chuyện của mình, bộ trưởng Thái và bộ trưởng Hoàng đã phải thống nhất rất nhiều hiệp định. Phó trưởng đoàn gây tai tiếng ngoại giao, hắn là một đoàn trưởng khi lâm nguy bỏ chạy, không khiến người ta túm được nhược điểm sao?
Thái Công Dân xua tay nói: "Tôi không thiên vị. Đây là đất nước nợ cậu, chúng ta trả nợ".
Tần Lạc bất đắc dĩ, Thái Công Dân luôn đề cao hắn khiến hắn xấu hổ không dám đòi tiền lương.
Sau khi nói chuyện mấy câu. Thái Công Dân nghiêm túc nói với Tần Lạc: "Bây giờ tôi có một việc muốn cậu là. Đây là một kỳ ngộ, nhưng hơn nữa còn là một khảo nghiệm. Đồng ý hay không đồng ý đều do cậu tự quyết định".