Gã thích cuộc sống an nhàn tự tại, thích những điều gọn gàng, trật tự, thích tất cả những thứ tốt đẹp vây xung quanh mình. Gã chán ghét những chuyện bi thương, chán ghét xin lỗi, càng chán ghét sự hấp tấp và dao động. Chuyện này làm tâm trạng gã bị quấy nhiễu, tâm trạng gã bị ảnh hưởng.
Khi nhìn dáng vẻ sốt ruột lo lắng, sợ hãi của Tiêu Kim Lôi, Chu Lý cực kỳ tức giận, gã quát to: "Gấp cái gì? Trời không sụp đâu mà sợ."
Tiêu Kim Lôi chỉ giả vờ căng thẳng. Trong lòng ông ta chỉ có ba phần nôn nóng nhưng ông ta thể hiện thành bảy phần. Ông ta làm điều này chỉ vì muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt chủ nhân của mình.
Chủ nhân phong thái như mây trôi nước chảy, đó là vì người ta có suy nghĩ đại cục, có chống lưng thâm hậu, không coi trọng chuyện đó. Nếu như bản thân mình không nôn nóng chính là không coi trọng chuyện của chủ nhân. Nếu như chủ nhân thư thái nghĩ lại sẽ coi mình vẫn chưa đạt tới mức độ thân tín.
"Đại thiếu gia, không phải tôi cố ý ra vẻ gấp gáp mà việc này thật sự cấp bách." Lúc này Tiêu Kim Lôi đã khống chế tâm trạng, nói: "Thằng nhãi đó quả thực âm hiểm, dám lén quay băng chúng ta. Thật ra thì tôi không có chuyện gì, nhưng chuyện này ảnh hưởng tới đại thiếu gia, có thể gây ra hậu quả rất lớn. Hơn nữa bên ngoài bệnh viện có rất nhiều phóng viên truyền thông. Nếu như chúng ta không nhanh chóng tìm ra đối sách, hắn có thể bắt tay với đám phóng viên đó, giao băng ghi hình, đâm chúng ta một dao…"
"Thiếu gia ta muốn xem đám truyền thông nào giám đăng tin này." Chu Lý cười nhạt nói.
"…" Mặc dù Tiêu Kim Lôi cảm thấy sự tự tin của Chu Lý rất hoang đường nhưng ông ta không dám xen vào giữa cơn giận dữ của gã.
Đám phóng viên kia đều như quỷ thành tinh, có thể bọn họ không dám đăng tin trên mặt báo của chính mình nhưng bọn họ sẽ lén phát nó trên thegioitruyen.com. Trưóc tiên đăng trên một diễn đàn nhỏ trong nước sau đó thông tin lan truyền. Không phải danh tiếng của tứ đại danh ca đều bị hủy theo cách đó sao?
Chuyện trở thành lớn, không che giấu được nữa, đương nhiên khi đó giới truyền thông có thể đang lên báo.
Không còn cách nào khác. Toàn bộ thế giới đều đã biết tin, tại sao hết lần này tới lần khác ngăn cản chúng tôi đưa tin? Không phải có quỷ hay sao?
Chu Lý nói câu đó chỉ để cho có, ngay bản thân gã cũng không tin rằng toàn bộ người trên thế giới này sợ uy tín
Chu Lý trầm ngâm một lát rồi hỏi Tiêu Kim Lôi: "Ông đã xem đoạn băng video của chúng chưa?"
Tiêu Kim Lôi sửng sốt nói: "Không."
Thằng nhãi đó xông tới tát ông ta, ông ta bị đánh tới mức ngớ ngẩn sau đó lại bị lời nói của hắn áp chế. Ông ta nào có tâm trạng mà đòi xem băng ghi hình để kiểm chứng? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hơn nữa ông ta dựa vào cái gì mà bắt hắn cho xem? Hắn không cho xem thì ông ta làm gì được hắn hả?
Chu Lý thầm tức giận, gã mắng to: "Không nhìn thấy mà ông đã hấp tấp chạy tới báo tin làm gì hả? Ông là đầu heo hả?"
"Đại thiếu gia, quả thật tôi hơi nóng vội nhửng sở dĩ tôi làm vậy là lo lắng chuyện này dính dáng tới anh." Tiêu Kim Lôi khép nép giải thích. "Tôi cũng muốn xem đoạn băng video đó nhưng anh ta không cho xem hơn nữa thái độ của anh ta cực kỳ ngang ngược. Anh ta nói còn muốn kiện chúng ta ra tòa, nói sẽ làm chúng ta mất hết thể diện."
Sau khi suy nghĩ một chút, Tiêu Kim Lôi muốn nói chuyện mình bị Tần Lạc đánh. Mạc dù chuyện này khá mất mặt nhưng dù gì ông ta cũng bị đánh thay cho Chu Lý. Chu Lý phãi biết phần nhân tình này.
"Thái độ của anh ta cực kỳ ngạo mạn, anh ta còn ra tay bạt tai tôi… nếu như hôm nay không có người ngăn cản, tôi thật sự không thể tới đây gặp đại thiếu gia." Tiêu Kim Lôi chỉ vào mặt mình nói. Mặc dù cái bạt tai của Tần Lạc rất mạnh nhưng vì thời gian đã lâu vết đỏ của cái tát đã tan hết, bây giờ chỉ còn hơi sưng nhưng vì mặt Tiêu Kim Lôi béo núc ních nên khó nhận ra vết đánh.
"Nó còn dám đánh người?" Chu Lý bật dậy khỏi ghế: "Đánh chó cũng phải…"
Chu Lý nghĩ tới chuyện Tiêu Kim Lôi đanh đứng trước mặt mình, câu nói này thật sự xúc phạm người ta quá mức, gã vội vàng đổi giọng: "Nó biết rõ ông là người của tôi mà còn dám ra tay, rõ ràng không nể mặt Chu Lý tôi…"
"Đúng vậy đại thiếu gia. Đúng là không nể mặt." Tiêu Kim Lôi đúng đang chờ đợi câu này của Chu Lý. Ông ta không đối phó được với Tần Lạc không có nghĩa là Chu Lý không đối phó được với thằng nhãi đó. "Tôi ăn một cái tát cũng chẳng hề chi. Điều quan trọng là vấn đề này khiến chúng ta thực sự nuốt không trôi."
Chu Lý đi lại trong phòng rồi nói: "Đều do thằng họ Tần đó làm sao?"
"Đúng chính là nó." Tiêu Kim Lôi nói to, tâm trạng như nổi sóng, chỉ cần đợi Chu Lý gầm lên một tiếng "Đi theo tôi" sau đó cả hai sẽ mang theo ba trăm năm mươi người tới dẫm nát thằng nhãi đó.
Chu Lý trầm ngâm một lát rồi nói: "Thằng này không dễ đối phó đâu."
"…" Cảm giác té ngã từ trên mây xuống như thế nào? Đó chính là cảm giác lúc này của Tiêu Kim Lôi.
Đau nhức. Quả thật ông ta rất đau nhức.
Điều khiến người ta không chịu đựng được chính là ông giáng mặt xuống dưới, hình tượng bị hủy hoại.
Khi ông ta bị Tần Lạc bạt tai, vội vàng chạy tới kể lể với chủ nhân, chờ đợi chủ nhân giúp ông ta báo mối thù này, không ngờ lại được nghe câu nói đó.
Chu Lý nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Kim Lôi, gã cũng cảm thấy lời nói của mình có phần dọa người hơn nữa nếu như gã không giải quyết chuyện hôm nay, sợ rằng sau này chính Tiêu Kim Lôi sẽ tránh xa gã.
"Lão Tiêu, ông có biết họ Tần đó là ai không?" Chu Lý hỏi.
"Đại thiếu gia, tôi sao có thể biết anh ta?" Tiêu Kim Lôi cười vẻ miễn cưỡng: "Tất cả những người tôi quen biết đều là những nhân vật lớn nhỏ trong giới giải trí. Dù gì anh ta cũng không phải là người trong giới."
"Trên bàn có tập tài liệu, ông hãy xem đi." Chu Lý chỉ tập tài liệu trên bàn nói. Đây chính là tư liệu sau khi quay về nhà hôm qua, Chu Lý đã cho người điều tra. Gã mới đọc qua, chưa kịp báo tin cho Tiêu Kim Lôi thì đã xảy ra chuyện khác.
Mặc dù Tiêu Kim Lôi nghi ngờ nhưng ông ta vẫn đi tới cầm tập tài liệu bìa màu vàng, mở ra đọc tài liệu bên trong.
Ông ta thầm nghĩ: chẳng lẽ thằng nhãi đó có hậu thuẫn hùng mạnh sao?
Khi đọc trang thứ nhất, nhận ra Tần Lạc chỉ là một thầy thuốc bình thường tới từ Dương Thành, Tiêu Kim Lôi không khỏi thầm khinh bỉ. Khi đọc trang thứ hai, sự khinh bỉ lập tức biến mất. Khi đọc trang thư ba, sắc mặt ông ta nghiêm trọng, xanh lét. Khi đọc trang thứ tư, những giọt mồ hôi trán bắt đầu nhỏ xuống………..
"Không ngờ phải không?" Chu Lý hỏi. Gã không phải là người có tính nhẫn nại. Không đợi Tiêu Kim Lôi đọc xong tập tài liệu, gã đã lên tiếng hỏi.
Tiêu Kim Lôi rút khăn tay lau mồ hôi trán, cười, một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc: "Đại thiếu gia, anh ta thật sự có mối quan hệ mật thiết với hai nhà Tần, Bạch chứ?"
"Không phải trên tài liệu đã viết rất rõ ràng sao?" Chu Lý tức giận nói. Đúng là đạp người, đạp phải miếng sắt làm gã đủ bực tức rồi, cũng may người mà gã ra tay chỉ là Mễ Tử An mà Tần Lạc và Mễ Tử An chỉ có quan hệ bạn bè, nói như vậy Tần Lạc sẽ không vì một người phụ nữ mà trở mặt với mình. Đây không phải là điều mà một chính trị gia lão luyện thường làm.
"Phụ nữ? Phụ nữ thì là gì? Nếu như anh ta muốn, cho anh ta tám, mười ngôi sao." Chu Lý thầm nghĩ.
"Khuynh Thành Quốc Tế là của anh ta sao?"
"Quả thật thằng này có rất nhiều tiền." Chu Lý nói. Gã còn biết một chuyện khác nhưng gã không nói cho Tiêu Kim Lôi nếu không ông ta có thể bán đứng gã, đầu quân cho họ Tần kia.
"Anh ta…" Tiêu Kim Lôi thật sự không biết nên nói những gì. "Đại thiếu gia, chuyện này phải xử lý như thế nào?"
Dù trời có sập thì cũng có một người gánh vác. Ông ta làm việc cho Chu đại thiếu gia, vậy Chu đại thiếu gia cần phải làm điều gì đó.
Chu Lý liếc nhìn Tiêu Kim Lôi rồi cười tủm tỉm hỏi: "Thế nào, hối hận rồi hả?"
"Không … không." Tiêu Kim Lôi cuống cuồng xua tay nói. Mặc dù lúc này ông ta cực kỳ hối hện trong lòng, đang thầm chửi ba đời tổ tông nhà Chu Lý nhưng bề ngoài không dám để lộ. "Đại thiếu gia hẳn biết con người tôi. Tất cả những gì tôi làm đều là vì đại thiếu gia."
"Ừ." Chu Lý rất hài lòng với thái độ của Tiêu Kim Lôi. "Lão Tiêu, lai lịch thằng này không nhỏ, chúng ta không nên dùng cứng chọi cứng với nó. Một khi làm lớn chuyện này, chúng ta là người chịu thiệt. Vậy đi, ông hãy đi tìm công ty quản lý của con điếm Mễ Tử An, nói việc Mễ Tử An té ngã chỉ là chuyện bất ngờ, hoàn toàn không liên quan gì tới chúng ta mặc khác ông hãy bồi thường cho bọn chúng một ít. Còn việc bồi thường cái gì, có cần tôi nói ra không? Nếu như chúng thức thời, chuyện này dừng ở đây, còn nếu không tất cả đều phải ăn quả đắng."
"Được, tôi hiểu rồi." Tiêu Kim Lôi cảm kích nói.
………………………
"Cái gì?" Triệu Khải Hùng gầm lên, giọng nói the thé khiến giọng anh ta cực chói tai thế nhưng Vu Tĩnh, người đang đứng ở trước mặt lại cảm thấy giọng nói này cực kỳ thân thiết. Cuối cùng ông chủ của mình cũng tới rồi.
Triệu Khải Hùng là ông chủ của công ty Nhạc Quả Quốc Tế, cũng là ông chủ của Mễ Tử An, rất có uy tín trong giới nghệ thuật. Anh ta đích thân tới Yến Kinh xử lý chuyện Mễ Tử An ngã giáo bị thương, nhất định những nhân vật có liên quan đều phải nể mặt anh ta.
"Anh ta thật sự ra tay đánh người ta hả?" Triệu Khải Hùng hỏi lại.
"Đúng vậy. Chính mắt tôi nhìn thấy." Vu Tĩnh trả lời: "Khi đó tôi đứng cạnh anh ta."
"Rất quá mức. Quá lắm." Triệu Khải Hùng thở hổn hển nói: "Thanh niên không biết nặng nhẹ gì cả. Vốn chuyện này còn có thể hòa giải. Không được rồi. Thật tức chết với các người. Tại sao ngay từ đầu cô không ngăn cản anh ta?"
Vu Tĩnh cười gượng. Cô có thể ngăn cản được sao? Gã cũng coi như cô không có mặt ở đó mà.
Hơn nữa trong lòng Vu Tĩnh hiểu rất rõ nếu như cô nảy sinh mâu thuẫn với Tần Lạc, nhất định Mễ Tử An sẽ đứng về phía Tần Lạc, tới khi đó cô chính là người mắc lỗi.
"Vậy gã đó là ai?" Triệu Khải Hùng nói: "Tôi muốn nói chuyện với anh ta."