Nghe xong lời này của Tần Lạc, suýt chút nữa Chu Lý phát điên.
Cái gì gọi là gãy chân là xong sao? Chẳng lẽ hắn còn muốn cắt đứt chân người ta hả?
Đánh mình mấy bạt tai là có ý gì? Tại sao hắn lại không tự tay bạt tai cho mình mấy cái?
Cái gì gọi là khinh người quá mức? Chính là điều này.
Lúc này Chu Lý không cố ra vẻ hào hoa phong nhã, sắc mặt đen như đít nồi. Gã cười nhạt nói: "Có vẻ như Tần tiên sinh khinh người quá mức? Chu Lý tôi đã từng này tuổi nhưng chưa từng bị đánh vào mặt. Mặt của người Chu gia chúng tôi cho tới giờ vẫn chưa từng bị ai đánh. Ý này theo tôi là không được thế nhưng tôi thật sự muốn khuyên Tần tiên sinh một câu: thường đi trên bờ sông, đôi lúc giày sẽ bị ướt. Tất cả mọi người đều kiếm ăn ở đất Yến Kinh này, bình thường ngẩng cao đầu nhưng đôi khi vẫn phải cúi đầu, tốt nhất không nên ép người quá đáng. Tốt nhất hãy để lại một lối thoát, sau này gặp nhau vẫn là bạn bè."
"Tôi khinh người quá đáng sao?" Tần Lạc dường như bị Chu Lý chọc tức, hắn nói: "Anh theo đuổi bạn tôi, Mễ Tử An không thành, cho người ta giở thủ đoạn cắt điện khiến cô ấy ngã bị thương, cũng may chỉ chấn thương chân. Nếu cô ấy ngã chết thì sao? Còn nữa chỉ mấy ngày nữa là tới buổi biểu diễn của cô ấy, vé cũng đã bán hết nhưng cuối cùng ca sĩ không lên sân khấu được, anh có biết điều này có ý nghĩa gì không hả? Anh muốn cô ấy mất hết danh tiếng hả?"
Tần Lạc ngẩng đầu, nhìn Chu Lý nói: "Khi anh tức giận thì có thể đánh gãy chân người khác, còn khi người khác tức giận không thể tát anh mấy cái sao? Chu đại thiếu gia có thể diện còn người khác không có thể diện sao?"
Tiêu Kim Lôi vội vàng nhảy ra biểu thị lòng trung thành. Ông ta cúi đầu đứng trước mặt Tần Lạc, áy náy nói: "Tần thiếu gia, không thể trách Chu thiếu gia trong chuyện này. Hôm đó sân vận động đột nhiên mất điện, không ai ngờ chuyện này lại xảy ra. Sau đó tôi đã cho người tìm hiểu thì ra hệ thống điện bị trục trặc. Vì chuyện này tôi đã kiểm điểm quản lý kỹ thuật. Nếu như anh không tin bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho người tới, chúng ta cùng nhau đối chất?"
"Tối hôm qua Chu thiếu gia mới biết chuyện này, định ngay tối qua tới thăm Mễ tiểu thư nhưng tôi đã khuyên không tới. Sáng sớm hôm nay chúng tôi lập tức tới đây. Chu thiếu gia rất áy náy với chuyện Mễ tiểu thư bị thương, một lần nữa yêu cầu tôi phải bồi thường thỏa đáng cho Mễ tiểu thư. Tôi và mấy lãnh đạo sân vận động đã nghiên cứu và quyết định: miễn phí toàn bộ chi phí biểu diễn lần này cho Mễ Tử An tiểu thư, mà không chỉ có vậy chúng tôi còn mời Mễ Tử An tiểu thư làm người phát ngôn cho sân Tổ Chim sau này chỉ cần Mễ Tử An tiểu thư tổ chức biểu diễn âm nhạc hay các hoạt động khác ở Yến Kinh, chúng tôi sẽ cung cấp địa điểm miễn phí."
Vu Tĩnh vừa mừng vừa giận.
Ngày hôm qua khi Vu Tĩnh và Triệu tổng gặp mặt, bọn họ vẫn còn khá cương, chỉ đồng ý giảm 50% phí biểu diễn cho Mễ Tử An, các nghệ sĩ khác của công ty muốn sử dụng sân Tổ Chim phải trả 70% chi phí bây giờ ưu đãi tốt hơn họ Tần kia còn chưa lên tiếng, bọn họ đã chủ động miễn phí toàn bộ hơn nữa còn mời Mễ Tử An làm người phát ngôn của sân Tổ Chim sau này miễn phí toàn bộ chi phí sân bãi. Đây là một kết quả tốt tới bất ngờ, chỉ cần cung cấp cho bọn họ mấy tấm hình treo trên tường, bạn có thể sử dụng sân bãi hoàn toàn miễn phí. Rõ ràng danh lợi đều song toàn.
Không thể không nói lần này bọn họ thực sự đã cắt máu rất nhiều.
Tần Lạc cười tủm tỉm nhìn Tiêu Kim Lôi nói: "Chủ nhiệm Tiêu, ông cảm thấy tôi là thằng ngốc sao?"
"Không ngốc, không ngốc." Tiêu Kim Lôi toát mồ hôi lạnh. "Sao Tần đại thiếu gia có thể ngốc được? Nói vậy thì cả thế giới này là kẻ ngu hết."
"Nếu như tôi không ngốc, nhất định ông sẽ không dùng cái cớ vớ vẫn đó để bào chữa. Một khi đã tới đây thì mọi người hãy thẳng thắn nói chuyện với nhau." Tần Lạc nói. "Chu thiếu gia thấy thế nào?"
"Có lý." Chu Lý nói.
"Vậy đề nghị của tôi thế nào?"
"Tần tiên sinh, sao anh không suy nghĩ đề nghị của tôi?" Chu Lý nói.
"Ồ, hãy nói tôi nghe xem nào?" Tần Lạc nói.
"Mới rồi lão Tiêu đã nói. Thứ nhất chỉ cần Mễ Tử An tiểu thư sử dụng sân bãi, Tổ Chim sẽ cung cấp miễn phí, cung cấp cả đời. Thứ hai một khi có bất kỳ sự việc nào liên quan tới Mễ Tử An tiểu thư về phương diện hình ảnh, tôi nhất định sẽ bật đèn xanh, thậm chí truyền hình trực tiếp cũng không thành vấn đề."
Điều kiện thư hai khiến tim Tần Lạc đập mạnh. Nếu như Mễ Tử An có thể xuất hiện trên đài truyền hình quốc gia hay truyền hình trực tiếp, quả thật sẽ có hiệu quả rất to lớn. Đối với Mễ Tử An mà nói, đây chính là ảnh hưởng hiếm có hơn nữa với sức mạnh của Chu gia trong giới truyền thông, chuyện này coi như có thể làm được.
"Thứ ba, tôi coi như cũng là một nửa trong giới nếu như Mễ Tử An tiểu thư muốn tôi trợ giúp, tôi nhất định sẽ cố hết sức trợ giúp." Chu Lý cố gắng thu hết hình ảnh của Tần Lạc vào trong ánh mắt, một lần nữa quăng một viên đạn bọc đường.
"Còn gì nữa không?" Tần Lạc hỏi.
"Thứ tư, tôi nghĩ … Tần tiên sinh nhất định muốn có một người bạn như tôi, phải không?' Chu Lý nói vẻ tự tin.
Tần Lạc cười lặng lẽ nhìn Chu Lý giống như đanh chiêm ngưỡng một tuyệt đại giai nhân.
Chu Lý cũng cười, nụ cười rất hàm ý.
"Hãy xin lỗi Mễ Tử An tiểu thư." Tần Lạc chỉ vào Mễ Tử An nói.
Chu Lý quay người đi tới trước mặt Mễ Tử An, cúi đầu thật sâu, nói: "Mễ Tử An tiểu thư, đã đắc tội. Xin hãy thứ lỗi."
"Không sao, chuyện đã qua rồi." Mễ Tử An là người thông minh, nàng biết Tần Lạc đã chấp nhận "thành ý" của gã nên biểu hiện của nàng cũng rất rộng lượng.
Lúc này Tần Lạc mới đứng dậy, hắn đi tới chủ động bắt tay Chu Lý, cười nói: "Tôi nghĩ hẳn chúng ta nên một lần nữa làm quen … Tần Lạc."
"Chu Lý." Chu Lý nắm chặt tay Tần Lạc, tảng đá lớn đè nặng trong lòng buông xuống.
Mặc dù phải nỗ lực rất nhiều nhưng cuối cùng có thể tạo được mối quan hệ với người thanh niên này, cuộc trao đổi này coi như có lời.
Cả Tiêu Kim Lôi và Vu Tĩnh đều thở phào nhẹ nhõm khi thấy hai người bắt tay giảng hòa.
Tiêu Kim Lôi thật sự không dám có mâu thuẫn gì với người thanh niên thoạt nhìn chẳng có gì ghê gớm nhưng khi điều tra khiến người ta sợ hãi rũn cả hai chân. Ngay cả Chu thiếu gia cũng không dám cứng chọi cứng với anh ta, mình tuổi gì mà dám chọi đây?
Vu Tĩnh luôn suy nghĩ cho lợi ích của công ty. Cô chỉ sợ Tần Lạc và Chu Lý trở mặt với nhau, buổi biểu diễn của Mễ Tử An bị hoãn hay hủy bỏ, khi đó công ty sẽ tổn thất rất lớn. Tới khi truy cứu trách nhiệm, bản thân là người đại diện của Mễ Tử An, Vu Tĩnh cũng không thể thoát được một phần trách nhiệm.
Tất cả mọi người đều đạt được điều mong muốn nên bầu không khí hòa hoãn hơn nhiều.
Chu Lý là người thông minh, biết co ruỗi, lời nói nịnh nọt lấy lòng, lời nói thoải mái thỉnh thoảng chọc mấy cô gái cười khúc khích.
Chu Lý ở một lát liền cáo từ ra về, Tần Lạc và Vu Tĩnh tiễn gã ra tận cửa.
Tới khi Tần Lạc quay về phòng bệnh, ánh mắt ba cô gái sáng quắc nhìn hắn.
"Thế nào? Vẫn không hài lòng sao?" Tần Lạc nhìn Mễ Tử An hỏi.
"Hài lòng. Em rất hài lòng." Mễ Tử An thật sự không nói dối. Nàng đã nghe toàn bộ cuộc đàm phán của Tần Lạc và Chu Lý. Nế như có thể thực hiện toàn bộ, đó sẽ là sự trợ lực cực kỳ to lớn cho nàng. Chỉ cần dựa vào truyền hình trực tiếp hay phát hình sau đó khiến nàng không còn gì để oán hận cho cái chân bị thương của mình. Mễ Tử An biết rằng rất nhiều ngôi sao đã phải trả một cái giá lớn thế nào để buổi diễn của mình được truyền trực tiếp."
"Vậy là được rồi." Tần Lạc buông tay nói.
"Trước kia anh không phải là người dễ dàng thỏa hiệp." Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc nói.
"Bởi vì lợi ích của đối phương không khiến anh đồng ý." Tần Lạc nói.
"Không còn lý do khác chứ?"
Tần Lạc cuời lắc đầu.
Thật ra còn một lý do nhưng nói ra ở nơi này không tiện. Hắn đang học Văn Nhân Mục Nguyệt đi nước cờ Hý Khúc Liên Hoa Lạc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chu Lý, coi như là đối tượng thí nghiệm đầu tiên của hắn.
……………….
"Tôi cảm thấy Tần Lạc nhất định sẽ đồng ý. Anh ấy là một thầy thuốc với chức năng chữa bệnh cứu người. Mẹ phó tổng thống Mỹ bệnh nặng, đương nhiên anh ấy sẽ sang đó chữa trị. Đây là chuyện tốt, danh lợi song toàn." Đây là câu nói của viện sĩ viện nghiên cứu Trung Y Lý Quảng khi trả lời phỏng vấn báo Trung Y.
"Đồng ý? Tại sao không đồng ý? Nhất định đồng ý." Một thành viên hiệp hội Trung Y trả lời phỏng vấn truyền hình đã nói vậy. "Lý tưởng theo đuổi cả đời của hội trưởng chính là phát dương Trung Y, đưa Trung Y đi vào mọi ngõ ngách của thế giới. Đây là một cơ hội, một cơ hội có thể khiến Trung Y xâm nhập vào nước Mỹ và cả thế giới. Tôi tin tưởng rằng hội trưởng nhất định sẽ không tử chối."
"Mặc dù Tần Lạc còn trẻ nhưng danh tiếng không nhỏ. Anh ta gây cho tôi ấn tượng là một thầy thuốc không kiên định trong việc cứu chữa người bệnh mà giống như một ngôi sao trong làng giải trí. Người nào động vào mình, mình đánh người đó. Có tố chất không? Có tố chất hay không? Không ghi hình, không ghi hình." Cam Nhược Thủy, thầy thuốc nổi tiếng tân phái khi trả lời phỏng vấn nói như vậy khiến người xem dùng giày đánh vào mặt, thở hổn hển, nhớn nhác bỏ chạy khỏi đài truyền hình.
Tin tức phó tổng thống Mỹ mời Trung Y chữa bện cho mẹ càng lúc càng hot ở Trung Quốc, từ đầu đường ngõ hẻm, thôn xóm đâu đâu cũng thì thào bàn tán. Người ta bàn tán vì Tần Lạc vẫn chưa bày tỏ thái độ. Các phóng viên tìm kiếm bóng dáng Tần Lạc mà không thấy, cuối cùng chỉ có thể nhắm vào những mục tiêu ít nhiều có liên quan với hắn hay những người có liên quan tới Trung Y.
Thế là vở kịch lớn bắt đầu diễn ra. Tiếng cười hì hì, quát mắng tức giận, cực kỳ náo nhiệt.