Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1215: Bà coi tôi là hạng người nào?



Két!

Ô tô nhẹ nhàng đứng lại, quán tính từ vận động tới đứng yên đánh thức Tần Lạc đang ngủ say.

Mở mắt, nhìn thấy một đôi môi, đôi mắt xinh đẹp đang chăm chú nhìn không chớp.

- Ngủ ngon không?

Lạc Sân cười hỏi, trong lòng bà thầm tức giận nghĩ: sao người đàn ông này ngồi cạnh mình mà vẫn ngủ được vậy?

Tần Lạc lau nước miếng nói:

- Trong xe thơm quá, tôi không cẩn thận nên ngủ thiếp đi.

Thực ra tình hình thực tế là tối qua Tần Lạc chiến đấu với Lệ Khuynh Thành, nữ yêu tinh đó cả một đêm, sáng sớm nay lại giúp Mễ Tử An chữc trị vết thương chân rồi lại chạy tới chữa trị cho Long Vương, hắn thật sự mệt mỏi.

Lạc Sân mỉn cười, dáng vẻ thẹn thùng như cô gái đôi tám, bà nói:

- Tới rồi, chúng ta xuống xe.

Tần Lạc mở cửa xe bước xuống, tài xế mở cửa cho Lạc Sân.

Lúc này Tần Lạc mới nhận ra bọn họ đang ở trong một biệt thự. Biệt thự này không rộng lớn nhưng cũng không nhỏ, tường bao xung quanh, cổng sắt. Tranh hoa chim, cá trong chậu, cây cối um tùm. Trên tường là thảm dây thường xuân màu xanh, trên mặt đất là những phiến đá rêu xanh mốc, thoạt nhìn có vẻ ngôi biệt thự này rất lâu năm.

- Đây là nhà tôi.

Lạc Sân giới thiệu.

Tần Lạc thầm kinh hãi nhưng vẫn bình tĩnh nói:

- Tại sao lại tới đây?

- Cậu nói muốn tìm một nơi kín đáo. Tôi nghĩ đây chính là nơi kín đáo nhất. Phóng viên ở bên ngoài tuyệt đối không thể tìm ra nơi này.

Lạc Sân cười nói, bà chìa tay ra mời:

- Xin mời.

- Cám ơn.

Tần Lạc bước tới bậc thềm, trong lòng nảy sinh một cảm giác rất cổ quái, giống như là khi hắn và Lạc Sân đang nói chuyện, đột nhiên Hoàng Thiên Trọng xông ra liều mạng với hắn vậy.

Tần Lạc lắc đầu thầm nghĩ: "Đây đúng là chuyện chết tiệt."

- Có chuyện gì vậy?

Lạc Sân đi sau Tần Lạc khi thấy thái độ cổ quái của hắn liền lên tiếng hỏi.

- Không có gì.

Tần Lạc trả lời.

- Tôi chỉ cảm thấy nơi này … ánh sáng căn phòng này không tệ.

Lạc Sân mỉn cười dẫn Tần Lạc đi tới chiếc bàn sát cửa sổ nơi bà thường ngồi đọc sách và hỏi hắn:

- Uống gì?

Tần Lạc ngồi xuống ghế salon, ánh mắt ấm áp lập tức bao vây xung quanh hắn.

- Trà.

Tần Lạc nói.

- Chờ một chút.

Lạc Sân đi pha trà rồi nhẹ nhàng đặt trước mặt Tần Lạc, nói:

- Hãy thư thả dùng trà, tôi đi toilet một chút.

- Cứ tự nhiên.

Tần Lạc trả lời.

Đợi khi Lạc Sân đi khỏi, Tần Lạc bắt đầu nhìn, đánh giá xung quanh. Hắn phát hiện ra bên dưới bàn trà có một quyển tiểu thuyết, cầm lên xem, cuốn sách có tên gọi là "Cầu ái đại tác chiến", hắn mở mấy trang đọc, nội dung ngoài gây cười không còn gì khác ngoài bảo dưỡng thân thể. Tần Lạc thầm nghĩ: nhiều tuổi vậy sao còn mơ mộng chuyện tình yêu?

Bộp bộp bộp ……

Đằng sau vang lên tiếng chân trần giẫm lên sàn gỗ, Tần Lạc tò mò. Tại sao người phụ nữ này lại không đi giày vậy?

Tần Lạc quay người, hắn lập tức nhìn thấy một hình ảnh chỉ muốn trào máu mũi.

Lạc Sân đã thay bộ sườn xám màu xanh nhạt thêu hoa, bây giờ bàn đang mặc một chiếc áo ngủ màu đen kỏng như tơ tằm. Mái tóc dài đen vốn cột lại cũng bỏ buông, tóc dài buông xõa vai, làn da trắng như tuyết, bụng phẳng lỳ, ngực phập phồng, nửa đùi ở trần, bắp chân nhỏ trắng như ngó sen.

Trắng.

Rất trắng.

Trắng đen rõ ràng.

Trên người Lạc Sân, ngoại trừ tấn sa mỏng màu đen có thể nhìn thấy kia, còn lạ là một màu trắng như tuyết. Hàng ngày Lạc Sân đều ngâm mình trong sữa làm mất đi sự tàn phá của năm tháng, tuổi tác, da thịt non mềm mại như cô gái đương tuổi thanh xuân.

Lông mày nhỏ nhắn, trang điểm nền nhã, ngũ quan tinh xảo, sắc mặt vui vẻ pha xấu hổ, dáng vẻ yểu điệu, thước tha của thiếu nữ.

Không thể không nói, người phụ nữ này rất biết cách thực thi mỹ nhân kế.

Lạc Sân nhẹ nhàng bước tới, từng bước một đi tới chỗ Tần Lạc.

Rõ ràng Lạc Sân muốn quyến rũ Tần Lạc nhưng sắc mặt bà lại thẹn thùng như nai con, dường như Lạc Sân không dám nhìn vào mặt Tần Lạc.

Thân thể Tần Lạc căng cứng, hai bàn tay hắn nắm lại rồi buông ra, lại nắm lại. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Cùng với sự tới gần của Lạc Sân, Tần Lạc càng căng thẳng.

Cuối cùng Tần Lạc cầm chén tra uống một ngụm, "phụt" một tiếng, phun ra ngay.

Quá nóng!

- Ôi, cậu không sao chứ? Sao lại bất cẩn như vậy hả?

Lạc Sân vội vàng chạy tới, rút khắn tay lau miệng cho Tần Lạc.

- Đau không? Có muốn tôi bôi thuốc không?

Lạc Sân ngồi xổm bên cạnh Tần Lạc, khi bà cúi đầu, Tần Lạc có thể thấy một khoảng trắng mịn.

Trán Tần Lạc bắt đầu chảy mồ hôi hột, hắn xua tay nói:

- Không nóng, không … nóng …

- Nào há mồm để tôi xem cho.

Lạc Sân suốt ruột nói, giống như một cô gái trẻ mới biết yêu lo lắng cho vết thương của bạn trai vậy. Không thể không nói, người phụ nữ này diễn giống như thật khiến người ta thật sự rung động.

- Không cần.

Tần Lạc nói.

- Không được.

Lạc Sân giơ bàn tay nhỏ nhắn đỡ cằm Tần Lạc nói:

- Hãy mau há ra.

Vì vậy Tần Lạc há miệng.

Lạc Sân ghé mặt vào gần, nghển cổ nhìn chằm chằm vào miệng Tần Lạc, hai hàng mi thanh tú thoáng cau lại, nói:

- Đầu lưỡi bị đỏ.

- Vậy phải làm gì bây giờ?

Tần Lạc hỏi.

- Để tôi bôi thuốc cho cậu.

Lạc Sân nói.

Tần Lạc nó:

- Vậy cũng được.

- Hãy chờ một chút.

Nói rồi Lạc Sân lại chạy chân trần lên trên lầu, một lát sau bà cầm một chiếc bình nhỏ đi xuống.

Lạc Sân mở chiếc bình, đổ một chút chất lỏng ra đầu ngóntay mình sau đó nói với Tần Lạc:

- Há mồm ra.

Tần Lạc chỉ biết há miệng.

Bàn tay Lạc Sân thò vào trong, đầu ngón tay có chất lỏng nhẹ nhàng cọ vào đầu lưỡi bị bỏng.

Tê dại … cứng đơ.

Thân thể Tần Lạc mềm nhũn. Thân thể Tần Lạc cứng đơ.

Hắn chỉ muốn tan ra nhưng cuối cùng vẫn kiên cường.

- Lạnh không.

Lạc Sân vừa chăm chú bóp đầu lưỡi Tần Lạc, vừa hỏi nhỏ.

- Lạnh.

Tần Lạc trả lời, hắn vừa nói thì nước miếng chảy xuống, chảy xuống mu bàn tay Lạc Sân.

- Thuốc này trị bỏng rất hiệu quả. Sẽ nhanh khỏi thôi.

Lạc Sân nói. Bà tiếp tục xoa bóp, không lau nước miếng rơi trên mu bàn tay, để mặc nó chảy xuống cánh tay.

Tần Lạc không dám nhìn vào gương mặt gần trong gang tấc của Lạc Sân, ánh mắt hắn nhìn vào giọt nước miếng. Hắn muốn nhìn xem rốt cuộc sức sống của nó ương ngạnh thế nào, cuối cùng nó có thể chảy tới chỗ nào?

Một lúc lâu sau, cuối cùng Lạc Sân cũng dừng tay.

Lạc Sân xoa cổ tay nói:

- Tay mỏi nhừ.

Sau đó Lạc Sân đậy nắp bình thuốc lại, cười nói:

- Cảm thấy tốt hơn chưa?

- Tốt hơn nhiều.

Tần Lạc nói. Hắn ngồi trên ghế salon, Lạc Sân ngồi trên sàn nhà, hắn chỉ cần cúi đầu là nhìn thấy cảnh phong tình vạn chủng bên trong áo ngủ.

- Khổ cực rồi.

- Cậu còn khách khí với tôi làm gì?

Lạc Sân trừng mắt nhìn Tần Lạc, nói vẻ hờn dỗi.

Tần Lạc chỉ cười, không nói.

Lạc Sân dường như quên mất chính mình đang ngồi dưới sàn nhà nói chuyện. Lạc Sân giống như một tiểu nha hoàn, giơ bàn tay vỗ nhẹ vào bắp chân Tần Lạc, cúi đầu nói:

- Cậu là người đàn ông đầu tiên tôi mời tới nhà. Không ngờ ngay lần đầu tiên đã khiến cậu bị bỏng.

- Không sao. Lần sau tới sẽ chú ý hơn.

Tần Lạc nói.

- Ồ, vậy sau này cậu thường xuyên tới đây sao?

Lạc Sân ngẩng đầu, gương mặt đỏ hồng. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Nếu như bà đồng ý.

Tần Lạc cười gật đầu.

- Đương nhiên tôi đồng ý.

Lạc Sân thuận thế ôm chân Tần Lạc nói:

- Cậu không biết ở nhà một mình thật sự buồn chán. Thậm chí không có người nói chuyện, khiến người ta tới mức phát điên.

- Khách tới nhà, bà chiêu đãi cái gì vậy?

Tần Lạc hỏi.

- Cậu muốn cái gì?

Lạc Sân chớp chớp mắt, cực kỳ ngây thơ.

- Bà có cái gì?

- Tôi có …

Lạc Sân suy nghĩ một lát rồi giơ tay tháo dây áo ngủ sau lưng.

Bàn tay phải Lạc Sân nhẹ nhàng trượt xuống, dây lưng áo ngủ bên vai phải chậm rãi rơi xuống dưới.

Bờ vai trắng bóng, bộ ngực ẩn hiện, còn cả …

- Cởi hả?

Tần Lạc cười tủm tỉm hỏi.

- Vậy tại sao còn không bỏ ra ?

Ánh mắt Lạc Sân như nước, giọng nói run rẩy hỏi:

- Cậu muốn thật sao?

- Muốn.

Tần Lạc gật đầu.

- Bà tốn rất nhiều công sức, nhiệt tình mời tôi tới. Nếu như tôi từ chối, không phải rất phí của trời sao?

- Hãy chữa khỏi chân cho Hoàng Thiên Trọng …

Giọng nói Lạc Sân nhỏ nhẹ, run rẩy:

- Tôi cho cậu.

Binh …

Tần Lạc vung tay đánh tới.

- Bà coi tôi là hạng người nào hả?