Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1222: Lấy thân báo đáp thì không tốt sao?



Đài Đồng Tước.

Tào Thát kiêu hùng thời Tam Quốc xây đài Đồng Tước nhốt nhị Kiều còn đài Đồng Tước của Bạch gia lại nhốt hàng trăm, nghìn mỹ nữ.

Đây là một hội sở tư nhân bán công khai, chỉ có những người có mối quan hệ thân cận ở mức độ nhất định hay đạt tới một cấp bậc nhất định mới có thể vào trong. Ví dụ như một công tử danh tiếng muốn mở tiệc chiêu đãi mấy ông chủ mỏ than, ok, cứ việc mang người tới. Thế nhưng một ông chủ mỏ than muốn mở tiệc chiêu đãi một công tử có lai lịch, muốn thuê phòng, xin lỗi vẫn chưa đủ tư cách.

Cái gì gọi là cấp bậc? Cấp bậc có thể nói là dùng tiền cũng không mua được.

Chính vì doanh thu của đài Đồng Tước không kém, đương nhiên cũng không quá tốt.

Một chiếc xe Benz từ từ chạy vào cửa chính của đài Đồng Tước nhưng không có ý định đi tới khu lầu giải trí chính mà rẽ sang bên phải sau đó chạy tới một nơi vắng vẻ.

Sau khi qua ba lối rẽ, chiếc xe lướt qua một chiếc cổng nhỏ, chạy xuyên qua một khu vườn hoa quế rồi mới đứng lại trước cửa một biệt thự nhỏ rất bí mật.

Trước cửa có một viên quản gia đang đứng khom người. Khi nhìn thấy chiếc xe chạy tới, ông ta vội vàng đi xuống nghênh đón nhưng đứng lại ở bậc thềm thứ hai rồi lạnh lùng đứng nhìn.

Cánh cửa chiếc xe Benz mở ra, một gã đàn ông cao to từ trong bước xuống.

- Xin mời.

Viên quản gia giơ tay mời.

Gã to con cười đôn hậu sau đó đi theo sát vào bên trong.

Nhìn từ bên ngoài thì đây chỉ là một biệt thự bình thường.

Sau khi đi vào trong mới nhận ra bên trong có huyền cơ, từng bể cá lớn, trong bể cá có những loại cá rất đẹp chỉ nhìn thấy ở những nước nhiệt đới. Ở vùng đất như Yến Kinh này, rất ít người nuôi loại cá này. Thứ nhất là vì thời tiết rất lạnh, thứ hai là vì rất khó chăm sóc.

Đây không chỉ là cá sống mà con đang bơi lội tung tăng trong nước, thái độ thong donh, hạnh phúc, tiêu sái.

Đi xuyên qua khung bể cá cảnh, viên quản gia đứng lại trước cửa một gian phòng, nhẹ nhàng gõ hai tiếng vào cánh cửa rồi nói với người đàn ông sau lưng:

- Xin mời.

Người đàn ông mỉm cười nói cám ơn sau đó mới đẩy cánh cửa đi vào bên trong.

Đây là một thư phòng, một thư phòng mang phong cách quý tộc châu Âu.

Giá sách thẳng tắp cao tới tận trần nhà, có những bộ sách da trâu bằng tiếng Anh (Kinh Thánh), có sách giấy dai bằng tiếng Pháp, có lò sưởi trong tường, có ghế sofa bằng da thật rộng rãi, còn cả một tủ rượu thu hút sự chú ý nhất. Bên trong tủ rượu có khá nhiều loại rượu quý rất khó thấy trên thị trường.

Một người đàn ông mày kiếm, rậm đang nằm uể oải trên ghế sofa, một chân đặt lên bàn trà bên cạnh, một chân còn lại để trước mặt, tay cầm một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng đung đưa ly rượu, dáng vẻ cực kỳ buông thả.

- Bạch thiếu gia.

Gã đàn ông to con vội vàng đi tới trước mặt người đàn ông đang ngồi trên ghế, cing kính chào hỏi.

- Chu Lý, chúng ta đã gặp mặt nhau chưa?

Người đàn ông cầm chai rượu, rót vào một cái ly không ở trên bàn, nhẹ nhàng đẩy tới trước.

- Đã gặp.

Chu Lý cười nói.

- Ba năm trước, trong hội Hummer. Tôi và mấy người bạn tới mở mang kiến thức, có duyên gặp mặt Bạch thiếu gia một lần.

- Ồ, hội Hummer.

Bạch Phác Cục suy nghĩ một chút rồi hỏi:

- Đúng là như vậy. Đã là người quen biết, vậy uống rượu đi.

- Cám ơn Bạch thiếu gia.

Chu Lý cầm ly rượu đỏ, khom người nói:

- Bạch thiếu gia, tôi kính ngài một chén.

Bạch Phá Cục chạm ly cùng với Chu Lý, sau đó uống cạn ly rượu của mình. Gã nhìn Chu Lý nói:

- Chu Lý, có biết tại sao tôi cho người tìm anh không?

- Không biết.

Chu Lý trả lời.

- Nghe nói anh và Tàn Phổ có quan hệ thân thiết?

Chu Lý thoáng chấn động, gã vội vàng phủ nhận:

- Bạch thiếu gia, tôi và … nhị thiếu gia chỉ có quan hệ qua lại, thường xuyên uống rượu, đánh bạc vân vân.

Ý tứ của Chu Lý rất rõ ràng: thật ra quan hệ của hai chúng tôi không tốt như người ngoài nghĩ, chúng tôi chỉ là bạn nhậu với nhau mà thôi.

Không còn cách nào khác. Người đàn ông trước mặt này ngay cả em trai ruột của mình cũng hạ thủ, huống chi người ngoài?

Bây giờ những người trong các vòng trong chỉ dùng một từ đánh giá Bạch Phá Cục: độc.

- Không cần phải căng thẳng.

Bạch Phá Cục nheo mắt đánh giá người ngồi trước mặt mình trong giống như một ngọn núi nhỏ này. Hai người bọn họ đã được xếp vào hàng to cao nhưng thậm chí Chu Lý còn to cao hơn cả Bạch Phá Cục. Thế nhưng Bạch Phá Cục thu liễm ngồi ở đó nhưng cảm giác còn nguy hiểm hơn Chu Lý cả chục lần.

Một người là gấu mèo to lớn, một người là sư tử cường tráng, hai phong cách hoàn toàn khác nhau.

- Hì hì, tôi không căng thẳng.

Chu Lý cười mà như khóc.

- Chỉ là Bạch thiếu gia hỏi tới, tôi phải cho Bạch thiếu gia biết mối quan hệ của tôi với nhị thiếu gia.

- Ừ.

Bạch Phá Cục gật đầu hỏi:

- Anh có mâu thuẫn với Tần Lạc?

- Bạch thiếu gia cũng biết chuyện này sao?

Chu Lý kinh ngạc hỏi. Bởi vì Tần Lạc đã chấp nhận lời xin lỗi của gã nên chuyện này không làm lớn. Người trong vòng tròn cũng không có bàn tán. Không ngờ chuyện này lại truyền tới tai Bạch Phá Cục.

- Sau đó đã hòa giải rồi sao?

Bạch Phá Cục không trả lời câu hỏi của Chu Lý mà lại hỏi tiếp.

- Đúng vậy.

Chu Lý nói. Vì Chu Lý không biết chính xác thái độ của Bạch Phá Cục với Tần Lạc nên cách nói chuyện cực kỳ kín đáo.

- Tôi đưa ra một vài điều kiện, anh ta chấp nhận sau đó chuyện đó cho qua.

- Anh ta không phải là người dễ nói chuyện, phải không?

Bạch Phá Cục hỏi.

- Đúng vậy.

Chu Lý có cảm giác chỉ muốn quay người bỏ chạy. Con người này, rốt cuộc anh ta muốn cái gì hả? Hình như vấn đề nào anh ta hỏi chẳng có liên quan với nhau. Trước tiên anh ta hỏi mối quan hệ của mình và Bạch Tàn Phổ, thoáng cái đã chuyển sang mâu thuẫn của mình và Tần Lạc …

- Vậy anh có nghĩ không, anh ta đã là một người khó nói chuyện, vậy tại sao anh ta lại dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi của anh?

- …

- Bởi vì …

Đột nhiên Bạch Phá Cục nhỏm người khỏi ghế salon, thuận tay cầm chai rượi đỏ trên bàn. Trong khi Chu Lý còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, máu trên đầu gã chảy xuống, gã ngã xuống đất.

Bạch Phá Cục nhìn máu tươi chảy cuồn cuộn từ đầu Chuy Lý, lấy khăn tay lau vết rượu trên tay, thản nhiên nói:

- Là vì anh ta biết mày là người của Bạch Tàn Phổ.

Viên quản gia nghe tiếng động, đẩy cửa đi vào trong, không ngạc nhiên khi nhìn thấy một người đầy máu nằm trên nền nhà, thậm chí mí mắt còn không giật.

- Anh ta không cẩn thận ngã, tạm thời không thể lái xe. Ông phái người đưa anh ta về nhà.

Bạch Phác Cục nói.

- Dạ, thiếu gia.

Viên quản gia vẫy tay, sau đó hai người mặc trang phục đen đi vào đua Chu Lý ra ngoài hơn nữa còn có hai người khác vào trong quét dọn thủy tinh vỡ và vết máu.

Bạch Phá Cục xua tay nói:

- Không cần lau. Lát nữa thay thảm mới.

Viên quản gia xua tay, hai người đàn ông đang lau dọn nhà vội vàng đi ra ngoài.

- Nhất định ông hiểu nguyên nhân tôi làm như vậy?

Bạch Phá Cục nhìn viên quản gia đang khom người đứng ở sau như một con chó già, lên tiếng hỏi.

- Bởi vì anh ta đã nghi ngờ thiếu gia.

Viên quản gia nói.

- Đúng vậy.

Bạch Phá Cục mỉm cười nói:

- Nếu như anh ta đặt gút mắc này ở chỗ tôi, tôi phải giải trừ giúp anh ta. Anh ta là một thằng bụng dạ hẹp hòi. Tốt nhất là không nên để anh ta ghi hận.

- Nhất định anh ta sẽ hiểu ý thiếu gia.

Viên quản gia nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

- Hiểu không có nghĩa tin tưởng.

Bạch Phác Cục nói:

- Còn nữa tôi càng phải biết là anh ta nghi ngờ hay Văn Nhân Mục Nguyệt nghi ngờ. Điều này cực kỳ quan trọng.

- Hẳn là anh ta nghi ngờ.

Viên quản gia nói.

- Ồ?

- Bởi vì đây là một nước cờ dở tệ, không giống như phong cách làm việc của Văn Nhân Mục Nguyệt.

Bạch Phá Cục vui mừng nói:

- Nói rất đúng. Vì những lời này, tôi sẽ uống ba chén.

…………………….

- Đứng lên thử xem.

Tần Lạc nói.

- Có thể đứng lên thật chứ?

Mễ Tử An nghi ngờ nhìn Tần Lạc hỏi.

- Cứ thử rồi biết.

Tần Lạc cười nói.

- Em đỡ An An.

Trần Tư Tuyền nói. Mấy hôm nay Tần Lạc lo chữa trị chân cho Mễ Tử An, không cho nàng cử động cái chân bị thương. Hôm này hắn bảo nàng bươc xuống đất đi, thậm chí còn không có một bước trung gian, nói sao Mễ Tử An không khỏi nghi ngờ hắn.

Mấy hôm nay Mễ Tử An luôn cẩn thận chúý chân bị thương, nàng chỉ sợ làm vết thương nặng thêm. Cứ như vậy hình thành một ý thức trong nàng rằng vết thương này rất nghiêm trọng, trong chốc lát không thể bước đi được.

- Được.

Tần Lạc đồng ý.

Vì vậy Trần Tư Tuyền đỡ Mễ Tử An từ trên giường xuống đất.

- Đi hai bước.

Tần Lạc lui lại sau, giơ tay vẫy Mễ Tử An.

Mễ Tử An nhẹ nhàng nâng chân lên sau đó hạ xuống đất. Khi bàn chân nàng đặt xuống đất, mới có cảm giác yên tâm.

- Đi hai bước nữa.

Tần Lạc nói.

Mễ Tử An gật đầu, một lần nữa nàng cẩn thận bước hai bước.

- Ồ, không đau.

Mễ Tử An thốt lên, vui mừng, kinh ngạc.

- Đường nhiên là như vậy, anh đã cam kết mà.

Tần Lạc cười nói.

- Tư Tuyền, em bỏ tay ra để An An tự mình bước đi.

Trần Tư Tuyền buông cánh tay Mễ Tử An ra, nhưng nàng không dám cách quá xa, vẫn ở ngay bên cạnh canh chừng.

Mễ Tử An lại bước đi hai bước, cuối cùng hoàn toàn yên tâm, nàng hét to:

- Quả thật khỏi rồi. Không cần phải hoãn buổi diễn của em rồi.

Mễ Tử An ôm cổ Tần Lạc, kích động nói:

- Tần Lạc, cám ơn anh. Thật sự cám ơn anh. Anh thần kỳ quá, rất thần kỳ. Em không ngờ chỉ sau năm ngày anh đã chữa khỏi chân cho em … em không biết cần phải cảm ta anh như nào đây.

- Lấy thân báo đáp thì sao?

Lệ Khuynh Thành đẩy cửa bước vào, cười tủm tỉm nói trước cảnh kia.