Tần Lạc phá lên cười khi hắn nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng yêu của Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn mình mà không nói gì.
Hắn biết Văn Nhân Mục Nguyệt tuyệt đối không bao giờ nói: "Anh có thể ở cùng một chỗ với em" thậm chí nàng còn không biết giải thích như thế nào. Dáng vẻ của nàng khi hẳn phải nói gì đó nhưng rồi lại không biết giải thích trong cực kỳ đáng yêu khiến người ta phải yêu mến.
Trong tiềm thức của mình, Tần Lạc rất thích nhìn vẻ cam chịu của nàng.
Văn Nhân Mục Nguyệt có một biệt thự độc lập ở viện dưỡng lão. Đây chính là điều làm đám người Văn Nhân Tự Tức cực kỳ bất mãn. Cùng là thành viên gia tộc đời thứ ba, căn cứ vào cái gì mà Văn Nhân Mục Nguyệt nhận được nhiều như vậy mà bọn họ chẳng có cái gì?
Thế nhưng đây chính là đặc quyền của gia chủ gia tộc Văn Nhân. Ngay cả cha bọn họ cũng không có quyền thay đổi điều này. Bọn họ chỉ còn mỗi cách thầm bất mãn trong lòng mà thôi.
Tần Lạc đi theo Văn Nhân Mục Nguyệt đi vào biệt thự của nàng. Cách thức bài trí và bố cục cũng giống như biệt thự Long Vương đang ở. Xem ra nơi này không được lắp đặt thiết bị đặc biệt. Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ thỉnh thoảng ở bên này, bình thường nàng rất ít khi tới đây.
- Anh ở phòng này.
Văn Nhân Mục Nguyệt đẩy cửa một phòng ngủ, nói.
- Phòng của em ở đâu?
Tần Lạc hỏi.
- Đối diện.
- Vậy được, ngủ sớm đi.
Tần Lạc cười nói.
Tần Lạc đẩy của đi vào trong phòng. Căn phòng rất rộng, thiết bị có thể nói là xa hoa, có thể nói còn hơn cả khách sạn năm sao, điều kiện cực kỳ hài lòng.
Trong tủ quần áo đương nhiên có hai chiếc áo ngủ, một nam, một nữ, không hiểu là ai đã chuẩn bị trước thế nhưng đúng với mong muốn của Tần Lạc.
Tần Lạc cởi quần áo, đi vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa xong, hắn lau sạch người, mặc chiếc áo ngủ.
Cạch cạch, tiếng gõ cửa vang lên.
Tần Lạc đi tới mở cửa, hắn nhìn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt cũng mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng đứng trước cửa. Mái tóc bù xù trên vai nàng, gương mặt không trang điểm, cực kỳ đoan trang, xinh đẹp, diễm lệ, kiêu ngạo, lạnh lùng, ít nhiều mang phong cách một người vợ.
Thì ra khi cởi quần áo, nữ thần, không...thay bằng bộ quần áo ngủ, nữ thần cũng là một tiểu mỹ nhân.
- Em đi pha cafe.
Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Nói xong nàng quay người bước đi.
Tần Lạc vuốt mũi, cười gượng. Cô gái này chỉ luôn nói một nửa. Đáng lẽ cô ấy phải đưa ra lời mời mới đúng chứ.
Sau đó Tần Lạc đi theo sau nàng vào phòng khách.
Ngay khi đó hương vị cafe thơm sộc vào mũi. Văn Nhân Mục Nguyệt bưng bình cafe, rốt cafe vào chén.
Tần Lạc vội vàng đi tới nói:
- Anh tới.
Hắn giơ tay cầm lấy bình cafe, bàn tay chạm nhẹ vào ngón tay Văn Nhân Mục Nguyệt, lạnh như băng, giống như nàng mới tắm nước lạnh vậy.
- Cẩn thận lạnh.
Tần Lạc nhắc nhở.
- Có thầy thuốc rồi.
Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Sau khi rót cafe xong, Tần Lạc bưng hai chén đi tới đặt trên bàn gần cửa sổ.
Văn Nhân Mục Nguyệt bưng chén cafe uống. Tần Lạc ngồi thẳng người, sắc mặt say mê nhìn thế giời mưa bụi bên ngoài cửa sổ.
Bên ngoài là một bụi chuối tay cao hơn đầu người, nước mưa tẩy trừ, lá xanh biếc. Vô số hạt nước mưa đang chảy tí tách, long lanh trên phiến là rộng. Núi đá mờ ảo, biến đổi khôn lường, hơi nước trong hồ sôi trào giống như Vân Trì tiên cảnh trên bầu trời.
Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không nói, nàng chị lặng lẽ uống cafe, nhìn cảnh vật bên ngoài, nhìn Tần Lạc, thái độ ung dung tự tại.
Hai người ngồi sóng vai nhau, giống như một cặp vợ chồng yêu thương nhau nhiều năm, không cần ngôn ngữ chỉ cần ánh mắt là có thể hiểu được ý muốn diễn đạt cùng nhau.
Một lúc lâu.
Văn Nhân Mục Nguyệt uống hết ly cafe, nàng bỏ ly, quay người đi về phòng mình. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Tần Lạc cũng uống hết cafe đã lạnh giá trong chén của mình, đứng dậy quay về phòng.
Thời gian một ly cafe, bọn họ không nói câu nào nhưng hình như đã nói rất nhiều.
Tần Lạc ngủ một giấc vô cùng say, khi hắn tỉnh lại, bên ngoài ánh sáng chói chang, chim hót, hương hoa, khí trời khiến con người thoải mái.
Tần Lạc uể oải vặn lưng, cầm điện thoại di động ở đều giường, hắn nhận ra lúc này đã mười một giờ trưa.
Hắn nhảy khỏi giường, chạy vào toilet sờ quần áo, nhận ra quần áo mình đã khô khiến hắn vui mừng. Hôm nay không cần phải mặc quần áo ướt về nhà rồi.
Sau khi rửa mặt, chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài, Tần Lạc phát hiện ra trong phòng khách có người đang nói chuyện.
Tối hôm qua Tần Tung Hoành biết chuyện Long Vương bị tập kích ở viện dưỡng lão gia tộc Văn Nhân nhưng anh ta không lập tức tới thăm. Long Vương và Tần Tung Hoành không có quan hệ gì với nhau. Nếu như tính toán kỹ lưỡng thì hình như bọn họ còn có mâu thuẫn không nhỏ. Dù gì đi nữa mấy lần Tần Lạc chỉnh anh ta đều là do người Long Tức ra mặt, thậm chí có lần anh ta còn bị giam giữ ở Long Tức. Nay anh ta vội vàng chạy tới, người khác nhất định sẽ nghĩ trong lòng anh ta có quỷ.
Chính vì vậy sáng hôm nay sau khi vội vàng hoàn thành xong mọi việc, Tần Tung Hoành mới tới viện dưỡng lão, vừa vặn anh ta gặp Bạch Phá Cục ở cổng, vì vậy hai người cùng vào thăm.
Sau khi Văn Nhân Mục Nguyệt nhận được báo cáo, nàng ăn mặc chỉnh tề ra ngoài nghênh đón.
- Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Nơi này là Yến Kinh, thủ đô của Trung Quốc. Đám người đó quả thật không kiêng nể gì.
Tần Tung Hoành đánh giá sự kiện sát thủ tập kích hôm qua.
- Lại còn dám dùng bom... nếu như bắt được, phải tử hình ngay. Đương nhiên, chúng dám phạm một chuyện lớn như vậy, có lẽ chúng đã chuẩn bị tất cả rồi.
Tần Tung Hoành không nói nữa vì anh ta nhìn thấy Tần Lạc từ trong phòng đi ra ngoài.
Bạch Phá Cục đang ngồi dựa vào thành ghế salon lập tức ngồi thẳng người, ánh mắt quỷ dị nhìn Tần Lạc, rồi liếc nhìn sắc mặt thản nhiên của Văn Nhân Mục Nguyệt.
- Hai vị tới sớm.
Tần Lạc cười chào Tần Tung Hoành và Bạch Phá Cục.
- Bây giờ còn sớm sao?
Bạch Phá Cục cười ha hả nói.
- Chúng tôi đều là người mệnh khổ, sáng sớm phải rời giường làm việc. Cuộc sống của Tần thiếu gia dễ chịu thật.
- Tôi cũng vậy. Tối hôm qua giải quyết công việc quá khuya nên hôm này dậy hơi muộn.
Tần Lạc giải thích. Sau khi uống xong ly cafe, trời đã gần sáng. Quả thật hắn chỉ ngủ được mấy tiếng đồng hồ.
Khi nhìn thấy Tần Lạc đi ra từ phòng Văn Nhân Mục Nguyệt, Tần Tung Hoành cảm thấy như trái tim mình nhận một cú đánh nặng nề, cảm giác vô cùng đau đớn.
Nếu như không phải anh ta là người có ý chí, kiên cường, chỉ sợ anh ta không thể nào khống chế được cảm xúc trên gương mặt mình.
Mặc dù Văn Nhân Mục Nguyệt nhiều lần từ chối anh ta nhưng anh ta vẫn nuôi hy vọng với nàng.
Cuối cùng Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn phải lập gia đình. Hiển nhiên Tần Lạc không thể cưới nàng.
Ngoại trừ Tần Lạc, Văn Nhân Mục Nguyệt muốn lựa chọn một người đàn ông ở Yến Kinh, chọn ai đây? Có thể chọn người nào?
Chỉ có mình mới là người đàn ông xứng đáng nhất với Văn Nhân Mục Nguyệt. Mình chính là lựa chọn tốt nhất của nàng.
Thế nhưng vì sao chuyện đã phát triển tới bước này?
Chẳng lẽ Văn Nhân Mục Nguyệt trở thành tình nhân của Tần Lạc?
- Tối qua anh ngủ ở đây hả?
Tần Tung Hoành cười hỏi. Anh ta không thể nào biết được nụ cười của mình thoải mái hay không nhưng anh ta biết rõ tim mình đang rỉ máu.
- Đúng vậy.
Tần Lạc trả lời.
- Bận việc tới gần sáng nên tôi không về nhà được.
Tần Lạc ngồi xuống bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt và hỏi:
- Sư phụ đi chưa?
- Sáng sớm đã quay về Long Tức rồi.
Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời.
Tần Lạc gật đầu. Bên cạnh Long Vương có nhiều cao thủ bảo vệ, hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra.
- Trưa nay em có ăn cơm không?
Tần Lạc hỏi.
- Nếu như anh ở lại, đương nhiên có ăn cơm.
Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời.
- Bỏ đi. Anh về nhà ăn cơm.
Tần Lạc đứng dậy, nói với Tần Tung Hoành và Bạch Phá Cục:
- Nhị vị ngồi chơi, tôi có việc về trước.
- Tôi đi với anh.
Bạch Phá Cục đứng dậy nói.
- Tôi cũng không có chuyện gì.
Mặc dù Tần Tung Hoành rất muốn hỏi chuyện Văn Nhân Mục Nguyệt nhưng hai người kia đã đi, anh ta không thể ở lại một mình.
Vì vậy ba người cùng đi ra bãi đỗ xe.
Bạch Phá Cục vẫn đi chiếc Hummer đầy uy phong kia. Chính gã lái xe, vẫn phong cách không thích ngồi ghế sau. Tần Tung Hoành đi một chiếc Mercedes màu sương, Điền Loa đứng bên cạnh chiếc xe, há miệng đầy răng vàng nhìn Tần Lạc cười hì hì.
Tần Lạc vẫn đi chiếc xe Chevrolet việt dã cũ kỹ. Khi nhìn thấy Tần Lạc đi tới, Hồng Phu bước ra mở cửa xe.
- Ôi, đổi thành nữ vệ sĩ.
Bạch Phá Cục nhìn Hồng Phu, nhếch miệng cười nói.
- Cô em này non quá. Trưởng thành chưa đó?
- Nói không chừng cô ấy còn nhiều tuổi hơn anh đó.
Tần Lạc nói.
Khi Tần Tung Hoành nhìn thấy Hồng Phu, mắt anh ta sáng lên, anh ta trầm ngâm một lát rồi cười hỏi:
- Tôi nhớ lái xe trước của anh là một người nước ngoài ưa nhìn. Tại sao lại đột nhiên thay người vậy?
- Sức khỏe anh ta không tốt. Đổi người này dùng thử hai ngày.
Tần Lạc nói. Trực giác nói cho hắn biết Tần Tung Hoành đã nghi ngờ.
- Sức khỏe không tốt?
Tần Tung Hoành cười tủm tỉm nhìn Hồng Phu nói:
- Tối qua mưa to gió lớn, rất dễ dàng bị cảm lạnh.
- Không lo bị cảm. Tôi là thầy thuốc.
Tần Lạc nói.
- Đương nhiên.
Tần Tung Hoành gật đầu nói.
- Thế nhưng thầy thuốc cũng không thể chữa trị hết mọi bệnh được.
Ánh mắt Tần Tung Hoành nhìn về phía đông, nơi có biệt thự Long Vương ở trước kia, nói:
- Nếu như anh ta bị bom nổ mất một chân, bệnh này có trị được không? Chân giả nhất định sẽ không bằng chân thật rồi.