- Bọn họ có ý gì vậy? Rốt cuộc có cần chữa bệnh nữa hay không vậy? Không chữa nữa thì hãy báo cho chúng ta một câu trả lời, chúng ta lập tức mua vé máy bay về nước.
- Đúng vậy. Nào có đạo lý nào như này? Khách tới nhà, chủ nhân biến mất.
Tiểu Linh cũng cực kỳ bất mãn. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Ôi, Dưỡng Tâm, cậu không đi hỏi Jester xem thế nào? Rốt cuộc thì khi nào phó tổng thống của bọn họ mới về đây?
Cố Bách Hiền cũng nôn nóng. Bọn họ tới đây đã ba ngày mà vẫn không thấy bóng dáng phó tổng thống Jackson. Hàng ngày ngoại trừ ăn uống ra là chờ đợi. Rốt cuộc là chuyện gì đây?
- Hỏi rồi.
Vương Dưỡng Tâm nói:
- Jester luôn trì hoãn. Ngày đầu tiên tôi hỏi ông ta, ông ta nói hôm sau sẽ về. Hôm qua tôi lại hỏi, ông ta nói nhất định hôm nay sẽ quay về. Ngay cả từ miệng ông ta tin tức còn không chính xác.
- Không phải có âm mưu gì chứ?
Tuổi Lý Tử Nhân và Cố Bách Hiền không chênh lệch nhiều. Vì Lý Tử Nhân khá xa lạ với Tần Lạc, hơn nữa ông ta cũng không thích một thanh niên còn trẻ mà đã nổi tiếng như này nên rất ít khi nói chuyện với Tần Lạc. Hôm nay Lý Tử Nhân nói câu này, chứng tỏ ông ta cũng cực kỳ tức giận khi phải chờ đợi.
Khi thấy ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn mình, Tần Lạc cười nói:
- Có lẽ là bọn họ muốn trả thù.
Nghe vậy ai cũng nghĩ Tần Lạc nói có lý.
Đích thân phó tổng thống Jackson tới Trung Quốc mời Tần Lạc, thế mà ông ta còn bị Tần Lạc ba lần từ chối. Bây giờ Tần Lạc dẫn đoàn tới nước Mỹ, chẳng lẽ bọn họ không để mình chờ mấy ngày sao? Dù sao hợp đồng đã ký, nếu như Tần Lạc dẫn người của mình bỏ về, Tần Lạc là người vi phạm hợp đồng.
Điều còn quan trọng hơn là khi ở Trung Quốc, phó tổng thống Jackson chỉ lo Tần Lạc không tời nước Mỹ.
Bây giờ Tần Lạc tới, ông ta chỉ cần khiến Tần Lạc không thể chữa khỏi bệnh hoàn toàn cho mẹ mình là ổn. Còn về phần Tần Lạc chữa như thế nào, lúc nào thì càng không cần phải gấp. Kéo dài ba thàng cũng được. Không phải mi rất kiêu ngạo sao? Bây giờ hãy thúc thủ chịu trói đi.
- Đúng vậy. Nhất định là thế.
Vương Dưỡng Tâm nói.
- Khi đó anh lần nữa anh không chịu đồng ý, trong lòng bọn họ nhất định cực kỳ hận anh. Bây giờ kéo dài chúng mình mấy ngày cũng là chuyện thường.
- Kéo dài mấy ngày đối với chúng ta cũng chẳng sao, tóm lại sẽ không thể tiếp tục như này.
Cố Bách Hiền nói.
- Chúng ta sao có thể để ông ta trì hoãn như này? Nếu như ông ta bắt chúng ta đợi một tháng thì sao? Chúng ta cũng phải đợi ông ta một tháng sao?
- Không.
Tần Lạc nói.
- Anh có cách nào hả?
Vương Dưỡng Tâm vủi vẻ hỏi. Anh ta biết nhất định Tần Lạc sẽ khiến những người kia không thể thoải mái được. Sân nhà cũng thế mà sân khách cũng thế. Lần trước, những người Hàn Quốc có chiếm được chút tiện nghi nào của anh ấy không?
Tần Lạc nhìn Vương Dưỡng Tâm nói:
- Không phải mấy ngày nay liên tục có phóng viên muốn phỏng vấn tôi sao?
- Đúng vậy.
Vương Dưỡng Tâm nói.
- Tôi đã từ chối bọn họ theo như anh nói.
- Tôi sẽ trả lời phỏng vấn của bọn họ vào ngày mai.
Tần Lạc thờ ơ nhìn bên ngoài nói.
- Nếu như bây giờ bên ngoài có phóng viên, tôi cũng có thể trả lời phỏng vấn ngay.
- Được, tôi đi sắp xếp.
Vương Dưỡng Tâm trả lời rồi đi nhanh ra ngoài.
Khi nghe Tần Lạc muốn trả lời phỏng vấn của phóng viên, mấy người Cố Bách Hiền vào trong phòng uống trà. Mấy vệ sĩ cũng quay về vị trí canh phòng. Lâm Hoán Khê ở lại làm phiên dịch. Đại Đầu và Ly vẫn một tấc không rời, ở bên cạnh bạo vệ Tần Lạc.
Vương Dưỡng Tâm nhanh chóng dẫn theo hai nam, hai nữ phóng viên vào trong nhà.
Điều trùng hợp là hai nữ phóng viên đều là người Trung Quốc, hai nam phóng viên đều tóc vàng mắt xanh, không rõ là người nước nào.
- Tần Lạc tiên sinh, chào anh. Tôi là Lưu Trân, phóng viên thường trú New York của báo Trung Quốc. Tôi rất vinh hạnh được phỏng vấn anh.
Nữ phóng viên tóc ngắn đi đầu tiên chủ động bắt tay Tần Lạc, giới thiệu.
- Tôi là Lưu Hải, phóng viên mạng. Ngưỡng mộ đại danh Tần tiên sinh đã lâu.
Nữ phóng viên đeo kính nói.
Hai nam phóng viên cũng tự giới thiệu về mình bằng tiếng Trung Quốc không quá chuẩn. Một người là Harry của Thời Báo New York. Một người là Bradley của tuần san nước Mỹ.
Sau lần ở sân bay Tần Lạc hét lên nói rằng mình không biết tiếng Anh, các tờ báo đều cử phóng viên biết tiếng Trung Quốc để thuận tiện cho bọn họ nói chuyện với Tần Lạc.
Quả nhiên lần này bọn họ đã đoán được khẩu vị của Tần Lạc.
Tần Lạc mời bốn người ngồi xuống, hắn cười nói:
- Tôi thấy mọi người kiên trì giữ bên ngoài rất vất vả. Mọi người có gì muốn hỏi?
- Tần Lạc tiên sinh, anh có tự tin với lần chữa bệnh này không?
Lưu Trân nhanh nhẹn lên tiếng hỏi trước.
- Không biết.
Tần Lạc lắc đầu nói.
- Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ cố hết sức.
- Theo như chúng tôi biết, sau khi các vị tới nước Mỹ đã không rời khỏi biệt thự này nửa bước, nguyên nhân gì vậy?
Harry hỏi.
- Bác sĩ Tần, anh đã gặp mẹ phó tổng thống Jackson chưa?
- Vẫn chưa.
Tần Lạc trả lời đầy bất đắc dĩ.
- Tôi nghĩ Mr Jackson hiểu lầm ý tứ của tôi. Tôi tới đây để chữa bệnh chứ không phải đi du lịch. Tôi tới đây đã ba ngày nhưng cho tới bây giờ tôi vân chưa gặp người bệnh của mình. Tôi đã hỏi Mr Jester, ông ấy nói tôi không nên sốt ruột, chuyện chữa bệnh phải chờ khi Mr Jackson quay về mới quyết định được.
- Vậy bây giờ Mr Jackson đang ở đâu? Tại sao ông ấy vẫn chưa quay về?
Sau khi chuẩn bị mấy ghi âm xong, Bradley bắt đầu hỏi.
- Tôi không rõ lắm.
Tần Lạc lắc đầu nói.
- Có lẽ Mr Jackson có nhiều chuyện quan trọng cần xử lý hơn so với bệnh của mẹ mình.
Bịch!
Phó tổng thống Jackson ném mạnh tập báo trong tay xuống mặt bàn, phẫn nộ quát to:
- Chỉ trích bậy bạ! Chỉ trích bậy bạ!
Franklin, đệ nhất mưu sĩ của phó tổng thống Jackson đã sớm đọc bài báo này, ông ta cười nói:
- Mr tổng thống, có phải rất khó chấp nhận không? Chuyện quan trọng hơn so với bệnh của mẹ mình. Thằng nhãi này thật độc. Chỉ thoàng chốc hắn đã khiến ngài mang tiếng xấu bất hiếu với mẹ mình. Thằng này rất đáng hận.
- Chẳng lẽ chúng ta không có cách nào phản kích sao?
Phó tổng thống Jackson đùng đùng nổi giận nói. Quả thật ông ta rất muốn "ngâm" Tần Lạc một thời gian để báo thù nổi sĩ nhục Tần Lạc nhiều lần từ chối mình. Khi ở Trung Quốc, vì để dẫn dụ gã khốn Tần Lạc tới nước Mỹ, ông ta phải nhẫn nhục nhịn vì lợi ích toàn cục. Bây giờ hắn tới địa bàn của mình, chẳng lẽ không thể giải tỏa ức chế một chút sao? Dù gì đi nữa hợp đồng đã được ký, sao phải sợ hắn bỏ chạy chứ?
Chạy thì đã sao nào, bản thân ông ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Tần Lạc, Trung y Trung Quốc hoảng sợ bỏ chạy. Đó không phải là đòn đánh mạnh vào danh tiếng Tần Lạc và Trung y Trung Quốc hay sao?
Thế nhưng kế hoạch của ông ta đã thất bại. Không chỉ ông ta không thể làm mất thể diện Tần Lạc mà ngược lại còn bị hắn cắn một vố đau điếng.
- Đương nhiên là có cách.
Franklin nói.
- Bắt đầu thực hiện kế hoạch của chúng ta. Chỉ cần hắn không thể chữa khỏi bệnh cho lão phu nhân, đó chính là trả thù.
- Điều này khiến tôi không chịu nổi.
Phó tổng thống Jackson nói.
- Tối nay chúng ta bay về New York.
- Rất mong đợi.
Franklin cười nói.
- Rất thú vị.
Người phụ nữ nhìn tờ báo trong tay cười tủm tỉm nói. Mái tóc vàng,mắt xanh, váy đỏ, đường nét lồi, lõm, lả lướt chỉ khiến người ta hộc máu mũi. Trong tay cô ta đang cầm tờ Thời Báo New York, trên trang chủ là một tiêu đề rất văn vẻ: Chuyện gì quan trọng hơn bệnh của mẹ mình? Hãy để phó tổng thống Jackson cho chúng ta câu trả lời. Trên trang báo còn ảnh chụp, màu sắc rực rỡ.
Gương mặt thanh tú, lông mi đen dày, môi hơi mỏng, nụ cười hờ hững, thoạt nhìn rất dễ gây ấn tượng tốt cho người khác.
Người phụ nữ giơ đầu ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp trên trang báo, cười nói:
- Tần, đã lâu không gặp. Anh vẫn thú vị như cũ, quả thật khiến người ta phải hâm mộ.
- Chào mừng tới nước Mỹ một lần nữa.
Người phụ nữ nói:
- Thế nhưng lần này anh không nên vội vã bỏ về như trước. Ít nhất hãy cho tôi một cơ hội gặp anh, phải không?
- Phu nhân.
Một người đàn ông mặc vest đen đứng trước cửa, giọng nói cung kính chào người phụ nữ.
- Ừ.
Người phụ nữ trả lời.
- Đã tìm hiểu xong thông tin về người đàn ông kia.
Đới Phổ cúi đầu đi tới bên cạnh người phụ nữ, đưa tập tài liệu trong tay cho cô ta.
Người phụ nữ cầm tập tài liệu trong tay, cười nói:
- Một nhân vật rất quan trọng, phải không?
Nếu như không phải là một nhân vật quan trọng, tuyệt đối sẽ không có nhiều thông tin ghi chép cẩn thận tới mức độ này.
- Đúng vậy.
Đới Phổ trả lời.
Người phụ nữ mở trang đầu tiên của tập tài liệu, lập tức trên gương mặt cô ta hiện lên vẻ vui mừng, kinh hãi.
- Phó Phong Tuyết, chiến thần phương đông?
- Ông ta đã từng cùng một người khác ngăn cản Hoàng Đế ở Triều Tiên.
Đới Phổ nói.
- Hoàng Đế không tới châu Á chỉ vì những người này chưa chết.
- Thú vị, thật sự rất thú vị.
Người phụ nữ nói.
- Anh nói xem nếu như ông ta chạm trán Hoàng Đế thì sẽ như thế nào?