Đợi sang ngày thứ tư,cuối cùng phó tổng thống Jackson cũng bay từ Washington về New York.
Phó tổng thống Jackson dẫn theo Franklin và nhân viên phiên dịch đi vào biệt thự Tần Lạc đang ở. Ông ta áy náy nói:
- Mr Tần Lạc, thật sự xin lỗi. Tôi vốn nghĩ tôi sẽ xử lý xong công việc của mình nhưng không ngờ bận rộn tới tận hôm nay.
Sau khi nghe Lâm Hoán Khê dịch lại xong, Tần Lạc cười nói:
- Không sao. Khi ở Trung Quốc, không phải tôi đã khiến ngài chờ lâu hơn sao?
Lâm Hoán Khê sửng sốt nhưng nàng vẫn dịch y nguyên câu nói của Tần Lạc cho phó tổng thống Jackson.
Phó tổng thống Jackson đờ người. Ông ta không ngờ gã Trung Quốc này không nể mặt mình, trắng trợn vạch trần mình "Trì hoãn là vì muốn báo thù mình".
Thế nhưng người có thể trở thành phó tổng thống đương nhiên phải có chỗ hơn người.
Phó tổng thống Jackson cười ha hả nói:
- Đúng vậy, mỗi người đều có lúc không thể tự quyết định được. Mọi người đều thông cảm cho nhau, tất cả hiểu lầm này có thể dễ dàng giải quyết. Chúng ta vẫn có thể trở thành bạn bè thân thiết, đúng không?
- Tôi cũng nghĩ như vậy.
Tần Lạc nói.
- Vì vậy tôi tha thứ cho ngài chuyện chậm trễ bốn ngày.
- ...
Phó tổng thống Jackson tức hộc máu.
Hắn tha thứ cho mình vì chậm trễ bốn ngày nhưng mình lại không thể tha thứ cho hắn vì đã gây khó dễ khi ở Trung Quốc.
Franklin lo lắng phó tổng thống Jackson không tự chủ được nữa, bèn lên tiếng giảng hòa:
- Mr Tần Lạc, ngài phó tổng thống tới đây muốn mời ngài và các bạn của ngài tới ăn tối. Không hiểu các vị có đồng ý với đề nghị này hay không?
- Đương nhiên.
Tần Lạc nói.
- Đây là vinh hạnh của chúng tôi.
Đương nhiên Tần Lạc không từ chối.
Lúc này tình cảnh của Tần Lạc giống với tình cảnh của phó tổng thống Jackson khi ở Trung Quốc, đều thuộc về trạng thái "lâm trận nơi đất khách". Nếu như từ chối dự tiệc của phó tổng thống Jackson, bị đám phóng viên biết được, chỉ có trời mới biết đám phóng viên đó sẽ viết về việc đó như thế nào.
Nhất định bọn họ sẽ nói hắn đang cố ý gây khó dễ, thật ra là đang dự định từ chối chữa bệnh cho mẹ phó tổng thống Jackson hay nói một cách chính xác hắn không thể chữa khỏi bệnh cho mẹ phó tổng thống Jackson. Giới truyền thông là công cụ của kẻ khác, không phải khi người ta muốn nói gì thì nói sao?
- Đây cũng là vinh hạnh của tôi.
Phó tổng thống Jackson cười nói.
- Tôi muốn biết khi nào thì mình sẽ gặp mẹ ngài?
Tần Lạc hỏi.
- Ồ, ngay bây giờ.
Phó tổng thống Jackson nói:
- Mr Tần Lạc, lúc này có tiện không?
- Tôi chờ đã lâu.
Tần Lạc trả lời.
- Vậy làm phiền.
Phó tổng thống Jackson giơ tay mời.
Mặc dù phó tổng thống Jackson sống, làm việc ở Washington nhưng mẹ ông ta vẫn sống cùng với em trai của phó tổng thống Jackson ở thị trấn nhỏ xinh đẹp có tên Eddie này.
Hơn nữa biệt thự của Jester cách không xa so với biệt thự mà bọn họ thuê cho đám người Tần Lạc ở, chỉ mất mấy phút đi bộ.
Jester và chàng thanh niên tên Jacke kia đã đứng đón trước cửa, còn cả mấy người phụ nữ trong trang phục cực kỳ trang trọng.
Không hiểu vì vô tình hay cố ý, khi Tần Lạc tới, trước cổng cũng có mười mấy phóng viên đang đứng đợi sẵn. Mặc dù có người ngăn chặn, đám phóng viên này không thể vào biệt thự, đương nhiên bọn họ vẫn là những người đầu tiên có thể phát tin tức, chủ yếu là tin tức Tần Lạc đã thất bại.
Phó tổng thống Jackson dẫn Tần Lạc đi thăm từng kiến trúc của gia đình sau đó ông ta mới dẫn đoàn người Tần Lạc tới nơi ở của lão phu nhân Marie.
Lão phu nhân Marie là một bà lão to béo. Mặc dù bị liệt, nằm nhiều năm trên giường nhưng trọng lượng cơ thể bà vẫn rất lớn. Không hiểu bà được chăm sóc thế nào mà bà vẫn có một cơ thể béo tốt như này.
Nếu như cơ thể hấp thu năng lượng tốt, lại không vận động được thì có thể hiểu được nguyên nhân cơ thể béo phì.
Hai mắt trợn tròn, trừng trừng nhìn nhưng không có tiêu điểm, miệng hơi méo giống như người bị trúng gió vậy.
Một nhóm người vào trong phòng, bà vẫn như không có cảm giác, vẫn nằm yên không nhúc nhích.
- Mr Tần, đây là lão phu nhân Marie. Ngài vất vả rồi.
Sau khi phó tổng thống Jackson bước tới hôn trán mẹ mình, ông ta quay người nói với Tần Lạc.
Tần Lạc gật đầu, hắn đi lên trước, giơ tay bắt mạch cho lão phu nhân Marie.
Sau khi bắt mạch tay trái, lại tới tay phải, dáng vẻ cực kỳ chăm chú hơn nữa lần bắt mạch này của hắn mất rất nhiều thời gian.
Sau khi bắt mạch cả hai tay, Tần Lạc giơ tay nhéo vào thịt bà, lật mí mắt, xem lưỡi, nhổ nhổ mấy cái trên đầu.
- Mr Tần, ngài đang làm gì?
Khi nhìn thấy Tần Lạc từ trên đầu mẹ mình nhổ vài sợi tóc, phó tổng thống Jackson không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi.
- Đây là hội chẩn Trung y.
Lâm Hoán Khê giải thích.
- Sẽ không gây ra bất kỳ thương tổn nào cho lão phu nhân.
- Hy vọng là thế.
Phó tổng thống Jackson nói. Tóm lại hình ảnh Tần Lạc nhổ nhổ mấy sợi tóc trên đầu mẹ mình khiến phó tổng thống Jackson cực kỳ khó chịu. Nếu như không phải vì muốn "câu con cá lớn", ông ta rất muốn tố cáo Tần Lạc tấn công mẹ mình.
Sau khi Tần Lạc chẩn xong, hắn nói với Cố Bách Hiền và Lý Tử Nhân:
- Nhị vị sư phụ, mời hai vị cùng chẩn.
Vì vậy Cố Bách Hiền và Lý Tử Nhân cũng căn cứ theo các bước Tần Lạc đã thực hiện, làm lại trên ngưới lão phu nhân Marie.
Phó tổng thống Jackson cau mày trước cảnh này nhưng ông ta vẫn không lên tiếng.
Đợi sau khi ba người chẩn xong, phó tổng thống Jackson nhìn Tần Lạc hỏi:
- Mr Tần Lạc, tình hình thế nào? Ngài có biện pháp chữa trị không?
Tần Lạc không trả lời câu hỏi của phó tổng thống Jackson mà nói với ông ta:
- Mr Jackson, trước đó tôi đã nói với ngài, sau khi tôi nhận lời chữa bệnh cho lão phu nhân Marie, tôi đã nói với ngài hãy cho tôi biết tất cả tên tuổi bác sĩ đã chẩn bệnh và chẩn đoán của bọn họ cho tôi, ngài còn nhớ điều này không?
- Có liên quan gì sao?
Phó tổng thống Jackson nghi ngờ hỏi.
- Đương nhiên.
Tần Lạc nói:
- Cực kỳ quan trọng với tôi và lão phu nhân Marie.
- Xin thứ cho tôi đã khinh xuất.
Franklin lên tiếng.
- Mr Tần Lạc là Trung y mà trước đó lão phu nhân Marie đều chữa bằng Tây y hơn nữa toàn bộ chẩn đoán bệnh đều viết bằng tiếng Anh. Tôi nghĩ cho dù có cung cấp cho ngài, ngài cũng không có giá trị tham khảo gì lớn.
Franklin nghĩ rằng Tần Lạc muốn dùng cái đó làm tham khảo, trước tiên xem biện pháp chữa trị của người khác, tìm hiểu nguyên nhân thất bại rồi mới đề ra cách chữa bệnh của bản thân mình.
Nếu là người nhà của một người bệnh bình thường, cho dù có đưa cho hắn cũng không thành vấn đề. Thế nhưng vì còn nhiệm vụ nhất định trong sự kiện này nên không ai mong muốn Tần Lạc thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ này. Điều này còn khó chấp nhận hơn so với việc để lão phu nhân Marie tiếp tục bị liệt.
- Đây là chuyện của tôi.
Tần Lạc cũng chẳng muốn giải thích nhiều.
- Các vị chỉ cần làm theo hợp đồng đã ký kết là được.
- Được rồi.
Phó tổng thống Jackson gật đầu đồng ý.
- Jacke, hãy lấy một bệnh án của lão phu nhân cho Mr Tần.
- Dạ. Cháu sẽ đi lấy.
Anh chàng Jacke này rõ ràng không hiểu chuyện ngầm tranh đấu, hào hứng trả lời.
Sau khi Tần Lạc có được bệnh án, hắn nói:
- Hôm nay chỉ như này thôi. Ngày mai chúng tôi lại tới.
- Như vậy là xong sao?
Không chỉ phó tổng thống Jackson, ngay cả Jester và những người nhà khác cũng tròn mắt kinh ngạc. Nên nhớ rằng dù bọn họ khôn đồng ý chuyện phó tổng thống Jackson lặn lội đường xa sang tận Trung Quốc mời một thầy thuốc Trung y chữa bệnh cho mẹ mình nhưng bọn họ tin tưởng rằng phó tổng thống Jackson chỉ muốn tốt cho lão phu nhân Marie. Bọn họ cực kỳ hy vọng vào Tần Lạc.
Thế nhưng sau khi thần y tới nhà, chỉ mấy lần sờ, nắn, cầm bệnh án rồi muốn bỏ về. Không phải như này khiến người ta cực kỳ thất vọng sao?
- Đúng vậy.
Tần Lạc nói. Hắn giơ tập bệnh án trong tay nói.
- Mr Jackson, không nên nôn nóng. Vì muốn lão phu nhân Marie bình phục, trước tiên tôi phải cẩn thận xem lại toàn bộ bệnh án, chẩn đoán, xem lại toàn bộ những nỗ lực của bọn họ. Chúng tôi sẽ không mắc lại sai lầm trong chữa trị của người khác, đúng không?
Khi nghe Tần Lạc nói vậy, dù phó tổng thống Jackson có tức giận cũng không làm khác được.
Nếu như chính mình nóng long ép buộc, chỉ sợ gã này lại mắng mình với giới truyền thông là "bất hiếu".
Khi quay lại biệt thự, Tần Lạc và hai người Cố Bách Hiền, Lý Tử Nhân ở lại phòng khách.
Lâm Hoán Khê ở bên cạnh pha trà. Cho dù đã tới nước Mỹ, bọn họ vẫn không quen được mùi café đặc.
- Tần Lạc, thế nào?
Cố Bách Hiền hỏi trước.
- Lý lão sư, ông thấy thế nào?
Tần Lạc hỏi Lý Tử Nhân trước là bày tỏ sự tôn kính với ông ta.
Tần Lạc dù rất nổi tiếng nhưng vẫn xưng với Lý Tử Nhân là "sư phụ" khiến Lý Tử Nhân cực kỳ hài lòng. Chút đố kỵ Tần Lạc trong lòng lập tức tan thành mây khói. Khi nghe Tần Lạc hỏi mình, ông ta suy nghĩ một chút rồi nói:
- Không thuốc nào cứu được.
Tần Lạc lại nhìn Cố Bách Hiền, Cố Bách Hiền cũng lắc đầu nói:
- Kết quả chẩn đoán của ta và Lý lão sư giống nhau. Lão phu nhân không còn sinh cơ, bây giờ chỉ còn kéo dài hơi tàn, chỉ còn hơi tàn.
Sau đó con mắt hai người Cố Bách Hiền và Lý Tử Nhân cùng tập trung trên người Tần Lạc, hai người nhìn chằm chằm vào mặt hắn, dáng vẻ vô cùng khẩn trương. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Nếu như hắn cũng nói vô phương cứu chữa, vậy thì Trung y nguy rồi.
Tần Lạc cười nói:
- Cố sư phụ, Lý lão sư, kết quả chẩn đoán của tôi cũng vậy. Không thuốc nào cứu chữa.