Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1256: Tôi là thầy thuốc có trách nhiệm



Mấy người Cố Bách Hiền không hiểu nguyên nhân gì khiến ba người Tần Lạc, Đại Đầu, Ly cả đêm không ngủ, chỉ ngồi ở phòng khách uống trà, nói chuyện. Ngay cả Lâm Hoán Khê cũng không biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Đối với ba người bọn họ mà nói, đây là một đêm vô cùng yên tĩnh, dễ chịu, một đêm vô cùng bất an, cực kỳ lo lắng.

Khi Phó Phong Tuyết đi vào phòng, Tần Lạc cao hứng tới mức suýt chút nữa hất nước sôi vào tay mình.

Tần Lạc đi tới đón Phó Phong Tuyết, hắn nhìn vết máu trên áo trường bào màu xanh của ông, hỏi:

- Thế nào?

- Không có gì đặc biệt.

Sau khi Phó Phong Tuyết nói xong câu nói chẳng đầu chẳng đuôi đó, ông đi thẳng lên lầu.

- Không có gì đặc biệt là sao vậy?

Tần Lạc đi theo sau lưng Phó Phong Tuyết, hỏi.

Ly nhìn Phó Phong Tuyết, nói với Đại Đầu bên cạnh:

- Hai người bọn họ không …

Ly không nói hết câu vì nàng thấy sau khi Phó Phong Tuyết đi vào trong phòng của mình đã đóng cửa lại, Tần Lạc bị ngăn cách bên ngoài cửa.

Tần Lạc chỉ hận không thể phá cửa đi vào, túm lấy ông già kia hỏi cho ra chuyện.

Rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?

Jesus và Hồng Phu có bị thương không?

Bây giờ bọn họ đang ở đâu?

…………………..

Vì có nhiều câu hỏi không có câu trả lời, Tần Lạc đứng tần ngần trước cửa một lát.

Tần Lạc đi xuống lầu, nói:

- Đại Đầu, cậu ra ngoài xem tình hình thế nào.

- Không được, chúng ta không đủ người.

Ly nói.

- Long Chủ đã về rồi.

Tần Lạc buồn bực nói.

- Jesus và Hồng Phu không rõ thế nào. Nếu như không hiểu rõ tình hình, tôi không thể ngủ yên được …

- Được.

Đại Đầu trả lời.

- Tôi cũng đi.

Ly nói.

- Được. Hai người cùng đi. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Tần Lạc nói. Hắn để cho hai người Đại Đầu và Ly cùng đi ra ngoài. Hai người đi có thể bảo vệ lẫn nhau. Dù gì đi nữa lúc này Phó Phong Tuyết đã quay về, có mặt ông ở đây, có lẽ không kẻ nào có thể tấn công vào trong. Thật ra lúc này không cần lo lắng cho sự an toàn của hắn.

Đúng lúc đó bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện.

Ba người Tần Lạc, Đại Đầu và Ly vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy Jesus đang đỡ Hồng Phu đứng trước cỗng, tranh cãi gì đó với vệ sĩ gác đêm.

- Người một nhà.

Tần Lạc nói to.

Hai vệ sĩ do Thái Công Dân mượn về liếc mắt nhìn nhau rồi lại biến mất trong bóng đêm.

Tần Lạc đi tới đỡ Hồng Phu, hỏi:

- Bị thương có nghiêm trọng không?

- … rất nghiêm trọng.

Jesus nói. Khi Jesus dìu Hồng Phu, máu tươi từ người nàng đã thấm đẫm tay gã.

Khi nhìn thấy dáng vẻ hôn mê, không tỉnh táo của Hồng Phu lập tức Tần Lạc bước tới đỡ người nàng, nói:

- Trước tiên tôi cần xem vết thương của cô ấy.

Khi nhìn thấy Đại Đầu và Ly cũng đi tới, Jesus nhún nhún vai vẻ bất đắc dĩ nói:

- Thật ra tôi cũng bị thương.

Không một ai nghe thấy.

Sau lưng Hồng Phu trúng ba đao, mông nàng cũng bị hai đao. Một đao khá nông những đao còn lại khá sâu, cắt tới động mạch … đây chính là nguyên nhân sau khi Hồng Phu đã được bôi thuốc, máu vẫn liên tục chảy.

Tần Lạc vội vàng dùng ngân châm cầm máu cho Hồng Phu, sau đó hắn lại dùng kim khâu miệng vết thương lại.

Thật ra dùng bột phấn Kim Dũng có thể khiến vết thương của nàng hồi phục như cũ nhưng cần mất nhiều thời gian hơn. Hơn nữa khi xảy ra chiến đấu nhất định sẽ chạm tới miệng vết thương, một lần nữa miệng vết thương sẽ há ra.

Bột phấn Kim Dũng chỉ thích hợp với việc tĩnh dưỡng thương thế trong khi đó vào lúc này bất kỳ lúc nào bọn họ cũng đối mặt với đại chiến sinh tử tồn vong.

Sau khi khâu xong miệng vết thương ở mông Hồng Phu, bôi một lớp bột thuốc Kim Dũng bên ngoài, làm như này trong tình cảnh sinh tử tồn vong này, Hồng Phu không hoàn toàn mất sức chiến đấu.

Đương nhiên khi Tần Lạc làm những việc này, Jesus và Đại Đầu đã bị đuổi ra ngoài, chỉ còn mình Ly ở bên cạnh trợ giúp, cũng như phụ trách việc theo dõi.

Sau khi dùng băng gạc băng bó toàn bộ vết thương của Hồng Phu, Tần Lạc mới thở phào nhẹ nhõm.

May mắn thay Hồng Phu không bị vết thương trí mạng nếu không Tần Lạc hắn tuyệt đối không tha thứ cho bản thân mình.

Jesus cũng bị thương, Đại Đầu băng bó cho gã.

Jesus để ngực trần ngồi trong phòng khách, bông băng quấn quanh bộ ngực với lông tơ lộn xộn … không thể không thừa nhận, dáng người Jesus rất chuẩn. Không hiểu khi Đại Đầu băng bó cho Jesus, hắn có cố tình vuốt ve mấy cái không nhỉ?

Sau khi nghe Jesus thuật lại xong, Tần Lạc biết trận chiến đó ác liệt tới cỡ nào.

Khi Tần Lạc nghe kể Phó Phong Tuyết xuất hiện với phong thái nhà vô địch, chém đứt một tay Quỷ Ảnh, giết chết hai viên đại tướng Bá Tước, Kim Đồng, hắn có cảm giác mình quá ngu ngốc khi định đạp cửa ông già đó xông vào trong, hắn thầm mắng:

- Ông già này cực kỳ trâu bò. Hành vi đó rất tiểu nhân.

Vì vậy Tần Lạc dự định sáng mai nhất định sẽ phải gặp, nói mấy câu vỗ mông ngựa ông già kia mới xong.

Mấy người Lâm Hoán Khê và Vương Dưỡng Tâm cũng bị đánh thức, cho tới lúc này bọn họ mới lơ mơ biết chuyện xảy ra bên ngoài.

Sau khi nghe Jesus cường điệu chuyện xảy ra đêm nay, Vương Dưỡng Tâm cực kích động, không thể kiềm chế bản thân. Anh ta chỉ hận mình không thể lập tức bái sư, học thành công phu chỉ trong ba phút sau đó ra ngoài tung hoành chém giết.

Tần Lạc xua tay nói:

- Khuya rồi, về ngủ thôi.

Tần Lạc ôm Lâm Hoán Khê đi lên lầu trước tiên, bỏ mặc đám cô nam quả nữ ngồi đầy trong phòng ghen ghét, hâm mộ.

………….

Bây giờ người nổi rất nước Mỹ là ai? Jeremy Lin?

Không, là Tần Lạc.

Từ sau khi phó tổng thống Mỹ, Jackson mời Tần Lạc tới Mỹ chữa bệnh cho mẹ mình, Tần Lạc đã trở thành đối tượng quan tâm đặc biệt của giới truyền thông thế giới.

Mỗi một cơ quan truyền thông đều mong muốn mình được mong muốn bản thân mình được độc quyền đăng tin về hắn, hy vọng dùng hình ảnh của hắn đặt cùng tiêu đề bài báo của mình.

Hôm nay Tần Lạc chủ động tổ chức một cuộc họp báo long trọng hơn nữa hắn còn muốn công bố kết quả chuẩn đoán ban đầu bệnh tình lão phu nhân Marie.

Sở dĩ được coi là long trọng vì Tần Lạc không đặc biệt mời riêng nhà truyền thông nào. Bên Tần Lạc chỉ thông báo tin tức này, hơn nữa còn nói bất kỳ cơ quan truyền thông nào hứng thú với thông tin này đều có thể tham gia.

Địa điểm tổ chức họp báo là trước cửa biệt thự của Mr Jester như vậy các phóng viên sẽ tập trung bên đó mà không nhăm nhăm canh cửa bên biệt thự hắn ở. Hơn nữa lão phu nhân Marie cũng sống ở bên đó, tổ chức họp báo bên đó sẽ có sức thuyết phục hơn.

Thời gian tiến hành họp báo vào mười giờ sáng. Khi thời gian họp báo chưa tới, trước cửa biệt thự Jester, có rất nhiều phóng viên tụ tập, bọn họ tụ tập, chen chúc trước cửa, chật như nêm cối.

Phó tổng thống Jackson tức điên người, ngay khi nhìn thấy Tần Lạc, câu hỏi đầu tiên của ông ta là:

- Tại sao lại tổ chức họp báo? Tại sao trước đó các vị không thương thảo với chúng tôi?

Sau khi nghe Lâm Hoán Khê thông dịch lại, Tần Lạc mỉm cười phản kích:

- Mr Jackson, chẳng lẽ chúng tôi không có quyền gặp mặt các bạn bè phóng viên sao? Chẳng lẽ ngài cấm chúng tôi sao? Tôi tới chữa bệnh cho mẹ ngài, tôi không phải tù nhân của ngài. Xin ngài hãy hiểu rõ điều này.

Franklin lo lắng cục diện đi vào bế tắc, Tần Lạc vỗ mông bỏ đi, ông ta vội vàng bước ra hòa giải. Franklin cười ha hả nói:

- Mr Tần Lạc, ngài hiểu lầm rồi. Ý của ngài tổng thống là tổ chức họp báo là một chuyện lớn, ngài hẳn nên thương lượng cùng với tổng thống và người nhà của lão phu nhân Marie. Bọn họ đều là người nhà của bệnh nhân, bọn họ có quyền biết tất cả mọi chuyện ... huống chi chủ đề hôm nay của ngài là công bố tình trạng bệnh của bệnh nhân.

- Thì ra là vậy.

Tần Lạc gật đầu vẻ thấu hiểu. Hắn nói:

- Tôi chỉ nói những gì tôi biết. Tôi tuyệt đối sẽ không nói lung tung. Hơn nữa tôi có kết quả chuẩn đoán của các thầy thuốc khác, tôi nghĩ giới truyền thông hẳn đã cần phải biết một vài điều, đúng không?

Phó tổng thống Jackson nhìn Tần Lạc vẻ cực kỳ khó hiểu:

- Ngài đang tìm được cách chữa bệnh cho mẹ tôi sao?

- Không.

Tần Lạc lắc đầu nói.

- Không?

Phó tổng thống Jackson cảm thấy cơn tức giận lại bùng phát trong lòng mình. Ông cảm thấy bản thân mình có lẽ cần phải tìm một người phụ nữ để trút giận.

- Không tìm ra biện pháp. Ngài định nói điều này với phóng viên sao? Nói ngài không có cách chữa trị sao?

- Đúng vậy.

Tần Lạc quả quyết gật đầu.

- Đúng là tôi muốn nói vậy với bọn họ. Bệnh của lão phu nhân Marie không thuốc nào có thể chữa được.

- ....

Sau khi nghe Tần Lạc trả lời, đột nhiên phó tổng thống Jackson không tìm được "lý do để từ chối cuộc họp báo này". Đây chẳng phải là điều ông ta đang mong mỏi sao?

Phó tổng thống Jackson vốn nghĩ mình phải đóng vai "đau đớn thông báo tin tức này" nhưng không ngờ Tần Lạc lại tự mình đứng ra công bố tất cả mọi chuyện.

Kết quả này thật sự rất bất ngờ, cũng khiến người ta phải nghi ngờ.

Phó tổng thống Jackson nhìn Franklin, khi thấy mưu sĩ số một của mình gật đầu, ông ta nói vẻ cực kỳ tiếc nuối:

- Mr Tần Lạc, tôi vẫn đặt rất nhiều hy vọng vào ngài. Tôi hy vọng ngài có thể thành công, có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi. Không ngờ ngài lại từ bỏ. Tôi thật sự cảm thấy rất tiếc nuối. Thế nhưng tôi rất thích tính thẳng thắn của ngài. Ngài có thể nói thẳng thắn nói cho tôi biết khó khăn của ngài khiến tôi vô cùng cảm kích ... bởi vì mọi biện pháp của ngài thực hiện với mẹ tôi đều không có hiệu quả.

- Tôi là một thầy thuốc có trách nhiệm.

Tần Lạc xấu hổ cười nói khi được tâng bốc.

Vì vậy trong tình huống phó tổng thống Jackson cũng đi cùng, đám người Tần Lạc đi tới hiện trường tổ chức họp báo.

- Cảm ơn các vị đã tới dự cuộc họp báo của tôi.

Tần Lạc cười nói. Lâm Hoán Khê mẫn cán làm nhiệm vụ, dịch câu nói của hắn sang tiếng Anh.

Các phóng viên bên dưới giơ microphone, cameras, hy vọng có thể ghi được mỗi câu nói, chụp được từng sắc mặt của Tần Lạc.

- Đúng như tôi mới nói với phó tổng thống Jackson, bệnh của lão phu nhân Marie không thể chữa được.

Ầm ...

Sau khi nghe câu phiên dịch của Lâm Hoán Khê, bên dưới cực kỳ xôn xao.