Những ngọn nến cháy chiếu sáng đại sảnh. Bởi vì phạm vi chiếu sáng của nến có hạn nên vẫn còn để lại những mảng tối âm u ở trong góc.
Giá cắm nến bằng đồng và những tấm điêu khắc bằng đá bài trí trong phòng măng phong cách La Mã cổ. Trên tường có treo một tác phẩm nổi tiếng của Da Vinci, không biết đó là thật hay giả nhưng vị trí treo cực kỳ phù hợp với khung cảnh.
Hai bên bàn ăn hình chữ nhật chật kín người, có đàn ông, có phụ nữ, có thanh niên nhưng phần lớn là những ông già râu tóc bạc phơ. Xét từ góc độ tuổi tác của những người ngồi đây, có thể thấy đây là một tổ chức có lịch sử lâu đời.
Ngồi chính giữa, nắm giữ vai trò lãnh đạo là một ông già quắc thước, mặc véc đen. Ông ta nhìn bốn phía xung quanh, nói:
- Thưa quý ông, quý bà, các vị có muốn nói gì không?
Không một ai trả lời, tất cả đều im lặng, trầm ngâm.
- Được rồi, chúng ta mời phu nhân Roland hãy nói với mọi người mấy câu.
Ông già nói.
Natasha, mái tóc vàng, bộ đồng phục màu tím, đứng dậy cúi đầu rất thấp trước ông già ngồi ở vị trí chủ đạo, nói:
- Đây là lỗi của tôi. Vì tôi vô năng làm bại lộ vị trí trụ sở của chúng ta. Khu A của chúng ta bị phá hủy, còn cả những nhân viên ưu tú cũng bị hủy. Tôi tình nguyện chấp nhận bất kỳ hình phạt nào.
- Chúng tôi không muốn nghe câu đó.
Một người phụ nữ cũng xinh đẹp động lòng người chẳng kém nói.
- Cô biết là tạm thời chúng tôi sẽ không xử phạt cô. Điều chúng tôi cần biết là chuyện đã xảy ra, dự tính sau này của cô … đây là tất cả những gì cô cần nói.
- Đúng vậy, Miss Bess.
Natasha gật đầu nói với Bess, đối thủ của mình.
- Tôi đã đánh giá thấp sự giảo hoạt của chúng. Vốn tôi muốn lợi dụng một con tin để làm một chuyện nhưng kế hoạch lần này đã xuất hiện cạm bẫy … bọn họ đã bị theo dõi. Trong báo cáo lần trước của tôi đã đề cập tới Chiến thần phương đông Phó Phong Tuyết … lão già này thật sự rất hùng mạnh. Bảo vệ trong căn cứ quả thật không thể chống lại được vì để tránh tài liệu về căn cứ bị tiết lộ, tôi đã tổ chức cho khu B rút lui, đồng thời hạ lệnh làm nổ tung trụ sở.
- Ừ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Ông già chủ tọa gật đầu.
- Làm nổ tung, điều này rất tốt. Khu A là khu trung tâm của chúng ta, tự tay hủy diệt cũng không thể để rơi vào tay kẻ thù … còn Hoàng Đế thì sao? Tại sao không mời ông ta xuất hiện đối phó với Phó Phong tuyết?
- Tất cả người của Hoàng Đế đã điều tới Châu Mỹ thế nhưng vì thuộc hạ ông ta chết nên uy tín của ông ta bị ảnh hưởng nghiêm trọng hơn nữa Châu Âu xảy ra chuyện, ông ta đã đi Châu Âu.
Natasha nói.
- Dù gì ở đó mới là đại bản doanh của ông ta.
- Thế nhưng ông ta đã đồng ý hợp tác với chúng ta.
Ông già đầu trọc đập nắm tay xuống bàn.
- Những người khác không phải là đối thủ của Chiến thần phương đông.
- …..
- Điều này thật sự quá vô lý.
Một ông già mặt đầu vết nhám tức giận nói.
- Từ khi tổ chức thành lập tới nay chưa từng xảy ra chuyện như thế này. Trước kia đều do chúng ta chủ động tới gây chuyện với người khác. Bây giờ người ta chủ động đánh giết tới tận nhà mình, các người lại nói với tôi rằng không một ai là đối thủ của chúng?
- Đúng vậy.
Bess phụ họa.
- Tôi cho rằng đây là sai lầm của quan chấp sự năm sao Roland. Từ khi cô ta tiếp nhận vụ việc này, chuyện càng ngày càng trở nên rất khó giải quyết. Tình hình không những không chuyển biến tốt đẹp mà còn rơi vào tình cảnh không thể cứu vãn … tôi đề nghị trừng phạt hạ cấp với Roland hơn nữa nhiệm vụ này giao cho những thành viên khác tiếp nhận.
- Miss Bess, cô có ứng viên phù hợp cho vị trí này sao?
- Ngài Lech, chúng ta không chỉ có một quan chấp sự năm sao. Tôi cho rằng anh ta có thể ra tay.
- Tôi đồng ý.
Ông già ngồi ở vị trí chủ tọa thờ ơ, lạnh nhạt nhìn biểu hiện của người bên dưới, đợi khi bọn họ nói xong, ông ta nói:
- Roland đã giải thích rồi. Không chỉ là con người mà là chiến tranh. Bây giờ đám người đó đang ở nước Mỹ, thay tướng là điều tối kỵ. Roland rất quen thuộc tình hình của chúng hơn nữa vẫn đang là người liên lạc với Hoàng Đế cho nên tôi nghĩ nên cho cô ta cơ hội nữa.
Ông già nhìn Roland hỏi:
- Cô tự tin sao?
- Đúng thưa ngài.
Natasha cung kính nói. Trong mắt cô ta, ông già này là người rất tôn kính. Nên biết rằng để cho người khác tiếp nhận sự vụ này thì không có gì nhưng nếu như hạ cấp cô ta thì chẳng khác nào kết luận nhiệm vụ của cô ta thất bại. Đây không phải là điều mà một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ như Natasha muốn tiếp nhận … cô ta thà chết còn hơn.
- Được rồi.
Ông già gật đầu, cười nói với Natasha.
- Cô là đệ tử của tôi. Tới lúc này cô vẫn không làm cho tôi thất vọng. Tôi hy vọng … lần này cũng vậy.
- Dạ, thưa ngài.
- Giải tán.
Ông già xua tay nói:
- Hôm nay sẽ không mời mọi người ăn khuya.
……………………
Khi chuông của thiết bị liên lạc trong phòng làm việc vang lên, sắc mặt Lâm Tử cứng đơ. Nhưng rồi sắc mặt bà nhanh chóng trở lại bình thường.
Bà ấn nút nói chuyện và lên tiếng:
- Có chuyện gì vậy?
- Đến phòng làm việc của tôi.
Từ trong loa vang lên giọng nói của một người phụ nữ. Sau khi nói xong người phụ nữ không đợi Lâm Tử trả lời đã ngắt liên lạc.
Lâm Tử thẫn thờ ngồi một chỗ, sau đó bà bỏ bao tay ra và đứng dậy.
Khi Lâm Tử định đi ra ngoài, đột nhiên bà như nhớ ra điều gì đó.
Lâm Tử tìm được một miếng thủy tinh trong suốt, bà đặt miếng thủy tinh lên một tám bìa cát tông màu đen, làm thành một chiếc gương. Phòng làm việc của bà không có gương. Lâm Tử nhìn vào trong gương, trong gương là một gương mặt tái nhợt, cứng đờ. Tóc trên trán khô, vàng, đôi chỗ còn kết dính chặt lại với nhau. Lâm tử dùng tay tách chúng ra, khiến cho mềm mại buông xuống trán mình.
Sau khi làm xong tất cả, Lâm Tử cảm thấy thỏa mãn, bà đứng dậy đi ra ngoài phòng. Bà đi dọc hành lang, cho tới tận khi đứng lại trước cửa một căn phòng làm việc.
Cánh cửa thủy tinh tự động mở sang hai bên. Lâm Tử đi vào, chúng lại tự động đóng chặt.
- Phu nhân, bà tìm tôi.
Lâm Tử đứng trước mặt Natasha.
Natasha không trả lời, cô ta chỉ quan sát, đánh giá Lâm Tử.
Một lúc lâu. Một lúc lâu …
- Bà biết không, không một ai có thể lừa gạt tôi.
Natasha cười khinh miệt nói. Cô ta rất xinh đẹp, khi cười giống như một đóa hoa Anh Túc kiều diễm.
- Cho tới tận lúc này không một ai có thể gạt được tôi. Bà là người duy nhất.
Lâm Tử không trả lời, bà chỉ đứng yên, không nhúc nhích.
- Bà chính là đồ phản bội. Ngay từ đầu bà đã phản bội.
Natasha nói.
Lâm Tử vẫn không lên tiếng, giống như là đang cam chịu.
- Mục đích gia nhập tổ chức của bà là gì?
Natasha hỏi.
- Vì báo thù.
Lâm Tử trả lời.
- Vì sao bây giờ bà không muốn báo thù nữa?
- Vẫn muốn.
- Một khi vẫn muốn vậy sao bà lại làm phản?
- Bởi vì chuyện đó quan trọng hơn chuyện báo thù của tôi.
Lâm Tử trả lời.
- Bởi vì con gái của bà?
- Đúng vậy.
Lâm Tử gật đầu. Nàng mỉm cười vẻ đương nhiên, dù là bà cười nhưng cực kỳ cứng ngắt. Đã rất nhiều năm rồi bà không cười. Bà đã quên cách cười tươi mất rồi.
- Bà cho Quản Tự thay thế cô ta chính là vì muốn bảo vệ cô ta sao?
Natasha hỏi.
- Đúng vậy.
Lâm Tử nói.
- Cậu ta ở cùng với con gái tôi thì không nên thích người phụ nữ khác. Đương nhiên tôi tìm cậu ta không liên quan tới những thứ đó. Cho dù cậu ta thực lòng yêu con gái tôi, chỉ yêu mình nó, tôi cũng sẽ lựa chọn cậu ta để tiến hành cải tạo. Tôi không muốn con gái mình tiếp xúc với những thứ đó.
Năm xưa chính Natasha đã lựa chọn Lâm Hoán Khê, muốn nàng thực hiện kế hoạch "Đồ Long".
Bởi vì Lâm Hoán Khê có danh tiếng lưu học, năng lực xuất chúng hơn nữa chỉ số thông minh cũng đủ. Điều quan trọng hơn là Lâm Hoán Khê là cháu của Lâm Thanh Nguyên, viện trưởng viện Trung Y, có ảnh hưởng rất mạnh trong giới Trung Y.
Thế nhưng khi khảo nghiệm Lâm Hoán Khê, phát hiện ra Quản Tự là bạn trai của Lâm Hoán Khê. Khi tài liệu về Lâm Hoán Khê và Quản Tự đồng thời chuyển về, Lâm Tự cho rằng Quản Tự ưu tú hơn Lâm Hoán Khê, có thể chọn hắn ta làm "nhân vật quan trọng".
Natasha nhìn trúng năng lực Quản Tự, cũng nhìn trúng thế lực sau lưng hắn vì vậy đã tuyển chọn Quản Tự làm đối tượng bồi dưỡng của tổ chức.
- Đúng là mẹ con tình nghĩa sâu nặng.
Natasha cười nhạt.
Lâm Tử nhìn Natasha, nghiêm túc nói.
- Phu nhân, bà không có con. Bà không thể hiểu được tình cảm của tôi. Có một vài thứ có thể khiến con người không còn sợ chết.
- Thật vậy sao?
Natasha tươi cười.
- Nói như vậy bà đã chuẩn bị sẵn sàng?
- Đúng vậy, phu nhân.
Lâm Tử gật đầu.
Natasha tung chân đá vào giữa bụng Lâm Tử.
Răng rắc …
Người Lâm Tử trượt một đoạn dài trên nền nhà, chỉ đứng lại khi chạm vào tủ thuốc ở góc tường. Sắc mặt vốn đã tái nhợt lúc này càng tái nhợt, khóe miệng trào máu tươi. Lâm Tử dùng ống tay áo lau miệng, ngay lập tức ống tay áo màu trắng dính đầy máu.
- Nếu như vậy, bà phải chết.
Natasha nói. Cô ta đi tới, đá từng cước một vào người Lâm Tử đang ngồi ở góc tường.
Binh …
Binh …
Binh …
Giày cao gót bằng da đá vào người rất đau, rất đau. Da nhưn muốn tróc ra, các khớp xương như muốn vỡ nát nhưng Lâm Tử vẫn không cảm thấy đau đớn.
Bởi vì bà đang cười.
Gương mặt đờ đẫn, cứng đơ đột nhiên nở một nụ cười tươi như hoa, rung động lòng người.