Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1274: Con không nên hắt nước trái cây lên mặt mẹ



Lợi dụng sự kiện "Hội trưởng môn", Lâm Tử ở phía sau đâm Lâm Hoán Khê một đao, điều này đã khiến cho Tần Lạc hận không thể đem nữ nhân biến thái này, lấy đao chém chết, cầm súng bắn chết, đem độc dược hạ độc chết, tóm lại là mogn bà ta sớm chết đi.

Lần này thì tốt rồi, Lâm Hoán Khê một mặt là muốn ở bên cạnh Tần Lạc, một mặt khác lại muốn tìm hiểu rõ chân tướng sự việc về mẹ cô. Tại sao vô duyên vô cớ mà bà lại hạ độc thủ với chính nữ nhi của chính mình?

Tần Lạc hiểu suy nghĩ của Lâm Hoán Khê nên cũng muốn giúp cô cởi bỏ khúc mắc này. Mặc dù biết rõ hành động ở nước ngoài rất nguy hiểm nhưng hắn vẫn đáp ứng đi với cô. Vì muốn bảo vệ cô, hắn thậm chí còn cùng Quân Sư bố trí "khổ nhục kế", mời Long Vương về Long Tức, mượn Phó Phong Tuyết cùng đi.

Quả nhiên, Lâm Hoán Khê đã gặp được Lâm Tử và cũng vén ra được bức màn bí ẩn này. Cô đã tìm được chân tướng sự việc thế nhưng cái chân tướng này lại quá mức tàn nhẫn, so với việc suy đoán Lâm Tử muốn làm hại con gái mình thì càng thêm tàn nhẫn hơn. So với suy đoán của bọn hắn thì sự thật này càng làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.

Tần Lạc làm thế nào để thuyết phục Lâm Hoán Khê, muốn dùng ngữ khí như thế nào, thần thái thế nào để nói cho cô biết - kỳ thật, người mẹ mà cô vốn oán hận bấy lâu nay vẫn một mực phía sau theo dõi cô, yêu thương cô, bảo vệ cho cô.

Hắn làm thế nào để nói ra điều này?

Tần Lac thật sự cảm thấy khó xử. Hắn không phải là một người kém ăn nói, lúc đối mặt với vô số người trong giới truyền thông vẫn có thể dẫn dắt được xu thế, nhưng hiện tại hắn lại không biết phải làm như thế nào để thay đổi cảm xúc của một Lâm Hoán Khê.

Tần Lạc phiền muộn vỗ vỗ đầu, thống khổ mà hỏi:

- Nói như thế nào đây?

Không có người nào trả lời, chuyện như vậy không người nào nguyện ý hỗ trợ mà cũng không có ai có thể hỗ trợ được hắn.

Từ lầu một lên đến lầu ba có tất cả 69 bậc, thời gian đi lên đại khái mất hai phút thế nhưng hôm nay Tần Lạc đi mất gần 10 phút mà vẫn còn bồi hồi ở lầu hai.

Tuy nhiên rốt cuộc Tần Lạc nổi lên dũng khí. Hắn xoa xoa gương mặt mình để cho hắn thoạt nhìn càng thêm ôn hoà một ít, không muốn biểu lộ ra vẻ cứng ngắc sau đó đi đến cửa phòng vui vẻ đẩy cửa phòng ra.

Lâm Hoán Khê đang ăn táo, một tay kia cầm một tờ báo đọc. Thấy Tần Lạc đi vào cô buông báo ra hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra à?

- Không có việc gì.

Tần Lạc vừa cười vừa nói. Lâm Hoán Khê rất nghiêm túc nhìn hắn nhưng không nói gì.

- Sao lại nhìn anh như vậy a?

Tần Lạc có cảm giác đứng ngồi không yên. Chẳng lẽ cô đã nhìn ra cái gì rồi?

- Anh đang rất khẩn trương.

Lâm Hoán Khê nói.

- Mà cười cũng rất miễn cưỡng.

Lâm Hoán Khê nhìn bộ dạng của Tần Lạc rồi nói tiếp:

- Nếu như rảnh rỗi thì không có lý do gì mà quay về lại vẫn đứng ở đó cười ngây ngô.

Tần Lạc biết rõ không giấu diếm được rồi, hắn ngồi xuống bên cạnh Lâm Hoán Khê, vươn tay ôm cô vào trong ngực rồi vừa cười vừa nói:

- Vừa rồi anh xuống lầu, nghe được bọn họ đang nói chuyện phiếm. Jesus khoác lác nói bọn hắn xông vào Ma Quật, giết hơn trăm người mà những người này đều là nhân viên nghiên cứu cao cấp nhất thế giới. Đánh nát vô số thiết bị dụng cụ có giá trị vài tỷ đôla, ngoài ra còn hủy diệt vô số thành quả nghiên cứu. Bọn hắn trước lúc mang em rời đi còn đánh bom nổ tung căn cứ khiến cho mặt đất sụp sâu xuống. Em nghĩ coi, nếu như không có em đi phía trước dẫn đường mà nói thì hành trình đến Mỹ lần này của chúng ta sao có thể được thành quả lớn như vậy? Nếu để cho cái tổ chức này tiếp tục tồn tại này thì ai biết bọn chúng sẽ làm ra chuyện điên cuồng kinh khủng cỡ nào nữa.

Lâm Hoán Khê đang ăn táo động tác chợt dừng lại, vè mặt ngưng trọng nhìn Tần Lạc. Tần Lạc giả bộ không có chú ý tới vẻ khác thường của cô tiếp tục nói:

- Cho nên mới nói, trong sự kiện lần này công thần lớn nhất là em. Có câu nói như thế nào nhỉ? Lão hổ không phát uy thì tưởng ta là con mèo bệnh, còn một khi phát uy thì mang đến lực phá hoại quả thực nghe rợn cả người. Anh đoán chừng mất kẻ lãnh đạo phía sau tổ chức này hiện tại đang ôm đầu khóc rống a?

- Bà ấy có phải đã chết hay không?

Lâm Hoán Khê hỏi.

- ….. à?

Tần Lạc ngẩng đầu nhìn Lâm Hoán Khê.

- Bà ấy chết rồi. Đúng không?

Lâm Hoán Khê hỏi.

- Anh cố ý nói lên thành quả hành động lần này, cố ý nói ra chuyện chúng ta đạt được bao nhiêu công tích nhưng thật ra là muốn nói cho em biết bà ấy đã chết rồi, để cho em không phải khổ sở đúng không?

- …………..

Tần Lạc nghĩ, nói chuyện cùng người thông minh thật là bớt được nhiều việc, ngươi nói tới nói lui mà nàng chỉ liếc mắt cái đã có thể nhìn rõ ràng bản chất sự việc. Thế nhưng mà bởi như vậy mà tình huốn đã không còn do hắn khống chế ah.

Thấy Tần Lạc trầm mặc, Lâm Hoán Khê hiểu rõ mình suy đoán không sai.

- Bà ấy đang ở đâu?

Lâm Hoán Khê hỏi.

- Ở dưới lầu.

Tần Lạc nói.

Lâm Hoán Khê vén chăn bước xuống thì lại bị Tần Lạc ôm lại nói:

- Em không cần xuống dưới. Để anh đưa bà ấy lên.

Lâm Hoán Khê hết sức liều mạng giãy dụa thế nhưng Tần Lạc gắt gao ôm lấy khiến cô không thể nhúc nhích. Lâm Hoán Khê liền há mồm cắn mạnh vai Tần Lạc, dùng sức, lại dùng lực cho đến khi vai hắn chảy máu thế nhưng Tần Lạc vẫn cứ như người sắt vậy, hắn vẫn ôm chặt cô nhất định không chịu buông ra, không đồng ý cho cô xuống lầu.

Lâm Hoán Khê rốt cuộc không giãy dụa nữa, cũng không động đậy được nữa. Cô tựa vào ngực Tần Lạc, hai dòng nước mắt chảy xuống.

Tần Lạc trong lòng cực kỳ bi ai. Vận mệnh đối với cô bé này là quá không công bình, quá không công bình. Hắn muốn nói lời an ủi gì đó nhưng hắn hiểu lúc này Lâm Hoán Khê không cần những thứ này. Cái hắn có thể làm tốt được là chăm chú ôm chặt cô, truyền cho cô sự ôn hòa và lực lượng.

Thật lâu. Thật lâu sau.

Lâm Hoán Khê từ trong ngực Tần Lạc đứng lên, cô đưa tay gạt nước mắt hỏi:

- Bộ dáng bà ấy có phải là rất khó coi hay không?

Tần Lạc gật đầu rồi lại lắc đầu. Bộ dáng của bà ấy rất khó coi thế nhưng mà trong lòng Tần Lạc thì lại không thấy khó coi chút nào.

Bất kỳ một người mẹ nào có thể làm được những việc này, bà ấy cũng sẽ không khó coi. Lâm Tử không phải là một người mẹ làm hết phận sự của mình nhưng đúng là một bà mẹ vĩ đại.

Những gì bà mong muốn bà đã làm được. Hơn nữa, Tần Lạc đã nhìn thấy bà, hắn thấy bộ dạng vui vẻ còn vương trên khóe mắt bà. Tại thời khắc chết đi bà vẫn mỉm cười, nhất định là vì bà cảm thấy kiêu ngạo tự hào.

- Anh đi xuống đưa bà lên đi.

Lâm Hoán Khê nói.

- Tốt.

Tần Lạc đáp ứng nói.

Lâm Hoán Khê đứng trước mặt Tần Lạc cởi bỏ áo ngủ trên người, cởi tất chân ra mà đi vào phòng tắm. Tần Lạc lo lắng nhìn thoáng qua thân ảnh của cô, mãi đến khi từ trong toilet vọng ra tiếng xối nước hắn mới yên tâm đóng cửa lại đi ra ngoài.

Lúc Tần Lạc lên đến phòng thì Lâm Hoán Khê đã tắm xong. Sau khi tắm xong cô đã thay đổi trang phục chức nghiệp và ngay cả áo sơ mi bên trong cũng đổi thành loại sơ mi màu đen vốn cô rất ít mặc.

Cô ngồi trước gương dùng son màu, trang điểm lông mày nhàn nhạt, màu sắc nhẹ nhàng tinh xảo mà không tục. Sau đó cô mở tủ giày, bỏ dép lê mà đi vào một đôi giày da màu đen.

Sau khi xong hết thảy cô mới nhìn Tần Lạc đang đứng ở cửa ra vào hỏi:

- Tới rồi sao?

- Đã đến rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tần Lạc nói rồi hắn đem một cái hộp nhỏ trong tay đưa cho Lâm Hoán Khê. Lâm Hoán Khê tiếp nhận rồi nhìn Tần Lạc nói:

- Em muốn ở cùng bà một chốc.

- Anh là con rể bà, hay là anh cũng …, thôi được rồi. Anh đứng chờ ngay tại cửa ra vào. Nếu có chuyện gì cứ gọi anh một tiếng là được.

Tần Lạc thấy biểu hiện của Lâm Hoán Khê không đúng lắm nên tranh thủ đổi giọng.

Lâm Hoán Khê mở nắp cái hộp gỗ nhỏ màu đỏ, bên trong là một nắm tóc. Mớ tóc này màu vàng, phía trên còn dính bết đầy máu đen, thoạt nhìn thì hình như rất lâu rồi không gội qua.

Cô cũng không kinh ngạc mà đem cái hộp nhỏ kia đặt trên bàn, giống như là hai mẹ con ngồi đối diện với nhau.

- Bảy năm trước, con đến Mỹ học. Con cho rằng nước Mỹ rất nhỏ, hai mẹ con ta nói không chừng sẽ gặp được nhau trên một con đường hoặc một nhà hàng Hoa Hạ nào đó, cho nên, vừa tới nước Mỹ con rất thích đi dạo phố, thích nếm thử đồ ăn ở các nhà hàng Hoa Hạ ở New York, hi vọng có thể gặp được mẹ.

- Về sau, có người cho con số điện thoại của mẹ ở Phòng thí nghiệm, con đã lấy hết dũng khí gọi đến nhưng điện thoại lại không có ai nghe. Cũng vì vậy từ đó về sau, con lại không dám gọi lại dãy số này nữa bởi vì con sợ nó vẫn không có người nghe hoặc là người nghe lại nói cho con biết, trong Phòng thí nghiệm không có người con muốn tìm. Con đem số điện thoại này cất trong ví tiền như cất giấu hi vọng.

- Cho đến khi trên thegioitruyen.com xuất hiện những bức ảnh chụp kia, con biết là mẹ nhưng lại không muốn tin đó là mẹ nên con lại một lần nữa đến Mỹ. Con muốn tìm đến mẹ, muốn cùng mẹ hảo hảo nói chuyện. Hỏi xem tại sao mẹ phải làm như vậy, vô luận đáp án là gì thì ít nhất con đã thấy mặt mẹ.

- Vào buổi tối ngày con nhận được điện thoại của mẹ, con cả đêm không ngủ được, con suy nghĩ khi chúng ta gặp mặt thì cần phải xưng hô như thế nào, chào hỏi như thế nào, có nên ôm hay không, con nên mặc quần áo gì. Thật sự chưa bao giờ con khẩn trương như vậy.

Lâm Hoán Khê vuốt ve mớ tóc kia mà nước mắt trào ra, cô khàn khàn giọng hô:

- Mẹ ơi. Con xin lỗi, con không nên hắt nước trái cây lên mặt mẹ.