"Đạo gia thập nhị đoạn cẩm" là pháp môn luyện khí Đạo gia, hiệuquả có điểm thần kỳ.
Sinh cơ không dứt, tuần hoàn không ngừng.
Tần Lạc chính là học "Đạo gia thập nhị đoạn cẩm" từ nhỏ, lại dưới cơ duyên xảo hợp nhận được châm phổ "Thái Ất Thần Châm", bởi vậy học được tuyệt kỷ Thần Châm này.
Nói cách khác, không có "Đạo gia thập nhị đoạn cẩm" này, Tần Lạc không thể nào học được "Thái Ất Thần Châm". "Đạo gia thập nhị đoạn cẩm" này chính là hắn khởi nguyên khí thân thể hắn.
Vậy, có thể dùng "Đạo gia thập nhị đoạn cẩm" để lay động tấm mạng nhện này, xua tan đám mây đỏ kia không?
Ý tùy tâm động. Ý niệm vừa nảy lên, thân thể liền tự nhiên mà tạo ra phản ứng.
Giống như là sau một năm học tập "Đạo gia thập nhị đoạn cẩm". Lần đầu cảm giác được luồng khí này, Tần Lạc chỉ cảm thấy toàn thân đều ngứa ngáy, vô số con sâu nhỏ từ trong đất mềm chui ra, thò đầu nhìn xung
quanh dáo dác.
"Tả hữu minh thiên cổ, thiên địa kỷ độ văn." Vô số ý niệm, vố số khí thể, vô số côn trùng tụ tập ở đầu châm, phóng vào trong đầu bà Mã Thụy, gia trì mạng nhện vốn yếu ớt một lần, khiến chúng nó trở nên rõ ràng hơn, tráng kiện hơn.
"Dục cầu đăng thiên thê, bạch thủ bất vi long." Phảng phất có một bàn tay vô hình đang điều khiển, những tơ nhện biến đậm biến thô kia bắt đầu ép tới giữa, mảng lớn mây đỏ bị cắn nát, bị đẩy ra, giống như là lấy tay vê bông ở trong nước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ồ...
Những tơ nhện này đột nhiên kết hợp, tụ lại thành một sợi tơ vừa đậm vừa thô. Còn mây đỏ đầy não kia cũng bị vô số tơ nhện này cắt ép sạch, không còn thấy bóng dáng nữa.
- Xong rồi.
Tần Lạc mừng như điên.
Tất cả sợi tơ cực nhỏ đều biến mất toàn bộ, biến thành một sợi thô vừa thẳng vừa to. Ý niệm của hắn vừa động, sợi tơ kia không ngờ lay lay giống cỏ dài.
Điều này làm cho Tần Lạc ù ù cạc cạc, không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Quét chung quanh một vòng, không có vật chất bất lương gì trong não vực bà Mã Thụy nữa, lúc này thu liễm tâm thần rời đi.
Tần Lạc không biết là, lúc hắn rút ngân châm, cọng cỏ dài kia cũng theo đó biến mất.
- Các người không thể đi qua. Tôi không thể cho các người qua...
- Không thể động vào Tần Lạc. Bây giờ hắn đang động thủ thuật mà... bác sĩ Tây y các người lúc làm giải phẫu có thể bị quấy rầy sao?
- Tôi không thả tay ra đấy... anh đáp ứng tôi không động vào bác sĩ Tần, tôi liền thả cà vạt anh ra...
Tần Lạc mờ mịt mà nhìn bốn phía, nói:
- Sao thế? Sao náo nhiệt vậy?
Im lặng.
Trong phòng thoáng cái tĩnh lặng lại.
- Tần Lạc, anh thoát ra rồi?
- Bác sĩ Tần, cậu không có chuyện gì chứ?
Cà vạt Jackson cuối cùng được thả ra, hắn nổi giận đùng đùng mà chạy đến trước mặt Tần Lạc, quát:
- Tần Lạc, anh đang làm cái gì vậy? Anh có biết anh đang làm gì không? Anh sẽ phải chịu trách nhiệm lần giải phẫu này... anh sẽ phụ trách tất cả hậu quả... đi, các người đi hết đi. Sau này không cần đến nữa... tôi lập tức mở cuộc họp báo, thông báo thủ thuật các người thất bại...
- Hắn nói gì vậy?
Tần Lạc nhìn Tiểu Linh hỏi.
Thấy Tần Lạc hoàn hảo không tổn hao gì, Tiểu Linh rốt cuộc lại thực hiện chức trách làm phiên dịch cho hắn, nói chỉ trích của Jackson cho Tần Lạc nghe một lần.
Tần Lạc nhìn Jackson, nói:
- Anh không biết tôi đang làm gì? Tôi đang chữa bệnh, sẽ phải chịu trách nhiệm thủ thuật lần này? Tôi đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm thủ thuật của mình. Thật vất vả chữa khỏi cho người bệnh, chẳng lẽ còn muốn để người khác cướp mất công lao sao?
Nghe được Tần Lạc nói chữa khỏi bà Mã Thụy, Cố Bách Hiền cùng Lý Tử Nhân đều lộ vẻ vui mừng.
- Tần Lạc, anh thành công rồi?
- Tần Lạc, đây là thật hả? Thật tốt quá.
- Bác sĩ Tần, anh thật thành công? Khanh khách, em liền biết anh sẽ thành công mà.
Thấy lần lượt từng khuôn mặt thân thiết làm người khác cảm động tươi cười, Tần Lạc mỉm cười gật đầu, sờ sờ đầu Tiểu Linh, trêu chọc nói:
- Phiên dịch lời của anh cho bọn họ nghe đi.
- Không thành vấn đề.
Tiểu Linh kích động nói.
- Cái gì? Cô nói là sự thật?
Jackson vẻ mặt kinh ngạc nói.
- Hắn chữa khỏi bệnh bà Mã Thụy?
Hắn khó mà tin được nhìn bà Mã Thụy bộ dáng thê thảm miệng phun máu tươi, nói:
- Điều này sao có thể? Anh phải xác định anh nói chính là sự thật. Tôi sẽ tìm bác sĩ tới giám định... nếu như là giả, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm luật pháp anh.
- Nếu tôi dám nói ra. Đương nhiên là sự thật.
Tần Lạc cười lạnh.
- Hơn nữa, Hoens tiên sinh ở ngay bên cạnh. Anh có thể bảo ông ấy giúp kiểm tra thân thể thử cho bà Mã Thụy. Xem thử tình huống có đúng hay không.
Jackson đi đến trước mặt Hoens, nói ra thỉnh cầu của mình.
Hoens rất thích làm chuyện như vậy. Lão từ trong hộp mang theo bên người lấy dụng cụ ra bắt đầu kiểm tra thể nặng cho bà Mã Thụy.
Sau khi kiểm tra đo lường xong, nói với Jackson:
- Thân thể bà Mã Thụy cũng không xuất hiện dị thường gì, nếu muốn xem bên trong bà có máu tụ đã được loại bỏ chưa, cần dụng cụ kiểm tra thêm một bước... việc này cần tới bệnh viện để kiểm tra.
Tần Lạc vừa cười vừa nói:
- Hy vọng kết quả này sẽ không khiến Jackson tiên sinh thất vọng. Tôi vừa mới nghe Jackson tiên sinh nói muốn mở họp báo... vậy cũng hay. Chuyện anh muốn làm cũng là chuyện tôi muốn làm. Tôi muốn, chúng tôi muốn thông báo với truyền thông chính là cùng một chuyện. Chỉ có điều kết quả có thể có hơi khác...
Thấy Tần Lạc vừa thoát ra đã trào phúng Jackson, Tiểu Linh cảm thấy trong lòng rất sướng.
Sau khi nàng phiên dịch giúp Tần Lạc, mang bình nước khoáng tới, nói:
- Bác sĩ Tần, uống nước.
Tần Lạc cười nhận lấy, nói:
- Sao cô biết tôi muốn uống nước?
- Thầy Cố nói.
Tiểu Linh nói.
Tần Lạc quả thật khát.
Vừa rồi cơ thể hắn nóng một cách khó hiểu, máu và nước trong cơ thể đều bị đốt khô.
Hắn đúng là cần bổ sung chút nước. Vặn mở nắp bình, đổ mạnh một mạch.
Ở lúc Tần Lạc uống, Cố Bách Hiền cùng Lý Nhân tiến hàng chuẩn đoán với tình huống cơ thể bà Mã Thụy.
Hai người thì thầm với nhau mấy câu, sau đó Cố Bách Hiền đi đến trước mặt Tần Lạc, nói:
- Từ độ tim đập cùng mạch tượng để xem, dấu hiệu cơ thể lão phu nhân ngược lại còn hơi yếu bớt... có điều, đây là do thủ thuật, không đáng lo. Nhưng mà, lão phu nhân lúc nào có thể tỉnh lại?
Tần Lạc nhìn thoáng qua bà Mã Thụy, nói:
- Rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi. Có lẽ chừng hai ngày.
Tần Lạc nhìn Jackson, nói:
- Bà Mã Thụy hai ngày nữa sẽ tỉnh lại, đợi sau khi tỉnh lại, tôi liền muốn mở họp báo tuyên bố thủ thuật thành công... các người chà rửa cơ thể bà đi, để nàng nghỉ ngơi thật tốt.
Tần Lạc nhìn Cố Bách Hiền, nói:
- Chúng ta đi về trước đi.
------------
Đợi đến khi Tần Lạc dẫn đám người Cố Bách Hiền, Lý Nhân, Tiểu Linh còn cả Hoens rời đi xong, người nhà Jackson bắt đầu lau sạch vết máu trên người trên mặt bà Mã Thụy.
Jackson dặn dò vài câu, lại dò xét cẩn thận hô hấp cùng cảm xúc nhịp đập của bà xong, lúc này dẫn Franklin vào phòng sách của mình thảo luận.
- Tiên sinh, đây có thật không?
Franklin nói.
- Hắn quả thật trị khỏi bệnh bà Mã Thụy?
- Vẫn không thể xác định. Cần tìm bệnh viện kiểm tra thêm một bước.
Jackson vẻ mặt quái dị mà ngồi trên ghế, hắn không biết mình bây giờ nên cao hứng hay là bi thương. Theo lý mà nói, mẹ hôn mê nhiều năm có thể tỉnh lại, hắn nên vui vẻ mới đúng. Nhưng mà, kết quả này lại không phải kết quả các bạn hắn muốn thấy.
- Không được.
Franklin nói.
- Tiên sinh, anh không thể làm như vậy.
- Anh có ý gì?
Jackson nhìn chằm chằm Franklin nói.
- Anh nói là không thể đưa bà Mã Thụy đi bệnh viện làm kiểm tra hả?
- Ừ.
Franklin gật đầu.
- Nếu kết quả kiểm tra của bệnh viện là tích cực, hắn đúng là chữa khỏi bệnh bà Mã Thụy... nói vậy, chúng ta nên xử lý tình huống này như thế nào? Chẳng lẽ tuyên bố với truyền thông, nói mấy bác sĩ tới từ Trung Quốc này đã chữa khỏi bệnh bà Mã Thụy? Còn có thể làm sao? Cho dù chúng ta không làm như vậy, bệnh viện cũng sẽ nói ra chuyện này. Người biết càng nhiều, lại càng khó giấu diếm.
Jackson cũng biết loại kết quả này thật là làm cho người ta đau đầu, nếu do hắn tuyên bố thành công những người này, như vậy bản thân làm hết thảy còn có ý nghĩa gì? Hắn ngàn dặm xa xôi chạy tới Trung Quốc mời những người này tới không phải là tự rước lấy nhục sao?
Vuốt vuốt huyệt Thái Dương hơi đau nhức, nói:
- Franklin, anh nói cho tôi biết, chúng ta nên làm gì bây giờ? Tôi nên làm thế nào đây?
Franklin đi tới trước mặt Jackson, ánh mắt âm trầm mà tàn nhẫn, nói:
- Tiên sinh, anh phải trả lời tôi một vấn đề trước... anh là muốn tình thân, hay là muốn phiếu bầu?
Jackson lộ vẻ khiếp sợ, ngẩng mặt lên nhìn Franklin khó có thể tin.
- Phải. Tiên sinh.
Franklin nói.
- Bà ấy không thể tỉnh lại. Cho dù như thế nào, bà ấy đều không thể tỉnh lại."