Tần Lạc lại nổi giận. Không, phải nói là càng ngày càng giận.
Thời điểm hắn đến Mỹ cũng đã thông qua truyền thông mà tạo thế, được coi như danh nhân rồi. Đến lúc Jackson tuyên bố hắn trị liệu thất bại và bởi vì phát sinh xung đột cùng cảnh sát mà bị bắt thì hắn đã trở thành siêu cấp danh nhân.
Tuy nhiên về sau sự tình lại xuất hiện sự thay đổi, cũng bởi vì Jackson chính miệng tuyên bố hắn đã chữa khỏi bệnh xuất huyết não của Marie phu nhân mà thanh danh đại chấn. Hơn nữa, toàn bộ thế giới đều biết người rất có thanh danh là Hornsby tiên sinh đối với hắn cũng khen ngợi không thôi, lại nói mình muốn ở lại bên cạnh hắn để học tập.
Cái này nói lên cái gì? Cái này chứng tỏ vị chuyên gia quyền uy bậc nhất thế giới này ở trước mặt hắn chỉ là một đệ tử. Cái này chứng tỏ y thuật của hắn rất cao minh, không phải là người bình thường có thể so sánh được.
Hiện tại, hắn đã trở thành nhân vật nổi tiếng hàng đầu nước Mỹ. Ngay cả tạp chí Vanity Fair cũng công khai phát biểu thanh minh và muốn phỏng vấn Tần Lạc, hơn nữa cam kết sẽ đem ảnh hắn in ở trang bìa của tạp chí.
Nữ hoàng áo lót Ramen nổi tiếng nhất nước Mỹ cũng ra mặt mời Tần Lạc tham gia tiết mục của cô, nếu như hắn không dồng ý thì thay bằng cùng đi ăn tối với nhau cũng được. Bởi vì cô ta vẫn muốn giảm béo nhưng đến nay vẫn chưa có tìm được phương pháp thích hợp. Có lẽ, rung Y có thể hỗ trợ được.
Còn một số danh nhân Hollywood cùng một số ngôi sao thể dục đối với hắn cũng cảm thấy rất hứng thú, người được xưng là "vua bóng rổ" Kobe trong lúc trả lời phỏng vấn truyền thông cũng mỉm cười nói hắn rất muốn gặp Tần Lạc, hi vọng đối phương có thể giúp hắn trị liệu chấn thương đầu gối của mình.
……………………
Tuy nhiên lúc này Tần Lạc đang ở FBI, trong một gian phòng lớn. Việc hắn yêu cầu được gặp bằng hữu của mình đã được đồng ý. Bất quá, người cùng hắn "ở chung" lại chỉ có Lâm Hoán Khê bởi vì bọn họ nói đây là quy định của FBI, không có khả năng để cho một đám người ở chung một căn phòng. Đây không phải là khách sạn mà bọn hắn cũng không phải đến đây du lịch. Hơn nữa FBI cũng không có gian phòng lớn như vậy.
- Bọn họ không biết thế nào rồi.
Lâm Hoán Khê lo lắng nói.
- Yên tâm đi. Không có việc gì đâu.
Tần Lạc vừa cười vừa nói:
- Chúng ta được đãi ngộ tốt như vậy thì bọn họ cũng không kém được. Jackson tiên sinh là bằng hữu thân mật nhất của chúng ta, bằng vào năng lực của ông ta thì chút chuyện này là quá dễ dàng.
- Không có việc gì là tốt rồi.
Lâm Hoán Khê nói. Cô nhìn Tần Lạc hỏi:
- Khi nào chúng ta có thể trở về vậy?
- Rất nhanh thôi.
Tần Lạc nói:
- Không phải hôm nay thì là ngày mai. Thái bộ trưởng sẽ giúp chúng ta an bài chuyện này.
- Nhanh như vậy ư?
- Đúng vậy. Là dẫn độ trở về.
Tần Lạc gật đầu:
- Còn có nơi nào an toàn hơn so với tổng bộ FBI chứ?
Lâm Hoán Khê gật đầu.
Thời gian trước Tần Lạc làm nhiều chuyện như vậy cũng là vì ngày hôm nay.
Hắn tìm Hoàng Đế ước định thời gian chiến đấu là vì cố tình qua mặt che mắt bọn chúng. Hắn đoán chắc Jackson sẽ không mong muốn chứng kiến Marie phu nhân đứng dậy được cho nên bảo Hồng Phu thao túng con rắn nhỏ trườn vào phòng Marie phu nhân nằm. Cái tiểu xà kia không cắn người, chỉ là trên võng mạc nó có lắp đặt một cái camera. Sau đó hắn lại cốy ý cho Ly và Hồng Phu đánh viên cảnh sát FBI đến dò xét, từ đó mà bị FBI bắt giữ đưa vào đây, sau đó lại khiến đám tinh anh trong tinh anh này tiễn đưa bọn hắn về nước.
Mặc dù là cường đại như Hoàng Đế cũng không dám đến địa phương này động thủ giết người? Không có bất kỳ một người nào dám chống lại một quốc gia, hơn nữa lại là một quốc gia cường đại nhất thế giới này.
Hắn đem mọi chuyện tính toán thông suốt giống như là một âm mưu gia trời sinh, không phải âm mưu gia thiên tài.
- Liệu Phó lão và Jesus có gặp nguy hiểm hay không?
Lâm Hoán Khê hỏi.
- Sẽ không đâu.
Tần Lạc vừa cười vừa nói:
- Lão Phó giết không được Hoàng Đế nhưng nếu ông ấy muốn bỏ trốn thì Hoàng Đế cũng không có biện pháp. Anh lại cố tình để cho cảnh sát bắt lấy chúng ta cũng chính là vì muốn giảm bớt trói buộc cho ông ta. Nếu chúng ta ở lại thì ông ấy không thể thoải mái thi triển thân thủ được. Ngoài ra nếu chúng ta đều đang ở bên ngoài thì Hoàng Đế hoàn toàn có thể bắt chúng ta làm con tin buốc Phó lão cùng hắn quyết đấu. Còn hiện tại, Hoàng Đế cũng không thể đến chỗ FBI cướp người được?
- Vậy tại sao không cho Phó lão và Jesus cũng vào đây?
Lâm Hoán Khê hỏi.
- Nếu bọn họ cùng vào thì lấy ai đi níu chân Hoàng Đế đây?
Tần Lạc vừa cười vừa nói:
- Kẻ Hoàng Đế muốn giết là anh, đối với lão Phó hắn có thể cảm thấy hứng thú nên chỉ cần Phó lạo vẫn còn ở bên ngoài thì hắn cũng không có hành động gì thiếu suy nghĩ. Nếu như anh đoán đúng thì hắn vẫn chờ mong trận quyết đấu tuần sau.
- Phó lão sẽ quyết đấu cùng hắn sao?
Lâm Hoán Khê hỏi.
Bọn họ không lo lắng việc Hoàng Đế chủ động đánh lén mà chỉ sợ Phó Phong Tuyết lại có tâm tự quyết chiến sinh tử cùng Hoàng Đế.
Trầm mặc một lúc lâu sau, Tần Lạc mới thở dài nói:
- Lão Phó, loại người có thân phận như lão thì sao có thể nói không giữ lời được chứ?
-------------------
Vách tường trắng toát. Cái bàn trắng toát. Phía trên mặt bàn là một cái chậu hoa nhỏ đàng tản mát ra hương hoa thơm ngát. Bên cạnh đó là một đôi tay trắng nõn.
Đôi tay kia nhìn rất đẹp, thon mà dài, trắng mà khỏe mạnh, nhìn kỹ cũng không thấy điểm khiếm khuyết nhỏ nhặt nào, giống như là đôi tay nữ nhân được chăm sóc tỉ mỉ vậy thế nhưng mà, chủ nhân đôi tay này lại là một nam nhân. Lúc này hắn đang cầm một cái kéo, vẻ mặt chăm chú tỉa tót cành lá của chậu hoa này.
Động tác của hắn cực kỳ ôn nhu, tựa hồ như không cho phép xuất hiện bất kỳ nhát kéo sai lầm nào dù là nhỏ nhặt nhất. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Chợt có tiếng bước chân truyền đến khiến cho hắn khẻ nhíu mày nói:
- Coi chừng không giẫm bẩn thảm của tao.
Một người đàn ông mặc trang phục mục sư đang đi tới, nghe nam nhân kia nói xong thì lập tức bước chậm lại, tuy nhiên hắn vẫn cho rằng mình đã đủ cẩn thận rồi, chẳng qua là lỗ tai Hoàng Đế quá linh mẫn mà thôi.
- Điện hạ.
Nam nhân khom mình hành lễ chảo.
- Nói đi.
- Tôi vừa mới nhận được tin tức, Tần Lạc và đồng bạn của hắn đã bí mật về nước rồi.
Mục Sư nhỏ giọng báo cáo nói:
- Nghe nói là cả đám đi chuyên cơ của Hoa Hạ.
- Đối với sống chết của bọn họ tao không có hứng thú.
Nam nhân kia nói:
- Bọn mày chỉ cần nhìn chằm chằm vào Phó Phong Tuyết kia là được rồi. Người tao muốn chính là hắn.
- Rõ rồi ạ.
Mục Sư nói:
- Thế nhưng mà, nếu Phó Phong Tuyết thừa cơ chạy đi thì chúng ta có nên sớm động thủ hay không?
Nam nhân nọ dừng kéo, cuối cùng hắn cũng dời ánh mắt khỏi bồn hoa kia. Hắn nhìn gã mục sư nói:
- Ta cho bốn người bọn mày theo dõi hắn, hắn làm sao có thể bỏ đi được?
Sau khi dừng một chút, nam nhân nói thêm:
- Là một cao thủ, chẳng lẽ hắn không khát vọng một trận chiến đỉnh cao? Mày không cảm thấy, đây là cảm giác thuộc về số mệnh, mười năm mài kiếm chỉ vì muốn rửa sạch sự sỉ nhục. Tao chờ mong như thế, hắn sao có thể không động tâm chút nào? Chẳng lẽ hắn không hiếu kỳ tao hiện tại đã tiến triển tới trình độ nào? Chẳng lẽ hắn không muốn lần nữa ngăn thế tiến công của ta lại?
- Đứng vậy.
Gã mục sư gật đầu nói:
- Đây chính là vinh dự của một võ giả.
- Hắn không trốn đâu. Bởi vì hắn là Phương đông Chiến thần Phó Phong Tuyết.
Nam nhân nói:
- Vinh dự còn quý hơn tính mạng.
- Là tôi quá lo lắng rồi.
Gã mục sư nghe Hoàng Đế nói thì cảm thấy rất hổ thẹn. Cấp độ của mình vẫn là quá thấp nên không có biện pháp nhận thức được tâm tư của Hoàng Đế và Phó Phong Tuyết.
Bọn họ đều là nhân vật vì danh dự mà có thể vứt bỏ tính mạng, cái bọn họ khát vọng chính là một trận chiến thống khoái, bọn họ muốn chiến thắng đối thủ cho dù có phải bỏ mạng.
Chết có là gì?
Cái họ muốn chính là tinh thần vĩnh sinh.
Nhìn xem chính mình đang nghĩ cái gì vậy? Hoài nghi Phó Phong Tuyết sẽ chạy trốn sao. Thực là quá mất mặt đi.
- Đi đi.
Nam nhân lại nói:
- Theo dõi bọn hắn.
- Rõ rồi ạ.
Gã mục sư đáp lời rồi quay người đi ra ngoài còn nam nhân kia lại cúi đầu xuống, một lần nữa chăm chú chăm sóc cái bồn hoa không có gì quý báu này.
Đông đông đông.
Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, lần này thanh âm còn to hơn lần trước. Hơn nữa từ tiếng bước chân thì có thể nghe ra lần này có bốn người cùng tới.
Nghe thấy vậy bộ tóc đỏ của nam nhân này chuẩn bị dựng đứng lên, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm vào bốn người đang đi tới.
Gã mục sư đang đi đầu nhìn thấy vẻ mặt Hoàng Đế thì sợ tới mức cúi gầm mặt không dám ngẩng lên. Quỷ Ảnh cụt một tay và Ngọc Nữ cùng với Hỏa Thần tóc đỏ đi theo sát phía sau, bọn hắn đều cúi gầm đầu không dám thở mạnh.
- Cho ta một cái lý do.
Hoàng Đế vừa cười vừa nói:
- Lý do không giết bọn mày.
- Phó Phong Tuyết đã biến mất.
Ngọc Nữ lấy hết dũng khí nói. Trong sự việc kiểu này thì nữ nhân có ưu thế:
- Hắn đã thoát khỏi sự giám sát của chúng tôi.
- Bọn mày không đi tìm đi, về đây làm cái gì?
Hoàng Đế cười tủm tỉm hỏi, khuôn mặt tuấn mỹ tản ra vẻ tà mị. Thấy loại khuôn mặt tươi cười này bốn người lại càng khẩn trương hơn, ngay cả Ngọc Nữ cũng không dám lên tiếng.
- Không tìm được.
Quỷ Ảnh nói:
- Chúng tôi đã tìm các nơi đáng khả nghi rồi nhưng không phát hiện ra tông tích của bọn hắn.
Vẻ tươi cười của Hoàng Đế càng ngày càng rạng rỡ hơn, mái tóc cũng run rẩy, đây là điềm báo hắn muốn giết người. Hỏa Thần nóng nẩy tranh thủ thời gian lên tiếng:
- Nhưng hắn để lại một tờ giấy cho ngài.
Nói xong hắn vươn bàn tay đầy mồ hôi ra đưa tờ giấy tới. Tuy nhiên Hoàng Đế lại không cầm lấy vì hắn sợ bẩn.
- Đọc đi.
Hắn nói.
- Bởi vì thân thể không khỏe phải về nước trị liệu. Hẹn ngày mười lăm tháng này tại đỉnh núi Thái Sơn, Hoa Hạ, xin chờ đại giá. Phó Phong Tuyết.
- Hắn chạy thoát rồi?
Hoàng đế quả thật không thể tin vào sự thật trước mắt: