Lôi Hổ có Thiết Sa chưởng nhưng điều này chỉ đại biểu cho bàn tay cứng hơn những vật thê bình thường khi va chạm, không có nghĩa là bàn tay gã đao kiếm không chém được... dù gì đi nữa đó vẫn chỉ là một bàn tay thịt mà thôi.
Tần Lạc đùa bỡn, trí trá khiến Lôi Hổ không kịp biến chiêu hơn nữa cả gã và Tần Lạc cùng dùng sức, mặc dù ngân châm rất mảnh nhưng cực kỳ dẻo dai.
Vì vậy toàn bộ ngân châm đâm thủng da thịt, xuyên qua bàn tay đâm ra sau mu bàn tay.
Bàn tay Lôi Hổ biến thành con nhím nếu như thực sự có con nhím giống như vậy.
"Chết hay không chết không phải do anh quyết định" Tần Lạc cười nhạt nói. "Hãy để chủ các vị ra đi. Các vị tự nhiên chạy tới chọc tôi nhất định là có âm mưu?.
Sắc mặt người phụ nữ cứng đơ nhưng rồi cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường.
Nhưng Lôi Hổ hung ác nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, nói: "Chủ của tao là đất nước".
"Đừng có tự dát vang vào mặt mình" Tần Lạc cười nói. "Mặc dù chức trách và nhiệm vụ của quân nhân là phục vụ đất nước thế nhưng anh trông không giống một quân nhân có đầy đủ tư cách".
"Mày đang sỉ nhục tao".
"Anh nghĩ sao thì là như vậy" Tần Lạc thờ ơ nói.
Lăng Vẫn bị Lôi Hổ đánh bay đi, sắc mặt anh ta không nén được giận.
Sau khi gắng gượng đứng lên, phát hiện ra Tần Lạc vẫn chống đỡ được với Lôi Hổ. Lăng Vẫn giặt mình kinh hãi.
"Anh ta rất lợi hại" Lăng Vẫn nói.
"Tôi biết" Tần Lạc gặt đầu. Lôi Hổ này quả thật thân thủ khá tốt. Ngay khi đối đầu với Đại Đầu cũng chưa chắc đã thất bại. Xem ra có thể trở thành một trong mười bộ đội đặc chủng của Trung Quốc, bọn họ cũng có thực lực nhất định.
Từ khi hội sở Hiệp Ca được thành lập tới nay vẫn chưa từng xảy ra xô sát. Chỉ có kẻ bị lừa đá vào đầu mới tới nơi này gây sự.
Bạn phải biết rằng mặc dù Chiến Hiệp Ca bị đứt một chân nhưng thực lực của anh ta không tệ. Những kẻ côn đồ bình thường không đáng nhét kẽ răng cho anh ta.
Còn một nguyên nhân quan trọng nữa là những đồng đội ngày xưa cũng tới cổ vũ cho anh ta.
Có ai dám trêu chọc vào những người đã từng giết người, thấy máu không?
Bên này phát sinh sự cố lập tức thu hút được sự chú ý của mọi người.
Ngoại trừ một số người lựa chọn cách bỏ đi, phần lớn mọi người đều tập trung tới, sắc mặt hào hứng nhìn kịch vui.
Thế nhưng điều khiến Tần Lạc lo lắng cuối cùng cũng xảy ra.
Nơi này là nơi nào?
Là hội sở Hiệp Ca mà hội sở Hiệp Ca có thể nói chính là đại bản doanh của Kiếm Đông Nam.
Tối hôm nay không chỉ có một mình Lôi Hổ này ở đây uống rượu với bạn gái mà còn có hai vị, ba vị, bốn vị.... đúng vậy còn bốn đội viên khác của Kiếm Đông Nam cũng có mặt ở nơi này.
Quân nhân chú trọng nghĩa khí và đoàn thể. Khi bọn họ nhìn thấy đồng đội của mình bị hại lập tức tiến lại gần, hình thành thế bao vây xung quanh.
Khi nhìn thấy bọn họ đi tới. Tần Lạc không khỏi có phần căng thẳng.
Hắn cười tủm tỉm nhìn Lôi Hổi: "Trước kia chúng ta có oán thù không?"
"Không có".
"Vậy tại sao anh lại xuống tay với tôi?"
"Là chính mày tự tìm lấy" Lôi Hổ tức giận quát to. "Đừng quên là chính mày phun rượu vào bạn tao trước".
"Vấn đề là vì sao các vị hết lần này tới lần khác tới ngồi bên cạnh tôi? "Tần Lạc nghi ngờ hỏi vì hắn nhớ rất rõ: khi hắn và Lăng Vẫn tìm được vị trí tốt, sau đó đôi nam nữ này mới đi tới ngồi bên cạnh hai người bọn họ.
"Nhà mày mở quán bar này hả? Tại sao tao không thể ngồi bên cạnh mày?" Lôi Hổ bị Tần Lạc khiến cực kỳ tức giận. "Hơn nữa trước đó ai biết mày là ai hà?"
"Lôi Hổ, nói nhảm với hắn làm gì?" Một gã nhỏ bé, tóc húi cua hô to.
"Đánh nó tàn phế đi" một gã cao gầy lên tiếng.
Hai người còn lại không nói không rằng nhưng cả hai đã lặng lẽ từ phía sau tiến tới gần Tần Lạc..
Lăng Vẫn kinh hãi.
Lấy hai địch năm hơn nữa căn cứ vào thực lực thua sút của mình, hai người bọn họ thực sự không có cơ hội chiến thắng.
Vì vậy một lần nữa Lăng Vẫn tiến lên trước Tần Lạc.
Cho dù là chết thì chính mình sẽ chết trước.
Khi nhìn thấy hành động của Lăng Vẫn. Tần Lạc biết bản thân mình đã không chọn lầm người. Quả nhiên Lăng Vẫn chính là người như vậy, chỉ cần là người anh ta chấp nhận, anh ta có thể giao cả tính mạng mình.
Tần Lạc vỗ vỗ bả vai Lăng Vẫn. Hắn một lần nữa đi lên trước Lăng Vẫn.
"Các người đừng có hành động thiếu suy nghĩ" Tần Lạc nói.
"Đây là mệnh lệnh sao?" Một gã thấp lùn cười khinh miệt hỏi.
"Cứ coi là như vậy đi" Tần Lạc rút từ trong túi ra một tẩm thẻ bài màu nâu, Long Vương đã trả lại cho hắn tấm Minh bài của người sáng lập Long Tức.
Sắc mặt mấy người cứng đơ khi nhìn thấy tắm thẻ bài này.
Long Vương là vua của bộ đội đặc chủng. Long Tức chính là cái nôi của bộ đội đặc chủng Trung Quốc, nói cách khác Long Tức không thuộc nhóm mười bộ đội đặc chủng Long Tức nhưng huấn luyện viên và người sáng lập mười bộ đội đặc chủng Trung Quốc phẩn lớn xuất thân từ Long Tức.
Tấm thẻ bài này của Tần Lạc không thể ra lệnh cho bọn họ. cũng không thể bắt bọn họ nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ không nhìn thấy tấm thẻ bài này, ít nhất bọn họ sẽ phải có thái độ tôn trọng với người giữ tắm thẻ bài này.
Hai mắt Lôi Hổ mở to, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tắm Minh bài trong tay Tần Lạc.
Rồi gã gào lên: "Đây là giả. Nhất định là giả. Sao hắn có thể có tấm thẻ bài này? Nhất
định hắn làm giả".
"Đúng, nhất định là giả" Gã đầu húi cua nói."Trước tiên chúng ta chế ngự hắn sau đó tìm người tìm hiểu xem tắm thẻ bài này thật hay giả".
Bọn họ muốn trước tiên đánh người còn về phần hậu quả... cùng lắm thì bị phạt giam một tháng. Đó là coi như sự việc nghiêm trọng lắm rồi.
Hai người cô vũ, những người khác đều động lòng. Một lần nữa cả đám đều tiến gần tới Tân Lạc và Lăng Vẫn ở giữa.
"Dừng tay" một tiếng quát vang lên.
Tiếp theo một người đàn ông, thản hình cao lớn, gương mặt ngổn ngang vết thương từ phòng bên trong đi ra.
Mày rậm, mắt ưng, sát khí kinh người.
Bước đi của anh ta theo một thói quen: bàn chân trái nặng nề bước sau đó mới nhẹ nhàng giơ đùi phải lên, chậm rãi bỏ xuống bởi vậy động tác của anh ta rất chậm, thoạt nhìn còn có vẻ quái dị.
"Nhìn thấy không, Anh ấy chính là Chiến Hiệp Ca".
"Hả. trời ơi. Anh ấy chính là người nồi tiếng đó hả? Rốt cuộc đã nhìn thấy con người thật rồi".
"Chụp đi, chụp đi. Bình thường anh ấy không xuất hiện".
Xem ra ở mỗi lĩnh vực đều có nhân vật nổi tiếng riêng.
Ví dụ như Chiến Hiệp Ca này. Anh ta chính là thần tượng của những nam nữ thanh niên tới quan bar này vui chơi. Khi nhìn thấy anh ta đang đi tới. khá nhiều người kích động kêu gào.
Chiến Hiệp Ca vẫn duy trì rất tốt tư thế quân nhân, sống lưng thẳng tắp, khi bước đi mắt nhìn không chớp.
Chiến Hiệp Ca không nhìn những người đang hò hét xung quanh, anh ta đi thẳng tới trước mặt Lôi Hổ. quát:"Xảy ra chuyện gì?"
"Đội trưởng" Có vẻ Lôi Hổ rất sợ Chiến Hiệp Cạ giọng nói trở nên nhẹ nhàng. "Anh ta phun rượu vào người bạn tôi. Tôi tới hỏi, anh ta ra tay đánh người".
Chiến Hiệp Ca quay người đi tới trước mặt Tần Lạc hỏi: "Có thể cho tôi xem tấm thẻ bài trong tay anh không?"
Tần Lạc gặt đầu, đưa thẻ bài cho Chiến Hiệp Ca.
Chiến Hiệp Ca nhận thẻ bài nhìn qua một lát rồi hai tay cầm trả lại Tần Lạc.
Đợi sau khi Tần Lạc tiếp nhận tẩm thẻ bài Chiến Hiệp Ca đột nhiên giơ tay chào Tần Lạc.
"Chiến Hiệp Ca. đội trưởng đã rời khỏi cương vị công tác của Kiếm Đông Nam báo cáo thủ trưởng" Giọng nói của Chiến Hiệp Ca trầm trầm, rất có lực.
Tần Lạc cất tấm Minh bài đi. xua tay nói:"Tôi không phải là thủ trưởng. Tôi chỉ là một thầy thuốc".
"Bác sỹ Tần?" Chiến Hiệp Ca hỏi.
"Đúng vậy" Tần Lạc gặt đầu hỏi:"Anh biết tôi?"
"Rất nhiều người biết anh" Chiến Hiệp Ca không trả lời trực tiếp câu hỏi của Tần Lạc.
Ánh đèn trong quán bar mờ ảo. Chỉ cần người mắt cặn thị thì dù ngồi chung bàn cũng không thể nhìn thấy rõ mặt người ngồi đối diện. Chiến Hiệp Ca này chỉ nhìn một lần đã nhận ra thân phận của Tần Lạc.
Chiến Hiệp Ca quay người quát Lôi Hổ:"Xin lỗi".
"Đội trưởng" Lôi Hổ cực kỳ không cam lòng nhưng Chiến Hiệp Ca rất có uy tín đối với bọn họ. Mặc dù bây giờ Chiến Hiệp Ca đã rời khỏi chức vụ, bọn họ tuyệt đối không dám ngỗ nghịch với anh ta.
"Tôi nói xin lỗi" Chiến Hiệp Ca nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Tần Lạc mỉm cười.
"Rốt cuộc những người này muốn chơi trò gì vậy hả?"