"Anh đồng cảm với anh ta?" Người phụ nữ cười khanh khách hỏi. Khi cô ta cười rộ lên, trên má xuất hiện núm đồng tiền, trông cực kỳ đáng yêu.
"Tôi chỉ đồng cảm với chính mình".
"Nếu như nói ra sẽ khiến người ta chê cười anh" Người phụ nữ nói. "Anh là anh hùng, được rất nhiều người sùng bái rất nhiều người kính ngưỡng".
"Vậy thì sao nào?" Chiến Hiệp Ca cười nhạt hỏi. "Giầy có vừa hay không chỉ chân mới biết. Tôi muốn cái gì chỉ mình tôi mới biết".
"Anh muốn cái gì?"
"ít nhất là không như các người".
"Chiến Hiệp Ca" Người phụ nữ tức giận gọi tên anh ta.
"Sao nào?"
"Anh đừng có quên anh không phải họ Chiến, anh cũng không có tên là Hiệp Ca. Anh họ Hà. gọi là Hà Dược Nhân".
"Hà Dược Nhân?" Chiến Hiệp Ca phá lên cười. "Tôi biến thành Hà Dược Nhân lúc nào vậy? Tôi thành người Hà gia của các người khi nào? Tôi là Chiến Hiệp Ca trước kia đã vậy. sau này cũng thế".
Khi nhìn vẻ mặt ngông cuồng, bất kham của Chiến Hiệp Cạ tâm trạng người phụ nữ trở nên bình tĩnh lại.
Cô ta đi tới ngồi xuống bên người Chiến Hiệp Cạ kéo tay áo anh ta nói: "Ca ca, được rồi. Anh không cần phải giận dỗi như vậy nữa. Khi đó nhà chúng ta đẩy anh ra ngoài khiến anh vất vả phải không? Bây giờ anh thành anh hùng, học được bản lĩnh, sau này còn ai dám ức hiếp Hà gia chúng ta nữa không? Hơn nữa có một vài điều dù anh không muốn thừa nhận cũng không thể không thừa nhận. Hà gia là nhà của anh. Anh không phải là Chiến Hiệp Ca anh là Hà Dược Nhân. Đây là sự thật. Không một ai có thể thay đôi được sự thật".
Chiến Hiệp Ca trầm ngâm. Quả thật có vài điều không bao giờ có thể thay đổi.
"Hà Dược Nhân" Người phụ nữ lại nói.
"Tôi biết rồi, tôi là Hà Dược Nhân" sắc mặt người đàn ông thoáng hiện nét cưng chiều, người phụ nữ này là em gái anh ta, em gái đáng yêu. Anh ta thích tình cảm thân thiết mặc dù anh ta không thông thạo biểu đạt chúng.
Người phụ nữ cười nói: "Hà Dược Nhân anh có biết bây giờ thuốc Át Can Giải Độc Vương đang được tiêu thụ rất khủng khiếp trên thị trường không?"
"Biết" Hà Dược Nhân nói. Mặc dù anh ta rất ít khi chú tâm tới mấy thứ này nhưng thật sự Át Can Giải Độc Vương hơn nữa ti vi báo đài cũng liên tục đưa tin, anh ta còn nghe nói hạn chế lượng mua... trong lịch sử chưa có một loại thuốc nào có lượng tiêu thụ bùng nổ tới mức này.
"Anh có biết lợi nhuận năm nay của nó có thể lên tới hai tỷ không? Hơn nữa đây mới chỉ là bước khởi đầu, năng lực sản xuất còn chưa được nâng cao, cùng với tình trạng thiếu thốn nguyên vật liệu".
"Rốt cuộc cô muốn cái gì?" Hà Dược Nhân cau mày hỏi.
"Điều em muốn nói là đáng ra phương thuốc Át Can Giải Độc Vương phải thuộc về Hà gia chúng ta".
"Tại sao?" Hà Dược Nhân nghi ngờ hỏi.
"Không vì sao cả, đáng ra phải thuộc Hà gia chúng ta" Người phụ nữ cố chấp nói. "Nếu như không vì một kẻ phản bội phản bội vào thời khắc mấu chốt, bây giờ phương thuốc đó đang trong tay chúng ta, chính thức trở thành cái máy làm tiền điên cuồng cho chúng ta. Anh có biết nó giá trị bao nhiêu tiền không? Một tỷ? Hai tỷ?" Ánh mắt người phụ nữ vụt trở nên nóng rực, sắc mặt cực kỳ điên cuồng."Nó vô giá. Không ai có thể tính hết giá trị của nó. Có nó, chúng ta có thể nhanh chóng quật khởi. Có nó chúng ta có thể trở thành gia tộc giàu có nhất trên thế giới.
Hà Dược Nhân quay nhìn em gái mình nói: "Tần Lạc đoạt mất phương thuốc sao?"
"Không" Người phụ nữ nói: "Là chúng ta phái người đoạt nhưng không thành công".
"…"
"CÓ phải anh đang khinh thường hành động đó phải không?"
"Không có đạo lý".
"Đạo là cái gì? Bao nhiêu tiền một cân? Một trăm triệu, hai trăm triệu? Cho dù là như vậy giá trị của phương thuốc đó cũng đủ mua như anh nói".
Hà Dược Nhân nhìn người phụ nữ nói: "Cô quá điên cuồng".
"Em biết" người phụ nữ gật đầu. "Em không thể không điên cuồng. Hàng ngày chúng thu bao tiền từ phương thuốc đó khiến lòng em như bị dao cắt".
"Phương thuốc đó trong tay Tần Lạc sao?"
"Nếu không thì sao em lại bảo anh nghĩ cách tiếp cận hắn?" Người phụ nữ cười hì hì nói. "Anh đừng coi thường tên đó ăn mặc như nhà quê. Có lẽ bây giờ anh ta đã là tỷ phú rồi. Không ngờ phải không? Có thể dựa vào Trung Y nhanh chóng tích lũy tiền bạc anh ta là người thứ nhất. Không có người nào có thể bằng anh ta Hà gia chúng ta cũng không".
"Tại sao cô không tự mình tiếp cận anh ta?" Hà Dược Nhân hỏi.
"Bởi vì em biết mỹ nhân kế không có hiệu quả với anh ta" Người phụ nữ nói vẻ tiếc nuối.
"Theo như tôi biết anh ta không phải người đàn ông ngồi trong lòng mà không loạn".
"Đúng là không phải" Người phụ nữ gặt đầu. "Vấn đề là anh ta có nhiều phụ nữ. Không ứng phó được".
"…"
Gần đây Garbo không vui vì cô đã lâu không nhìn thấy Tần.
Mặc dù Garbo có"mèo và chuột" nhưng vấn đề là con chuột nhỏ kia sao có thể sánh với Tần của cô.
Đương nhiên những lúc Tần không có mặt. Garbo tình nguyện dùng con chuột này để giết thời gian. Dù sao thì nhàn rỗi thì cũng nhàn rỗi rồi.
Garbo đang ngồi trên đệm cói trên sàn nhà, chú mèo đen ngồi bên cạnh. Hai đôi mắt màu xanh đồng thời chăm chú nhìn màn hình ti vi, trông rất đáng yêu.
Đột nhiên trước mắt Garbo xuất hiện một con quái vật.
"A". Garbo hét ầm lên.
Bạn xem sau khi Garbo tới Trung Quốc, bệnh tình của cô đã tiến triển rất tốt. Bây giờ khi bình thường cô kêu"A" một tiếng, không bình thường thi"Ô" một tiếng.
Tại sao bình thường thì A mà không bình thường thì Ô?
"Hì hì" Bối Bối ôm Shrek từ sau lưng đi tới. nói với Garbo: "Garbo, chị ngốc thật. Đây là Shrek mặc dù trông nó xấu xí nhưng nó cực kỳ đáng yêu... đây chính là quà tặng em mua cho chị".
Không ngờ Garbo không nể mặt cô bé, cô không giơ tay đón nhận.
Cô đã nghe thấy tiếng nói của Tần Lạc nên lập tức quay người nhào vào lòng hắn.
"Tần... Tần... Tần.
Mỗi một tiếng gọi khiến Tần Lạc như say.
Cô gái này mặc dù chỉ nói được một từ... nhưng tại sao khi nói lại dễ nghe tới mức như này nhỉ?
Tần Lạc thầm nghĩ: có lẽ không chỉ có âm thanh còn có một tình cảm sâu sắc không muốn xa rời.
Tần Lạc hưởng thụ cảm giác này. Chỉ cần là người đều ông đều có cảm giác hưởng thụ này.
"Hừ" Bối Bối lại tức giận hay nói chính xác là ghen. "Garbo, chị từng đó tuổi rồi mà sao cứ động một tý là nhào vào lòng người khác vậy hả? Chị không biết thẹn hả?"
Garbo căn bản không chú ý tới Bối Bối. Cô không quan tâm tới những gì người khác nói.
Tần Lạc ôm Garbo ngồi xuống hỏi: "Garbo, gần đây có ngoan không?"
Đôi mắt trong suốt như ngọc lưu ly của Garbo mở to nhìn Tần Lạc, gương mặt nhỏ nhắn ngơ ngác, không biết "ngoan" là cái gì. Có thể ăn không nhỉ?
Tần Lạc giơ tay chỉ màn hình ti vi hỏi: "Cô đang xem cái gì vậy?"
"... ch.. u.. ôt..." gương mặt Garbo tươi cười hạnh phúc, nói một cách hàm hồ.
Tần Lạc vui mừng nói:"Garbo, cô mới nói cái gì? Cô có thể nói lại lần nữa không?"
Garbo lại ngây người nhìn Tần Lạc.
"Đó là cái gì?" Tần Lạc chỉ vào màn hình ti vi.
"Mèo... con... chuột" Garbo lặp lại từng từ một
Tần Lạc kích động ôm Garbo vào lòng, vui mừng như điên nói: "Garbo rất thông minh. Garbo của chúng ta rất thông minh". Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
"Bây giờ cô ấy đã nói được bốn từ: mèo và con chuột" Tô Tử đứng trước cửa, tươi cười nhìn Tần Lạc đang ôm Garbo trong lòng.
Trang phục đơn giản nhưng mang phong cách phụ nữ thuần chất.
Có những người phụ nữ không hoàn toàn dựa vào "lộ ngực, lộ đùi" mà là dựa vào cử động chân tay tự nhiên mà "lộ"
Người phụ nữ như vậy chính là cực phẩm.
"Đúng vậy. Cô ấy mới nói" ánh mắt Tần Lạc nhìn Tô Từ đầy ẩn tình. "Em vất vả rồi"
"Em rất cám ơn có Garbo làm bạn" Tô Tử đi tới ngồi xuống bên cạnh Tần Lạc. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Garbo.
Trước kia mái tóc Gaĩbo là màu trắng tinh khiết nhưng bây giờ đang dần dần đôi màu. thành màu bạc.
Mái tóc màu bạc của Garbo giống như nhân vật những nhân vật phim hoạt hình.
"Anh cũng rất cám ơn cô ấy có thể làm bạn của em" Tần Lạc nhìn Tô Từ nói: "Xin lỗi".
Tô Tử hiểu thâm ý của Tần Lạc. Hắn cảm thấy áy náy khi không ở bên cạnh nàng.
"Những chuyện anh làm cũng là những chuyện em muốn làm" Tô Từ cười nói: "Anh làm cũng là em làm. Em cảm thấy cuộc sống rất phong phú. Hơn nữa bây giờ em có thể đi lại, em có thể nhìn thấy nhiều thứ... anh không cần phải xin lỗi".
"Anh nhớ có lần em nói sẽ đi thăm khắp thế giới. Ngắm nhìn phong cảnh của từng ngõ ngách một" Tần Lạc cười nói.
"Đúng vậy" Tô Từ gặt đầu."Trước kia mỗi ngày em đều rất lo lắng, đều cảm thấy khi ngày hôm nay qua đi, ngày mai sẽ không biết như thế nào. Bây giờ mỗi ngày đều rất nhẹ nhàng. Cuối cùng em cũng cảm thấy em còn rất nhiều thời gian".
Người xưa có nói: Ăn no ấm cật.
Sau khi ăn cơm trưa xong. Tần Lạc rất muốn kéo Tô Tử vào trong phòng nàng để kiểm tra sức khỏe. Rất lâu rồi hắn vẫn chưa biết nàng đã bình phục tới đâu.
Thế nhưng bên cạnh hai người còn có hai cô bé. bây giờ phải sao đây?
Vì vậy Tần Lạc đi tới trước mặt Bối Bối. hỏi: "Bối Bối. con có muốn ngủ trưa không?"
"Có" Bối Bối nói:"Mẹ nói trẻ con không ngủ trưa không phải là trẻ ngoan".
"Vậy con muốn ngủ cùng ai hả?" Tần Lạc căng thẳng hỏi.
"Cha, con không muốn cho cha đi cùng" Bối Bối nói.
"Bối Bối rất hiểu chuyện" Tần Lạc âu yếm vuốt đầu Bối Bối nói.