Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1326: Cảm giác tội lỗi!



Xe của Tần Lạc chạy tới cửa bãi đỗ xe building Khuynh Thành Quốc Tế, hắn phát hiện ra có khá nhiều người đang cầm cameras đi lại trước cửa tòa nhà.

"Đi vào bãi đỗ xe ngầm" Tần Lạc nói.

Đại Đầu hiểu ý, ngẹo xe đi vào hướng bãi đỗ xe ngầm.

Tần Lạc là hội trưởng hiệp hội Trung Y. Bọn họ có thể lái xe thẳng vào bãi đồ xe ngầm, đi thang máy lên trên, tránh những phóng viên đang tụ tập bên ngoài.

Hắn đã thừa nhận trước mặt mọi người bản thân mình thích Lâm Hoán Khê, cũng thích Lệ Khuynh Thành nên không sợ bị đám phóng viên chụp ảnh tới Khuynh Thành Quốc Tế. Hơn nữa trụ sở làm việc của hiệp hội Trung Y cũng trong tòa nhà hắn hoàn toàn có thể nói mình tới xử lý công việc ở hiệp hội Trung Y. Thế nhưng khi bị đám phóng viên này đeo bám sẽ tốn rất nhiều thời gian. Lúc này hắn không muốn trả lời phỏng vấn của phóng viên.

Sau sự kiện khó xử xảy ra ở buổi lễ ra mắt phim, làm việc cũng cần phải thu mình hơn một chút. Thái Công Dân sắp thăng thức, hắn tuyệt đối không thể vì sai lầm của mình mà níu kéo ông lại.

Sau khi kiểm tra vân tay. Tần Lạc thuận tiện đi vào thang máy.

Bấm số sáu, thang máy chậm rãi di chuyển.

Phòng làm việc của Lệ Khuynh Thành nằm ở tầng sáu. Mục đích của Tần Lạc là tới gặp Lệ Khuynh Thành.

Sau khi Tần Lạc từ nước Mỹ về, hai người bọn họ vẫn chưa gặp nhau. Trong khi đó Lệ Khuynh Thanh cũng rất biết giữ phận "vợ bé" của mình, nàng tuyệt không chủ động liên lạc với Tần Lạc.

"Tiên sinh, chào ngài. Xin hỏi ngài tìm ai?" cô gái xinh đẹp, nụ cười tươi rung động lòng người ngồi ở bàn bên ngoài lên tiếng hỏi.

"Tôi tìm chủ tịch Lệ Khuynh Thành của các cô" Tần Lạc cười nói. Trước khi tới hắn đã gọi điện cho Lệ Khuynh Thành biết nàng đang làm việc trong tòa nhà nhưng hắn không nói cho nàng biết sẽ tới gặp nàng.

"Xin hỏi các vị có hẹn trước không?" Cô gái đón tiếp hỏi.

"Anh ấy không cần hẹn trước" một giọng nói trong trẻo vang lên ở sau lưng hai người.

Tần Lạc quay đầu, nhìn thấy Lệ Khuynh Thảnh phong thái trác tuyệt, nét mặt tươi cười đang đứng ở sau.

"Lệ chủ tịch" Cô gái cung kính chào Lệ Khuynh Thành.

Lệ Khuynh Thành mỉm cười nói: "Sau này bất kỳ khi nào vị tiên sinh này tới, đều phải dẫn vào gặp tôi".

"Dạ. Lệ chủ tịch" Dường như cô gái rất kính sợ Lệ Khuynh Thành, cô vội vàng gật đầu trả lời.

"Tần tiên sinh, mời vào"Lệ Khuynh Thành chìa tay mời.

"Cám ơn" Tần Lạc trả lời.

Lệ Khuynh Thành đi trước Tần Lạc theo sau. Hai người, một trước một sau đi vào phòng làm việc của nàng.

"Mời ngồi".

"Cám ơn" Tần Lạc ngồi xuống ghế sa lon.

Tần Lạc nhìn Lệ Khuynh Thành không nói không rằng. Lệ Khuynh Thành cũng nhìn Tần Lạc mà không lên tiếng. Ánh mắt quấn lấy nhau, yên lặng mà rực lửa.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa rất nhỏ sau đó thư ký bưng hai chén trà đi vào trong.

"Tiên sinh, mời dùng trà" Cô thư ký đặt một chén trà trước mặt Lệ Khuynh Thành.

"Cám ơn" Tần Lạc cười nói.

"Lệ chủ tịch, mời dùng trà".

Lệ Khuynh Thành gật đầu nói: "Tôi và Tần tiên sinh có công việc cần thảo luận. Không được để người khác tới quấy rầy".

"Dạ. Lệ chủ tịch".

Thư ký trả lời rồi đi ra ngoài tự tay đóng cửa phòng lại.

Cạch...

Ngay khi tiếng"cạch" vang lên. Lệ Khuynh Thành lặp tức tấn công, nàng nhào tới Tần Lạc như sói đói, hung hăng đây hắn ngã xuống sa lon.

Tần Lạc muốn liều mạng giãy dụa. Hắn còn muốn gào lên kêu cứu nhưng một đôi môi thơm, dày đã bịt kín miệng hắn.

Đầu lưỡi hương đinh hương trêu chọc lưỡi hắn rất kỹ xảo khiến Tần Lạc nhanh chóng quên mất bản thân mình.

Hắn quên giãy dụa, quên hô cứu mạng, quên... hắn ôm chặt Lệ Khuynh Thành, khiến người nàng dính sát vào ngực hắn.

Đầu lưỡi hắn cũng bắt đầu hoạt động, phụ họa theo tiết tấu của Lệ Khuynh Thành, cùng nàng

Bay bổng.

Linh hồn Tần Lạc sắp lên tiên.

Ngay khi bàn tay Lệ Khuynh Thành tiến vào trong áo hắn định tiến thêm một bước nữa. Tần Lạc giật mình tỉnh táo.

Tần Lạc cảnh giác nhìn ra cửa hỏi: "Liệu có người vào không?"

"Không đâu" ánh mắt Lệ Khuynh Thành quyến rũ thập phần khiến người ta không chống đỡ nôi. "Không cho phản kháng.

Chính vì vậy Tần Lạc biết thân biết phận nằm yên. Cho dù Lệ Khuynh Thành lột quần hắn, cho dù nàng bắt đầu "chiếm đoạt thân thể" hắn.

Ánh nắng ấm áp chiếu qua cánh cửa sổ thủy tinh, nhuộm căn phòng thành một màu vàng óng ả.

Đại bộ phận quần áo của hai người vẫn giữ nguyên vị trí nhưng những nơi quan trọng lại dính sát vào nhau.

Một lúc lâu...

Một lúc lâu...

Mưa tạnh gió dừng. Lệ Khuynh Thành nằm yên trên người Tần Lạc. Nàng thậm chí không còn sức mà nói chuyện chỉ nằm yên thở hổn hển, giống như mới chạy bộ mấy chục km vậy.

Tần Lạc không lên tiếng, hắn lặng lẽ cảm nhận cảm giác khác lạ mà người phụ nữ này mang tới cho hắn.

Lệ Khuynh Thành luôn trực tiếp như này, luôn bạo lực. Ngay khi người khác còn chưa sẵn sàng đã xâm chiếm sau đó mang tới một đại tiệc cảm giác xác thịt và linh thiêng.

Tần Lạc nhẹ nhàng vuốt lưng Lệ Khuynh Thành. Dáng người Lệ Khuynh Thành tròn lẳn. Chỗ cần béo thì béo, chỗ cần gầy thì gầy khiến con người ta say mê tới điên cuồng.

"Mệt không?" Tần Lạc cười hỏi.

"Không mệt" Lệ Khuynh Thành nói. "Nghẹn lâu rồi. Hôm nay phải xả ra hết".

"…"

Khi thấy Tần Lạc không trả lời. Lệ Khuynh Thành ngẩng đầu bóp cằm hắn nói: "Thế nào.,không còn sức hả?"

"Em luôn lưu manh như vậy" Tần Lạc nói.

Lệ Khuynh Thành khẽ thở dài nói:"" Nếu như em không lưu manh, anh còn thích em không?"

một lần nữa Tần Lạc lại trầm ngâm.

"Tóm lại phải có gì khác với người ta" Lệ Khuynh Thành cười nói. "Em đã xem biểu hiện của anh ở buỗi lễ ra mắt phim, rất hài lòng. Lệ Khuynh Thành em quả nhiên không nhìn lầm đàn ông. Thế nhưng anh có cảm thấy trả lời như vậy rất ngu ngốc không? Anh có biết làm vậy sẽ mang tới cho anh bao nhiêu phiền toái không? Anh có biết điều đó sẽ ảnh hưởng xấu tới hình ảnh của anh thế nào không? Còn nữa anh sẽ giải thích thế nào với bà cả? Nếu như cô ấy hỏi tới thì sao? Nếu như ông cô ấy hỏi tới thì sao?... anh chỉ vì đam mê nhất thời nói mà không chú ý tới hậu quả và cảm nhận của người khác. Quá ngây thơ".

"Em cảm thấy trả lời như vậy là ngây thơ sao?" Tần Lạc hỏi.

Lệ Khuynh Thành lật mình trên người Tần Lạc, khẽ trả lời: "Anh làm vậy là xúc phạm cô ấy. Anh phải biết phụ nữ đều thích thể diện".

"Hai người rất kỳ quái" Tần Lạc nói.

"Ừ" Lệ Khuynh Thành ngẩng đầu. Đôi mắt to ngập tràn tình ý nhìn Tần Lạc không chớp, hỏi: "Kỳ quái là sao?"

"Khi đó cô ấy cũng tới đó" Tần Lạc trả lời.

"Em biết" Lệ Khuynh Thành gật đầu.

"Anh đã thẳng thắn nói với cô ấy tình cảm của mình".

"Coi như anh thông minh. Giấu diếm cũng vô ích" Lệ Khuynh Thành nói. "Anh không nói giới truyền thông cũng nói".

"Em có biết cô ấy trả lời thế nào không?"

"Thế nào?" Nguồn truyện: Truyện FULL

"Cô ấy nói đứng ở lặp trường của em. cô ấy rất vui vẻ".

"Còn nếu đứng ở lập trường của cô ấy?"

"Khi đó anh cũng hỏi như vậy" ánh mắt Tần Lạc trở nên thâm thúy. "Cô ấy nói cô ấy chưa từng đứng trên lập trường của mình để suy xét vấn đề".

Trầm ngâm

Tần Lạc trầm ngâm

Lệ Khuynh Thành cũng trầm ngâm.

Bọn họ cùng cảm nhận được áp lực. Loại áp lực của tình yêu đắm say xâm nhập vào tận xương tủy con người.

"Em cảm thấy mình tràn ngập một cảm giác tội lỗi" Lệ Khuynh Thành nói.

"Anh cũng vậy" Tần Lạc gật đầu phụ họa.

"Em muốn gặp cô ấy".

"Không phải em thường xuyên gặp cô ấy sao?" Tần Lạc nghi ngờ hỏi.

"Trước kia là gặp mặt mà luôn cảm thấy chột dạ, luôn tìm cách né tránh. Lúc này em muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với cô ấy" Lệ Khuynh Thành nghiêm túc nói.

"Nói chuyện gì?"

"Ít nhất em phải cám ơn cô ấy".

Tần Lạc không biết nên nói thế nào cho phải. Hắn không biết hai thái cực băng, hỏa gặp nhau sẽ nẩy sinh phản ứng hóa học gì nữa đây.

Hắn hy vọng hai nàng sẽ không động tay chân với nhau. Có cần thiết như vậy không?

Lệ Khuynh Thanh nhỏm dậy, đi vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa xong, nàng đi ra, ngồi xuống bên cạnh Tần Lạc, dùng khăn bông lau bên dưới của hắn. Nàng nói: "Là kẻ nào?"

"Bọn họ nhằm vào Thái bộ trưởng" Tần Lạc nói. "Có kẻ không muốn Thái bộ trưởng lên chức".

"Hiểu rồi" Lệ Khuynh Thành nói. "Anh giống như người phát ngôn bên ngoài của phó bộ trưởng Thái Công Dân. Một khi danh tiếng của anh bị hủy, danh tiếng của phó bộ trưởng Thái cũng bị hủy".

"Bọn họ sẽ không thực hiện được" Tần Lạc nói.

"Không thể cứ nhẫn nhịn. Nhất định phải có hành động phản kháng thích họp nếu không bọn họ sẽ coi hai người dễ bị bắt nạt... cuộc sống chính là buồn cười vậy đó. Khi anh chỉ muốn chăm chú làm người tốt, sẽ có người ở sau không cho anh làm người tốt".

"Em đang mắng anh hả?"

"Em muốn nói cho anh biết. Đây là trò chơi" Lệ Khuynh Thành nói. "Chỉ quan tâm tới thành công, không cần để ý tới thất bại. Bởi vì trong mắt đám người đó, thất bại không có bất kỳ giá trị nào. Chỉ như đi cà nhắc trên đá".

Tần Lạc biết Lệ Khuynh Thành đa mưu túc trí hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, nhất định sẽ có nhiều chiêu hay.

Tần Lạc giữ bàn tay Lệ Khuynh Thành, không cho nàng tiếp tục "trêu chọc cậu nhỏ" của mình, hỏi: "Em có cách nào không?"