Trần Tư Tuyền khẽ lắc lắc đầu để cho tóc nhanh khô. Động tác lơ đãng này trông rất là mê người, đáng tiếc người xem lúc này lại chỉ là một nữ nhân.
"Sao? Cậu vẫn muốn Tần Lạc trở thành hào phú Hoa Hạ hả?" Trần Tư Tuyền vừa cất máy sấy đi vừa nói.
"Sao lại không thể?" Lệ Khuynh Thành hỏi lại: "So với đám hào phú kia hắn nào có kém?".
"Không phải nói là 300 năm mới có thể xuất ra một nhân vật hào phú mà? Tần gia, Bạch gia còn có Văn Nhân gia nữa, bọn họ ai mà không có hơn 300 năm lịch sử đâu"
"Đó là trước kia". Lệ Khuynh Thành nói: "Theo quy luật thì đúng là cần hơn 300 năm xây dựng bồi dưỡng mới có thể xuất ra một nhà hào phú thế nhưng nhà Tần Lạc vốn là Trung y thế gia, ở Hoa Hạ cũng có chút danh tiếng. Ngoài ra cậu cũng thấy đấy, tốc độ tăng trưởng của Khuynh Thành quốc tế hiện nay đang quá nóng. Hiện đã chiếm lĩnh được thị trường cấp một và cấp hai của Hoa Hạ, ở Malaysia và Singapore cũng rất tốt. Nhật Bản và Hàn Quốc thì vừa mới xâm nhập nhưng tình hình rất khả quan. Hiện nay đang tiến quân vào thị trường Âu Mĩ, tuy mức độ cạnh tranh ở những thị trường này là rất lớn nhưng chỉ cần cho tớ thêm một chút thời gian, tớ tin tường là sản phẩm dưởng cơ phấn nhất định sẽ có được thị phần lớn. Chỉ cần chiếm lĩnh được thị trường Paris là đã coi như chiếm lĩnh được toàn bộ thị trường xa xỉ phẩm thế giới. Lúc đó chúng ta hoàn toàn không cần lo lắng đến sản lượng tiêu thụ nữa".
"Tư Tuyền, đây cũng không phải tớ tự biên tự diễn đâu, đôi khi chính tớ cũng bị tốc độ tăng trưởng và kiếm tiền hù doạ. Tớ không nghĩ tới chỉ một chút tư tâm lúc trước có thể mang đến lợi nhuận lớn như vậy. Cậu biết không? Lúc ấy tớ nghĩ doanh thu của sản phẩm này một năm chỉ cần tám nghìn vạn là rất thỏa mãn rồi. Lúc ấy doanh thu của Thẩm mỹ viện Khuynh Thành quốc tế một năm có bao nhiêu, không đến 1000 vạn. Tốc độ tăng trưởng doanh thu thật kinh người, hơn nữa, vòng quay vốn ngày càng điên cuồng. Đợi đến lúc nó ổn định nhất thì đã trở thành thương hiệu đỉnh cấp thế giới
"Hắn vẫn có quan hệ tốt đẹp với quân đội, số lượng đơn hàng của Quân bộ đối với sản phẩm dưỡng cơ phấn năm sau cao hơn năm trước. Đây cũng là một khoản thu nhập khổng lồ. Tuy nhiên đáng để cho người ta xem nhất chính là Trung y công hội kia, theo suy đoán của tớ, Trung y công hội khi lớn mạnh sẽ có doanh thu vượt xa Khuynh Thành quốc tế. Với tỷ lệ cổ phần của hắn tại Trung y công hội thì lợi nhuận hàng năm có bao nhiêu?".
"Cậu có thể tưởng tượng xem hiện tại hắn có bao nhiêu tiền không? Dù sao là tớ cũng không tưởng tượng ra". Lệ Khuynh Thành nói.
Trần Tư Tuyền nặng nề thở ra một ngụm trọc khí rồi nói: "Tớ vốn cảm giác xem như mình cũng có chút tích góp nhưng nghe cậu nói xong thì lại thấy mình không có cách nào rồi. Đó là tớ phải dốc sức làm việc bao nhiêu năm còn hắn mới chỉ xuất đạo được vài năm?"
"Hắn có công trạng rất tốt hơn nữa còn được truyền thừa hệ thống doanh nghiệp truyền thống hơn trăm năm, lại có lượng vốn lưu động khổng lồ, còn có quan hệ tốt với Chính phủ và Quân đội, có quan hệ tốt đẹp với Văn Nhân gia tộc. Tất cả những yếu tố hắn sở hữu đều giúp hắn có thể trở thành hào phú. Vì sao chúng ta không nhân cơ hội thúc đầy chuyện này?"
"Vậy còn cậu?" Trần Tư Tuyền nhìn Lệ Khuynh Thành nói: "Cậu muốn cái gì? Cậu phải biết rằng bên trong gia tộc hào phú phải có một nhân vật nam chính và còn có một nữ chủ nhân, đáng tiếc là nữ chủ nhân kia không phải là cậu".
Lệ Khuynh Thành khanh khách cười nói: "Cậu muốn lắm à".
"Ai, ta chỉ là muốn bênh vực kẻ yếu thôi". Trần Tư Tuyền nói: "Chỉ là chậm một bước mà thôi. So với cô ta cậu có chênh lệch mấy đâu?"
"Còn có Vương Cửu Cửu này? Cô ta so với người khác đâu có kém?" Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói: "Còn có Văn Nhân Mục Nguyệt, cô ta là người duy nhất có thể mang đến cho tớ áp lực thật lớn? Cô ta cũng không có cơ hội trở thành nữ chủ nhân kia. Chẳng lẽ bởi vậy mà buông tay?"
"Thật sự là tiện nghi cho tên kia". Trần Tư Tuyền căm giận bất bình nói: "Tớ ở Yến Kinh chờ đợi bao lâu mà hắn đến bây giờ vẫn không có thời gian, món quảng cáo này mãi không xong? Cậu gọi điện thoại thúc giục hắn đi?"
"Để hắn hết bận đã". Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói: "Hắn gần đây không có thời gian, hơn nữa việc này cũng cần phài có tâm tình nữa. Trước tiên bảo bọn họ đưa ra ý tưởng đi, nếu có ý tưởng rồi thì việc quay phim chụp ảnh chỉ mất một ngày là xong".
"Tớ cùng không thề cứ ở đây ăn cơm chùa được". Trần Tư Tuyền nói.
"Cái này thì đáng gì?" Lệ Khuynh Thành cười nói: "Sợ ta ăn ngươi hay sao? Đúng rồi, tớ cũng có chuyện muốn bàn với cậu đây".
"Chuyện gì?" Trần Tư Tuyền hỏi.
"Cậu có muốn làm việc tại Yến Kinh hay không?".
"Yến Kinh?" Trần Tư Tuyền kinh ngạc hỏi: "Thị trường Đài Loan bên kia làm sao bây giờ?"
"Thị trường Đài Loan bên kia đã mở xong, công việc chính hiện nay chỉ là chỉnh trang cửa hàng cùng bảo vệ thương hiệu, những chuyện này không cần vất vả đến nhân vật đại thần như cậu. Tớ sẽ phái một vị Tổng giám đốc từ Tổng bộ sang đó hoặc là tìm người tiếp nhận là được rồi. Cậu cũng biết, hiện tại thị trường của Khuynh Thành quốc tế khuếch trương càng lúc càng lớn, tớ cũng cần xây dựng một bộ phận chuyên môn phụ trách việc khuếch trương thị trường nước ngoài, cái này cần người biết ngoại ngữ và có kinh nghiệm sống làm việc ờ nước ngoài tương đối nhiều, đối với thị trường nước ngoài cũng có hiểu biết. Tớ hi vọng cậu có thể tói tiếp nhận bộ phận này".
Phụ trách bộ phận phát triển thị trường ?
Trần Tư Tuyền cũng có chút động tâm, cấp bậc của cô hiện nay cũng khá cao rồi nhưng từ một người phụ trách khu vực biến thành người phụ trách một bộ phận trọng yếu của Tổng bộ thì quyền lợi đều tăng lên, so với cấp bậc hiện tại thì hơn đến mấy bậc.
Với xu thế phát triển của Khuynh Thành quốc tế hiện tại thì sau một đoạn thời gian dài mở rộng trong quốc nội sẽ đến lượt khuếch trương ra ngoài và bộ phận của cô sẽ là bộ phận tối trọng yếu.
Đợi đến lúc vươn ra toàn bộ thế giới thì đoán chừng cô cũng đã già rồi nhưng cho dù có già rồi thì cô cũng thành nhân vật cao tầng của Khuynh Thành quốc tế. Lăn lộn thời gian dài thì cái chức Phó tổng giám đốc và một số cổ phần hẳn là không có vấn đề gì.
Thấy Trần Tư Tuyền vẫn còn do dự Lệ Khuynh Thành trêu chọc nói: "Hơn nữa, còn có cơ hội được tiếp cận Tần Lạc theo quy tắc ngầm nha".
"Lệ yêu tinh, ngươi đi chết đi", Trần Tư Tuyền giương nanh múa vuốt lao về phía Lệ Khuynh Thành nhào tới.
Trên lầu, hai nữ nhân đang nói chuyện với khí thế ngất trời thì ngoài đường dưới lầu có một cái xe tải nặng đang dừng, bên trong có hai gã đàn ông đang trầm mặc hút thuốc.
Trong xe bật nhạc nặng bất quá vì đề phòng âm thanh quá ồn ào gây sự chú ý nên bọn hắn điều chỉnh âm lượng ở mức rất thấp, đủ cho người trong xe có thể nghe được. Cho nên, mặc dù mấy nam nhân trong đĩa nhạc hát đến mức tê tâm liệt phế thì cũng không làm cho bọn họ phấn khởi tinh thần. Cửa sổ xe lại kéo kính kín mít, chi đề lại một cái khe hở nhỏ để thông khí. Trong xe khói thuốc mù mịt không thể thoát ra nên nếu người ngoài chui vào lúc này đều bị sặc sụa.
Bọn họ là vệ sỹ của Lệ Khuynh Thành do Tần Lạc bảo Kiều Mộc cử đến hỗ trợ. Hai người này cũng là bộ đội đặc chúng xuất ngũ, đều là hảo thủ một chống trăm. Đội bảo vệ của Lệ Khuynh Thành hiện có sáu người, cứ hai người một tổ chia làm ba ca bảo vệ bên người Lệ Khuynh Thành.
Hôm nay đến lượt hai nam nhân ngoại hiệu là Hắc Thủ và Tiểu Thất trực, bốn người khác đều đang ở trên lầu nghỉ ngơi. Địa điểm nghỉ ngơi ngay tại toà nhà đối diện Thầm mỹ viện Khuynh Thành, bên này chỉ cần có cái gì gió thổi cỏ lay lên tiếng kêu gọi là bọn hắn có thể nhanh chóng chạy đến hỗ trợ. Đây cũng an bài của Tần Lạc vì hắn biết rõ Lệ Khuynh Thành thích nghỉ ngơi tại nơi làm việc luôn mà mỗi buổi tối lại cần đặc biệt chú ý hơn một ít.
"Hút thêm một điếu đi?" Tiểu Thất đem hộp thuốc lá trong tay đưa tới.
"Hắc". Tiểu Thất nhếch miệng cười một tiếng nói: "Đêm còn dài lắm, không được ngủ thì ngoại trừ hút thuốc còn có làm được cái gì nữa?"
Nói xong, hắn lại ngậm thêm một điếu thuốc.
Xoạch.
Ánh lửa loé lên rồi khỏi thuốc lại mù mịt trong xe.
"Mở cửa cho không khí vào một chút". Tiểu Thất nói: "Giờ này còn ai đi ra ngoài đâu?"
Hắc Thủ ngồi ở cạnh cửa xe bèn thò tay mờ cửa xe đầy ra một ít.
Hô ---
Một làn gió mát mè thổi vào khiến cho hai người đều cảm thấy tinh thần sảng khoái. Khói thuốc trong xe cũng thoát ra ngoài khiến cho hô hấp của hai người cũng bắt đầu cảm thấy thoải mái nhiều hơn.
"Thoải mái quá". Tiểu Thất nói: "Nếu có thề uống một ngụm bia lạnh thì tốt quá".
"Ảnh hường nhiệm vụ đấy". Hắc Thủ nhắc nhở nói.
"Hắc hắc, chỉ nói thế thôi". Tiểu Thất nói.
Hắc Thủ đang muốn nói cái gì đó thì mắt hắn hoa lên, hắn mơ hồ cảm thấy có một bóng người màu đỏ hiện ra.
Phản ứng của hẳn cũng coi như linh mẫn, tay lập tức đã sờ vào súng. Động tác của hắn rất nhanh, động tác này hắn đã tập qua mấy chục vạn lần rồi.
Súng vào tay, chốt bảo hiểm đã mở, hắn chuẩn bị bóp cò xạ kích thì vèo một tiếng. Hắn chỉ cảm thấy cổ họng mát lạnh rồi khí lực trên tay chọt biến mất. Ngón tay đặt trên cò súng kia không thể nào ấn xuống được.
Tiều Thất phát hiện tình huống khác thường liền đem đầu mẩu thuốc lá trong tay làm vũ khí búng ra.
Bốp một tiếng. Tàn thuốc là bắn vào mặt nam nhân đang xông lại khiến hắn đau đớn rên lên một tiếng.
Thừa dịp thời gian do đầu mẩu thuốc lá này tranh thủ được hắn rút từ trong ngực ra một thanh dao găm quân đội màu đỏ, thân thể lao ra hung hăng đâm vào bóng người màu đỏ kia.
Bịch!
Cổ tay của Tiểu Thất đã bị nắm chặt.
Răng rấc!
Cả cánh tay hắn đã bị bè gãy. Hắn đau đớn chuẩn bị há mồm kêu cứu thì thanh dao găm quân đội kia đã hung hăng đâm vào miệng hắn.
Răng rắc---
Nắm tay của kẻ cầm dao găm quân đội kia dùng sức quấy một vòng, cả một miệng đầy răng trắng và đầu lưỡi đều bị lôi ra. Máu me từ trong miệng ộc ra, giống như là nước dưa hấu mới ép ra vậy nhưng đương nhiên về màu sắc và độ đậm đặc đều hơn xa thứ nước hoa quả kia. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Tiểu Thất ngước lên cố muốn nhìn rõ mặt kẻ tập kích mình nhưng chỉ thấy cổ họng mát lạnh rồi thân thể cứng ngắc lại mà nằm vật xuống sàn xe, không một tiếng động.
Tốc độ của ánh sáng, tốc độ giết người chưa bằng cái nháy mắt!