Phó Phong Tuyết? Kiều Mộc run rẩy kém tý nữa là ngồi phệt trên mặt đất.
Phải biết rằng, bên trong Long Tức, Long Vương Long Thiên Trượng và Long chủ Phó Phong Tuyết đều là thần, tuyệt đối là chúa tể . Bọn hắn, đám Long tử Long tôn này khi ở trước mặt bọn họ thở mạnh một cái cũng không dám, mặc dù có một số đi ra ngoài làm đội trưởng nhánh quân khác hoặc là quan chức cao cấp gì đó nhưng khi về tới Long Tức trước mật bọn họ vẫn rất cung kính, không có chút nào dám bất kính.
Kẻ dám ở bên trong Long Tức thét to tên Phó Phong Tuyết đến nay đại khái cũng chỉ có tên Tần Lạc này. Ngay cả con gái nuôi Long Vương là Long Ly cũng không dám gọi thẳng tên Phó Phong Tuyết.
Thấy bộ dạng Tần Lạc hồn hển giống như là muốn đi vào dốc sức liều mạng với ai làm cho đội trưởng bảo vệ Long Tức là Kiều Mộc nào dám để hắn đi vào.
Kiều Mộc chạy theo sau lưng Tần Lạc cười nói : "Tần Lạc, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại tức giận như vậy? Ai trêu chọc cậu vậy?"
"Tôi muốn tìm Phó Phong Tuyết". Tần Lạc mắng to: "Lão gia hỏa kia ám hại tôi".
"Lão gia hỏa?" Kiều Mộc kìm lòng không được nói ra ba chữ kia rồi rất nhanh tự ý thức được là mình đã đại nghịch bất đạo cỡ nào. Hắn vươn tay nắm lấy cánh tay Tần Lạc nói : "Long chủ sao lại ám hại cậu chứ? Tần Lạc, cậu cũng đừng xúc động nữa. Cậu cũng biết biết, thủ hộ Long Tức là chức trách của tôi, nếu như…"
"Chẳng lẽ anh sợ tôi đánh cho lão gia hỏa kia một trận hay sao?", Tần Lạc cảm giác thân thể mình sắp nổ tung. Lần đầu tiên là Lâm Hoán Khê ra trận, lúc đó hắn còn có thể chịu được còn lần này là một âm mưu trần trụi, là một cái bẫy nên hắn không thể nhịn được nữa.
"Cái này thì tôi không sợ. Cậu không phải là đối thủ của Long chủ Kiều Mộc thẳng thắn thành khẩn nói: "Tôi chỉ sợ cậu ảnh hưởng tới tâm tình của Long chủ. Cậu cũng biết đó".
"…" Tần Lạc có loại cảm giác muốn giết người nếu không sẽ đem Kiều Mộc bên cạnh bóp chết.
Kiều Mộc tuy đi cạnh khuyên can Tần Lạc nhưng cũng không thật sự chặn đường hắn vì hắn biết rõ quan hệ giữa Tần Lạc và Long Vương cũng như Long chủ, không phải là đầu lĩnh bảo vệ như mình có thể so sánh được.
Vì vậy, hai người bọn họ một trước một sau chạy tới tiểu viện của Phó Phong Tuyết. Kiều Mộc đang muốn thò tay gõ cửa thì Tần Lạc đã một cước đạp vào.
Loảng xoảng
Cái cửa gỗ bung ra.
"Phó Phong Tuyết". Tần Lạc đứng trên bậc thang hô to.
Trời nắng chang chang, toàn bộ tiểu viện đều bị ánh nắng nóng rát chiếu phú nhung bởi vì trại an dưỡng này có thế tựa sơn nhìn thủy, gió mát nên cho dù mặt trời chiếu xạ nhung trong mái hiên vẫn râm mát.
Lúc này Phó Phong Tuyết đang nằm nghi ngơi trên ghế ngoài mái hiên.
Tuy cửa không phải do hắn đá văng ra nhưng Kiều Mộc cũng đành đi theo tiến đến xin lỗi. Hắn cẩn thận từng li từng tí đi tói kính cần nói: "Long chủ …"
"Cậu đi ra ngoài đi". Phó Phong Tuyết trợn mắt nói.
"Dạ" Kiều Mộc thấp giọng nói một câu rồi nhẹ chân nhẹ tay chạy đi đồng thời thuận tay giúp bọn họ đóng cửa sân lại.
"Ngồi đi". Phó Phong Tuyết nói. Bên cạnh ghế nằm của hắn còn có một cái ghế dựa bằng gỗ lim, giống như là đoán được sẽ có khách nhân tới tìm vậy.
"Không cần". Tần Lạc lạnh lùng cự tuyệt nói: "Lệ Khuynh Thành bị người ta bất đi rồi. Ông có biết không?"
"Biết chứ". Phó Phong Tuyết thản nhiên nói, bộ dáng hình như là đang nói đến một chuyện không quan hệ đến lão vậy mà đương nhiên chuyện này xác thực là cũng không có quan hệ quá lớn tới hắn: "Tôi đã cho người thanh lý chiến trường".
Khó trách lúc Tần Lạc đến đã không thấy cái xe tải đâu rồi, ngay cả bốn thi thể phía đối diện cũng biến mất, nguyên lai là do Phó Phong Tuyết hạ lệnh dọn dẹp.
Tần Lạc nổi giận.
"Lúc đó ông đáp ứng tôi như thế nào ? Tôi biết rõ Hoàng Đế sẽ tới, nói sẽ phái người bảo vệ bọn họ, ông nói ông sẽ thống nhất an bài. Kết quả là như thế này đây?"
Cũng không thể trách Tần Lạc tức giận được. Lúc trước bọn hắn đã đáp ứng ước chiến với Hoàng Đế sau đó Phó Phong Tuyết lại chơi chiêu hồi mã thương, chạy về Hoa Hạ còn đem theo hai trong bát đại chiến tướng của Hoàng Đế là Quỷ Ảnh và Ngọc Nữ.
Trong khi đó bọn hắn lại còn đưa tin khiển trách Hoàng Đế nói hắn không tuân thủ lời hứa, không theo ước định đúng giờ xuất hiện trên đỉnh Thái Sơn, Hoa Hạ.
Tần Lạc và Phó Phong Tuyết đều phi thường rõ ràng, liên tục bị lăng nhục, với tính cách kiêu ngạo và tự phụ của Hoàng Đế thì nhất định sẽ chạy đến báo thù rửa nhục.
Vì vậy, Tần Lạc đã thương lượng với Phó Phong Tuyết bố trí cạnh hắn và thân nhân một nhóm bảo vệ. Hắn lo Hoàng Đế sẽ nhằm vào hắn và thân nhân để ra tay.
Phó Phong Tuyết nói hắn sẽ thống nhất an bài hơn nữa sẽ gia giám độ mạnh yếu theo hành động của Hoàng Đế. Chi cần Hoàng Đế đi vào Hoa Hạ là bọn hắn có thể lập tức nhận được tin tức.
Tuy nhiên Tần Lạc vẫn quá ngây thơ rồi, vậy mà hắn lại tin là thật.
Kết quả, khi Hoàng Đế vào Hoa Hạ hắn không nhận được tin tức. Đến khi Hoàng Đế bắt Lệ Khuynh Thành đi hắn cũng không kịp thời nhận được tin tức.
"Cậu không hài lòng hà?", Phó Phong Tuyết nhìn Tần Lạc nói rồi vươn tay bưng một chén trà đá bên cạnh rất thoải mái uống một ngụm.
"Đương nhiên là không hài lòng"'. Tần Lạc cảm giác cơn giận trong mình sắp không thể áp chế được nữa, hắn muốn liều mạng xông tới. Nếu như có thể đánh thắng được lão đầu từ này thì hắn đã sớm động thủ phát hỏa rồi: "Tại sao ông phải làm như vậy? Trước đó là Lâm Hoán Khê, sao lần này nhất định phải là Lệ Khuynh Thành, vì sao toàn đem nữ nhân của ta đi làm mồi dụ?"
"Không phải tôi lựa chọn các cô ấy". Phó Phong Tuyết nói: "Là bọn hắn lựa chọn".
"Đây là lựa chọn tốt nhất". Những lời này của Phó Phong Tuyết càng giống như đổ thêm dầu vào lửa: "Nếu không lấy các cô ấy làm mồi nhử thì phải dùng thân nhân người khác, tôi vẫn cho là hắn sẽ trực tiếp tìm tới cậu đấy. Xem ra, Hoàng Đế so với suy nghĩ của tôi thì còn thông minh hơn một ít".
"Cái gì gọi là lựa chọn tốt nhất? Ý của ông là, chúng ta lẽ ra phải có vật hi sinh?"
"Cô ấy không chết và cô ấy cũng không phải chết". Phó Phong Tuyết nói nhưng không biết từ "cô ấy" ở đây chỉ vào Lâm Hoán Khê và Lệ Khuynh Thành hay là hai từ cô ấy đều ám chỉ Lệ Khuynh Thành.
"Vạn nhất thì sao?" Tần Lạc cười lạnh: "Chẳng lẽ chúng ta lại đem tánh mạng của cô ta ký thác vào lòng nhân từ của địch nhân sao?"
"Ai cũng một lần phải chết". Phó Phong Tuyết nói: "Tôi cũng vậy"
"…" lúc này đây Tần Lạc lại trầm mặc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hắn biết rõ Phó Phong Tuyết nói những lời này cũng không phải là lấy cớ từ chối trách nhiệm cũng không phải nhân sinh tử luận mà ý nói chính ông ta đã làm tốt công tác chuẩn bị đi chết rồi.
Hoàng Đế làm hết thảy chuyện này là vì cái gì? Chính là vì muốn bức bách Phó Phong Tuyết đánh một trận. Người khác có thể trốn tránh chỉ có hắn là không trốn tránh được.
"Ông muốn đi Thái Sơn?" Tần Lạc hỏi.
"Cậu không hy vọng như vậy sao?"
"…" Tần Lạc đương nhiên là hi vọng rồi. Phó Phong Tuyết không ra tay thì hắn dùng cái gì đi ngăn cản Hoàng Đế đây?
"Cậu có thể đưa tôi đi chết thì tôi sao lại không thể đưa nữ nhân của cậu gặp một chút nguy hiểm?", Phó Phong Tuyết lần nữa hỏi lại, ông ta bình thường không nói nhiều lắm nhưng một khi đã lên tiếng thì thường làm cho người ta nói không lại được. Mà ngay cà Tần Lạc vốn là người lợi khẩu, bình thường có thể đấu lại nhiều người nay cũng không phải là đối thủ.
" Tôi cũng không phải muốn đưa ông đi chết". Tần Lạc giải thích nói: "Lần này tôi sẽ đi cùng ông, ông, tôi, Đại Đầu, Jesus, Hồng Phu, còn có Quỷ Ảnh và Ngọc Nữ nữa, nếu như Tiểu Lý Thám hoa và Quân Sư có thể trở về gấp thì chúng ta có thể chơi xa luân chiến, nhiều người như vậy chẳng lẽ còn đánh không lại một gã Hoàng Đế?"
Phó Phong Tuyết lấc đầu nói : "Ý nghĩ của cậu vô cùng ngây thơ. Hắn tại sao phải phiền toái đến tận Yến Kinh bắt Lệ Khuynh Thành mà không trực tiếp đi Thái Sơn? Hắn biết rõ vì khi Lệ Khuynh Thành nắm trong tay bọn họ cậu nhất định sẽ nghĩ biện pháp liên hệ với tôi mà tôi nhất định sẽ đáp ứng giúp cậu xuất chiến. Mục đích hắn đến Hoa Hạ đúng là vì khiêu chiến với tôi, cũng như vậy chỉ cần Lệ Khuynh Thành còn nằm trong tay bọn hắn, chúng ta sẽ không thể dùng biện pháp xa luân chiến được. Với thân thủ của bọn hắn, một khi có manh mối chúng ta dùng xa luân chiến bọn hắn có thể giết chết con tin rồi đơn giản đào thoát. Tôi không ngăn được hắn cũng như hắn không ngăn được tôi vậy".
Nghe Phó Phong Tuyết phân tích xong Tần Lạc cảm giác khá đau đầu hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Tránh cũng không thể tránh nên chỉ có thể đánh một trận thôi". Phó Phong Tuyết nói: "Từ khi gặp hắn tại Mỹ tôi biết ngay trận chiến này khó mà tránh khỏi rồi".
"Thế nhưng mà…"
"Tôi không thắng được nhưng cũng không nhất định là sẽ thất bại". Phó Phong Tuyết biết rõ Tần Lạc muốn nói cái gì.
"Thực lòng xin lỗi ông". Tần Lạc nói. Cũng như Phó Phong Tuyết nói vậy, hắn biết rõ Phó Phong Tuyết không phải là đối thủ của Hoàng Đế, nay vì nữ của nhân mình mà muốn "bắt cóc" hắn đi sống mái vói Hoàng Đế nên trong lòng còn có chút áy náy.
"Cậu dùng thân phận gì để nói với tôi những lời này?" Phó Phong Tuyết hỏi.
Nếu đứng trên lập trường quốc gia thì những lời này không tới phiên Tần Lạc nói. Sự khác biệt này hẳn là Phó Phong Tuyết nên áy náy đối với Tần Lạc mới đúng. Dù sao, hắn mới được là quốc gia Thủ Hộ Giả còn Tần Lạc lại vì quốc gia mà hi sinh nữ nhân của mình.
"Dùng thân phận của bản thân". Tần Lạc trầm trọng nói: "Một nam nhân của nữ nhân. Một người chồng của một người vợ".