" Nhưng mà, cháu là đứng về phe Văn Nhân gia mà". Vương Nê Hầu nói.
" Ông cho rằng Văn Nhân gia thất bại? "Vương Cửu Cửu hỏi.
" Nếu như không có gia nhập của Vương gia, Văn Nhân sẽ thua không thể nghi ngờ". Vương Nê Hầu nói trắng ra. "Vốn thực lực ba nhà cân bằng, người này cũng không thể làm gì được người kia. lúc này hình thành xu thế kiềng ba chân, kéo dài đến nay. Kết quả Văn Nhân Đình đột nhiên bị bệnh, Văn Nhân như rắn mất đầu. Mặc dù cô gái nhà Văn Nhân kia kỳ tài ngút trời tạm thời còn có thể giữ được cục diện, nhưng mà, những người theo ông nàng đánh thiên hạ có phải thật chịu phục tùng hay không? Mạng lưới quan hệ mà ông nàng kết giao trải khắp thiên hạ ở thời khắc mấu chốt có thể phát huy tác dụng hay không?"
" Những điều này đều là ẩn số. Loạn trong giặc ngoài, gia tộc không yên, ngoại viện không đủ, bọn họ dựa vào cái gì đối kháng với hai nhà Tần Bạch đội hình chỉnh tề thanh thế rung trời?"
" Ông nói vô cùng có lý". Vương Cửu Cửu vỗ mông ngựa. "Có điều, cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên bọn họ muốn mời Vương gia tham dự vào chia bánh ngọt".
"Nếu bị thua thì sao? Chờ người khác tới chia bánh ngọt của chúng ta?"
" Bọn họ không dám ". Vương Cửu Cửu cười hì hì nói.
Vương Nê Hầu cũng cười to.
Quả thật, bọn họ không dám.
Nếu Vương gia tham dự, thắng, có thể dùng tư thế hổ lang cắn nuốt sản nghiệp hai nhà Tần Bạch. Nếu như thua, thua cũng chỉ là một số thương nghiệp thế lực mà bọn họ cổ động lên, Tần gia cùng Bạch gia còn chưa có can đảm động tay động chân với Vương gia. Đại tộc quân chính so với đại tộc thương nghiệp, luôn chiếm tiện nghi hơn một chút.
Có điều, nếu sau lưng hai nhà Tần Bạch cũng có nhân vật lợi hại, vậy thì khỏi cần bàn. Xí nghiệp một nhà phát triển đến đây quy mô này, ai không có hai ba người trợ giúp chứ?
Nói thương gân động cốt, vậy cũng quá đánh giá thấp Vương gia. Nói là lông tóc không tổn hao gì, vậy thì lại đánh giá Vương gia quá cao.
Cho nên, thắng có lợi ích cực lớn, thua cũng có thể chịu được... đây chính là tình cảnh Vương gia lúc này.
" Nếu như không có nhân tố là cháu, Vương gia cho dù ra tay, cũng sẽ đứng ở bên hai nhà Tần Bạch". Vương Nê Hầu nói. "Không tham. An toàn. Nhưng mà, cháu đã nói rõ như vậy rồi, Vương gia cũng không còn quá nhiều lựa chọn khác - hoặc là không nhúng tay vào, nếu nhúng tay vào phải đứng ở bên nhà Văn Nhân".
"Ông, vậy là ông đồng ý rồi?" Vương Cửu Cửu kích động hỏi.
Vương Nê Hầu lắc đầu, nói: "Ông già rồi, không thích hợp tham gia mấy chuyện nhúng chàm này".
Mắt Vương Cửu Cửu sáng lên, cung kính cúi người chào chín mươi độ với Vương Nê Hầu, nói: "Cám ơn ông".
"Cái chào này ông không nhận. Để thằng nhãi kia tự tới chào ông". Vương Nê Hầu ngăn lại nói.
"Một cái chào này là tâm ý của cháu, chúc ông thân thể khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi. Đợi đến khi hắn trở về, cháu lại bảo hắn tự tới cúi chào ông". Vương Cửu Cửu nói.
Vương Nê Hầu nhẹ gật đầu, nghiêm mặt nói: " Cửu Cửu, nếu cháu đồng ý, dùng uy thế của Vương gia chúng ta, thằng nhãi kia cũng không dám phản kháng..."
Trong lòng Vương Nê Hầu cũng ủy khuất. Con gái nhà họ Vương bọn họ nuôi lớn, lại thiếu tâm nhãn mà yêu say đắm một người đàn ông như vậy, luôn đặt hắn ở vị trí số 1 bất kỳ lúc nào. Lần này, không tiếc kéo Vương gia bọn họ xuống nước giúp.
Nếu người đàn ông này là con rể chuẩn, vậy Vương gia bọn họ cũng nhận. Dù thế nào, cũng coi như là nửa người trong nhà.
Nhưng mà, Cửu Cửu ngay cả danh phận cũng không có... dùng tính cách của lão, thật muốn trực tiếp sai người ném thằng nhãi đó đi.
Lão thấy Vương Cửu Cửu làm vậy không đáng, nên cũng muốn tranh đấu cho cháu gái của mình.
Con gái nhà họ Vương đi làm thiếp của người ta, truyền đi là một chuyện rất mất mặt.
Nếu lão tự thân xuất mã, đi nói với Tần Lạc, nói với trưởng bối của Tần Lạc, bọn họ chắc hẳn không dám cự tuyệt, cũng cự tuyệt không được...
Đương nhiên, đây chủ yếu vẫn phải xem ý của Vương Cửu Cửu.
"Ông". Vương Cửu Cửu vội tiến lên ôm cánh tay Vương Nê Hầu, nói: "Chúng ta không phải đã nói rồi sao? Cháu muốn làm thiết nương ở chính đàn Trung Quốc mà. Danh phận kia có hay không cũng không quan hệ, chỉ cần sống vui vẻ là được rồi..."
"Thôi thôi". Vương Nê Hầu xua tay có chút bực bội. "Trở về thăm mẹ cháu chút đi. Cả ngày nhắc tới cháu, ba cháu sợ tới mức hơn nửa tháng không dám trở về".
Lúc đi ra, hai chân Vương Cửu Cửu nặng nề giống như đeo gông.
Nàng sao không biết, nàng một mực khiến ông thất vọng.
Trở lại biệt thự nhà mình, tự nhiên là một cảnh tượng khác.
Trương Nghi Y mặc váy công chúa màu trắng nghe được giọng của con mình, liền xách dép chạy ra.
Hốc mắt Vương Cửu Cửu rưng rưng, giang rộng hai tay, định cùng nàng ôm thắm thiết, nàng lại đột nhiên ngừng bước.
"Cô là người phương nào? Mau xưng tên". Nàng dùng cái thìa trong tay chỉ vào Vương Cửu Cửu, vẻ mặt cảnh giác mà quát lên.
Vương Cửu Cửu sửng sốt, sau đó nổi trận lôi đình, mắng: "Trương Nghi Y, mẹ ăn bánh mỳ ăn đến u mê, hay là xem phim Hàn quốc quá nhiều? Con là con gái của mẹ. Cốt nhục ruột thịt của mẹ... xưng tên cái gì chứ? Cái tên khó nghe của con là do mẹ lấy. Còn cần xưng tên gì?"
"Nói láo". Sự gầm rống của Vương Cửu Cửu cũng không đánh bay nghi ngờ của Trương Nghi Y. "Con gái tôi là tóc dài, không phải tóc ngắn. Con gái tôi trắng trắng mềm mềm, không có đen như cô. Con gái tôi... ngực con gái tôi không có lớn như cô".
"..." Trên trán Vương Cửu Cửu hiện lên tuyến đen. Quả thật, trải qua huấn luyện mấy tháng, màu da của nàng hơi đen hơn, nhưng bộ ngực ngược lại đầy đặn lên không ít, hơn nữa tính dẻo dai của phần eo cùng độ mạnh yếu của chân cũng tăng thêm không ít. Còn có thể phối hợp Tần Lạc làm mấy động tác độ khó cao.
"Trên người mẹ có bớt đỏ". Vương Cửu Cửu đột nhiên nói.
Trương Nghi Y sắc mặt mừng rỡ, chạy tới ôm lấy Vương Cửu Cửu, khóc hô: "Đúng là con gái mẹ, đúng là con gái của mẹ. Cửu Cửu, con cuối cùng chịu về thăm mẹ rồi à. Con không biết mấy ngày con không ở đây mẹ làm sao sống qua đâu. Không có con tranh điều khiển từ xa của TV, mẹ một mình ấn tới ấn lui cũng không biết xem kênh nào. Không có con đoạt kem với mẹ, ăn một nửa thì vứt một nửa. Cũng không có ai đấm chân mát xa cho mẹ, không ai theo mẹ đi ăn cơm dạo phố..."
"..." Cho dù Vương Cửu Cửu lý giải thế nào đều cảm thấy người đàn bà này đang khoe khoang. Khoe khoang trắng trợn.
Trương Nghi Y ôm Vương Cửu Cửu khua tay múa chân, nói: "Bảo bối, cuối cùng con đã trở lại, lần này về sẽ không đi nữa chứ? Mẹ con ta đi ăn khắp Yến Kinh đánh khắp thiên hạ không có đối thủ... mau thay quần áo đi, cùng mẹ xinh đẹp của con đi ra ngoài dạo phố, để cho người khác đều hâm mộ con".
Vương Cửu Cửu cắt ngang YY của Trương Nghi Y, nói: "Trương Nghi Y, con về là có chính sự muốn thương lượng với mẹ".
Trương Nghi Y nhìn chăm chú bụng của Vương Cửu Cửu, nhỏ giọng hỏi: "Có rồi?"
"..." Vương Cửu Cửu có loại xúc động muốn đánh người.
"Mẹ còn trẻ như vậy liền thành bà rồi?" Thấy Vương Cửu Cửu không nói lời nào, Trương Nghi Y liền cho là mình đoán trúng. Sau đó, nàng thét chói tai ôm lấy Vương Cửu Cửu, nói: "Nhưng mà sao mẹ lại vui vẻ như vậy chứ? Mẹ sắp làm bà? Thật sắp làm bà? Thật tốt quá. Thật quá tốt. Mấy tháng rồi? Đã kiểm tra chưa? Trai hay gái? Đã đặt tên chưa? Hay là mẹ lấy cho nó một cái tên nha? Bé trai liền gọi Vương. Để nó theo họ Vương chúng ta, bé gái liền tên Vương công chúa..."
Vương Cửu Cửu quay đầu bước đi. Nàng cảm giác chênh lệch giữa mình với bà mẹ cực phẩm này càng lúc càng lớn, sóng não căn bản không cùng một tần số, bây giờ đã không còn cách gì trao đổi với nhau.
"Ài ài..." Trương Nghi Y đuổi theo ở phía sau. "Con đừng đi, con đừng đi... con đi cũng phải để cháu mẹ lại".
Bùm!
Vương Cửu Cửu ngã xuống đất.
Ghế salong ở phòng khách.
"Thật không có mang thai?"
" Không có". Vương Cửu Cửu bất đắc dĩ nói.
Trên mặt Trương Nghi Y thất vọng vô cùng, đưa tay vuốt ve cái bụng bằng phẳng của Vương Cửu Cửu, nói: "Sao còn chưa mang thai chứ?"
"..."
" Nhất định là vấn đề của Tần Lạc". Trương Nghi Y tức giận nói. "Cho dù nữ nhân nó nhiều hơn nữa, trong một tuần cũng phải có năm ngày thuộc về con mẹ chứ? Nào có không công bình như vậy? Mẹ phải gọi điện mắng nó".
Vương Cửu Cửu ôm lấy eo Trương Nghi Y, nói: "Đừng nghịch. Con có chuyện rất quan trọng muốn thương lượng mẹ".
"Chuyện gì?" Trương Nghi Y hỏi.
"Ngồi đàng hoàng". Vương Cửu Cửu quát lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Ngồi đàng hoàng trên ghế salong.
"Khép chân mẹ lại. Cả quần lót cũng lộ ra kìa".
"Không sao. Để con xem. Dù sao mẹ cũng từng xem của con".
"...."
Sau khi nghe xong giảng thuật của Vương Cửu Cửu, Trương Nghi Y khôi phục bình thường ánh mắt tỏa sáng, nói: "Ông con đồng ý rồi?"
"Ông không cự tuyệt, chính là đồng ý". Vương Cửu Cửu nói.
"Vậy mẹ con ta sẽ làm một trận lớn?" Nàng kích động đến độ không kềm chế được. Nàng là cao sinh Thanh Hoa... hay là Bắc Đại mà tới nhỉ? Bây giờ, rốt cuộc có đất dụng võ của mình. Nàng muốn chứng minh cho tất cả người Yến Kinh, Trương Nghi Y nàng không phải là bình hoa bình thường, là một bình hoa có trí tuệ.
"Càng lớn càng tốt". Vương Cửu Cửu nói.
"Thật tốt quá". Trương Nghi Y vỗ mạnh lên đùi Vương Cửu Cửu, Vương Cửu Cửu đau đến độ nhe răng nhếch miệng. "Vậy thì bắt đầu từ hôm nay trở đi, mẹ đi thay quần áo trước. Trường hợp trọng đại như vậy, phải đi lộ tuyến OL thành thục, bộ dạng công chúa không ép được tràng diện..."
Vì vậy, một hồi đổi áo quần kinh diễm cả Yến Kinh, thuộc về mẹ con Vương gia một bước này bắt đầu.