Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1386: Đây mới là phong thái thực sự



Hai người đồng thời dùng lực, ngay cả Hoàng Đế đều khó có thể chống đỡ.

Thân thể của hắn liên tục lui về phía sau mấy bước, sau đó miệng đầy máu, bộ dáng thê thảm.

Bại rồi sao?

Hoàng Đế vô địch thiên hạ cũng sẽ thua?

Vốn mọi người tràn ngập mong đợi với giờ khắc này. Nhưng mà, khi nó chính thức tới, gần như ai cũng khó mà tin được.

" Hoàng Đế thua rồi?" Hồng Phu hỏi.

"... Chúa vạn năng, cảm ơn sự nhân từ của Người. Người cho tới bây giờ đều chưa từng khiến con chiên của người Người thất vọng". Jesus lại vội vẽ hình chứ thập ở trước ngực.

Tần Lạc lại phát hiện tình huống không đúng, chạy vào trong trường chiến.

Nhưng mà, không đợi hắn chạy đến, thân thể cao cao sừng sững của Phó Phong Tuyết lại đột nhiên ngã ra sau.

Loảng xoảng...

Thân thể lão nện ở trên tảng đá cứng rắn, phát ra tiếng vang kịch liệt.

Sau đó, lão vẫn không nhúc nhích, giống như xác chết.

Xương hai tay lão đã sớm nát, vừa rồi dùng chân tiến công, một cái xương đùi lại gãy. Thể lực suy kiệt, một chân khó chống, rốt cuộc không kiên trì nổi nữa.

" Chỉ có một lần cơ hội". Đây chính là nguyên nhân lão nói những lời này với Long Vương. Bởi vì lão phi thường rõ ràng, mình rất khó lại tổ chức lần tiến công thứ hai. Nếu lần này không thể bắt lấy cơ hội đạt được chiến quả, vậy bọn họ đã không còn cơ hội.

Long Vương đứng ở vị trí cách lão chưa tới ba thước, lão rõ ràng thấy Phó Phong Tuyết không kiên trì nổi sắp ngã xuống đất, nhưng mà, lão không kịp đở.

Lão dùng chính là bạo quyền, chính là sử toàn bộ khí lực trong thân thể ra, một kích giết chết. Mà Hoàng Đế cũng giống lão. Bạo quyền với bạo quyền, trùng kích cùng tàn phá của cổ nội kình này thì người thường khó có thể tưởng tượng.

Mặc dù lão không bị thương nặng như Phó Phong Tuyết, nhưng bây giờ ngũ tạng lão lệch vị trí, khí huyết sôi trào, thân thể cũng giống cái khung bị rã ra.

Lão không thể động. Vừa động, cổ nhiệt tình kéo căng thân thể sẽ giải tỏa.

Một khi giải tỏa, lão và Phó Phong Tuyết liền không còn cách gì đứng lên nữa.

Cho nên, lão cố chống. Tùy ý nội phủ nhộn nhạo không yên trở về vị trí cũ, tùy ý khí huyết cơ thể bình ổn xuống.

Phó Phong Tuyết ngã xuống rồi, tiếp theo là chiến đấu thuộc về lão.

Tần Lạc chạy đến trước mặt Phó Phong Tuyết, đưa tay tìm mạch bác, vô cùng yếu ớt.

Hắn không chút nghĩ ngợi, lập tức rút ngân châm ra từ trong tay áo. Ngay lúc này cũng không để ý vấn đề như không được tiêu độc, không vệ sinh, tay hắn cầm ngân châm, lập tức thi ra Quan Âm thủ trong "Thái Ất Thần Châm", một cổ khí lực nhu hoàn nhưng dồi dào lập tức thông qua ngân châm tiến vào cơ thể Phó Phong Tuyết.

Thân thể lão đã cạn sạch lực, bây giờ người trước mắt chỉ là một cái xác không. Hoàng Đế quá cường đại, cường đại đến độ khiến lão không có cách gì giữ lại, chỉ có thể dùng hết một tia khí lực sau cùng.

Hơn nữa, loại chuyển lực này không thể quá mạnh, tránh khiến kinh mạch bị hao tổn khô quắt của lão gặp trùng kích.

Quan Âm thủ bề ngoài ôn hòa, bên trong bá đạo, cực kỳ thích hợp để chữa trị cho Phó Phong Tuyết.

Chỉ xem chút mạch bác, Tần Lạc đã nghĩ xong phương án trị liệu châm với Phó Phong Tuyết.

Nghiệp thuật có chuyên công, ở lĩnh vực y học, Tần Lạc quả thật có thiên phú hơn những người khác một chút.

Quả nhiên, trải qua sự tẩm bộ do Tần Lạc dùng tinh khí bản thân truyền sang, sắc mặt Phó Phong Tuyết rốt cuộc có lại một chút huyết sắc. Mặc dù vô cùng nhạt, nhưng đây đại biểu đã kéo lão từ Quỷ Môn quan trở lại.

Nếu Tần Lạc trị liệu trễ, thân thể Phó Phong Tuyết sẽ càng ngày càng suy yếu, sau đó con mắt không mở ra được, cuối cùng không tỉnh lại nữa...

Thật ra, tử vong cũng không phải là một chuyện khó khăn cỡ nào.

"Sướng". Hoàng Đế nở nụ cười. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Cười như điên!

Vừa cười, miệng vừa nôn ra máu.

Có thể thấy được, giáp công trên dưới của Long Vương cùng Phó Phong Tuyết mang tới thương tổn lớn cỡ nào cho hắn.

"Sướng". Hoàng Đế rống lớn nói. "Phó Phong Tuyết, ông đã không đứng lên nổi nữa à?"

Phó Phong Tuyết không trả lời. Bây giờ lão căn bản không có khí lực nói chuyện. Có thể miễn cưỡng mà mở mắt ra được vẫn là vì Tần Lạc cho mượn lực.

" Bây giờ, đối thủ của cậu là tôi". Long Vương trầm giọng nói. Trải qua tĩnh dưỡng ngắn ngủi, thân thể của lão rốt cuộc khôi phục lại bình thường, một chút khó chịu nho nhỏ bị lão đè mạnh xuống.

" Đáng tiếc ". Hoàng Đế nói. Không biết là tiếc Phó Phong Tuyết không có cách gì đứng lên, hay là tiếc đối thủ của hắn chỉ còn Long Vương.

" Bây giờ, đến phiên cậu tiến công". Long Vương nói.

Lão không phải không muốn tiến công. Ai nguyện ý dâng quyền chủ động công kích cho người ta chứ?

Đoạt trước địch, thì có thể giành được thắng lợi cuối cùng.

Lão là không có cách gì tiến công.

Nội phủ không bình ổn, khí huyết nhộn nhạo, thay vì chủ động công kích tự bạo, không bằng đứng tại chỗ chờ hắn công tới.

Ít nhất, lão có thể tranh thủ chút thời gian nghỉ ngơi cho mình.

"Được. Rất được". Hoàng Đế cười vang nói. "Vậy ông liền tiếp thêm một quyền của tôi thử xem".

"Rống..."

Hoàng Đế rống to một tiếng, từng viên cúc áo sơ mi màu trắng trên người hắn rơi đứt, quần áo thật mỏng bị nghiền nát, bị gió thổi, liền bay tứ tung.

Hắn để trần nửa người trên, cơ bắp trên người cân xứng mà rắn chắc, lại không khoa trương như mấy huấn luyện viên thể dục kia. Làn da trắng nõn hồng hào, gần như không có bất kỳ vết sẹo nào.

Người đàn ông này, cho dù cởi sạch quần áo vẫn đẹp trai anh tuấn như vậy.

Anh dùng từ cao, giàu, đẹp trai để hình dung hắn cũng không xứng, hắn là võ giả Hoàng Đế, là bạch mã vương tử.

Thân thể của hắn khởi động, nhanh như chớp, hạ xuống đất không tiếng động.

Tay trái của hắn giơ lên cao, mục tiêu nhắm thẳng vào bộ phận quan trọng trên người Long Vương.

Theo khoảng cách càng gần, theo lực đạo gia tăng, cánh tay kia không ngờ bắt đầu dần dần biến thô. Cơ bắp trên cánh tay run rẩy không ngừng, giống như là lực đạo không cách gì chứa thêm sắp bộc phát ra.

"Đi chết đi". Hoàng Đế rống lớn.

Long Vương cũng không ngồi chờ chết.

Lão biết, nếu Hoàng Đế cùng Phó Phong Tuyết là so đấu chiêu thức cùng nội kình, vậy với mình là thuần túy so lực va chạm.

Lão là một người man rợ, Hoàng Đế hiển nhiên còn dã man hơn lão.

Lực đạo ẩn chứa trong quả đấm của hắn có thể đánh xuyên một tảng đá lớn, huống chi là cơ thể con người?

Lão cũng động.

Hai tay nắm lại, tiếng vang rắc rắc truyền đến.

Liền cảm giác được nắm tay nóng lên, gần như muốn bốc cháy, sau đó hai đấm cùng xuất ra.

Liệt diễm quyền. Tuyệt kỹ thành danh của Long Vương.

Bạo liệt quyền. Một trong những sát chiêu của Hoàng Đế.

Hai người đều sử ra khí lực toàn thân, thành bại là ở trong khoảnh khắc này.

Ầm...

Nắm tay hai người đụng vào nhau.

Kỳ quái chính là, lần này khí lưu không bị đẩy ra, không khí cũng không bị xé nứt.

Thậm chí, hai người bọn họ đều đứng tại chỗ không có bất kỳ ai bị đánh bay ra ngoài.

Ánh mắt bọn họ chạm nhau, quả đấm chạm nhau.

Bất đồng chính là, Hoàng Đế ra chính là quyền phải, còn Long Vương song quyền đều xuất để đỡ.

Một giây, hai giây, ba giây...

Đột nhiên, cơ mặt hai người đều bắt đầu run bần bật.

Càng lúc càng run bần bật, giống như là đang ngồi xe guồng.

Sau đó, nét mặt của bọn họ trở nên thống khổ.

Rầm rầm rắc rắc...

Một tiếng nổ quái dị truyền đến. Xương trên người hai người vang lên, áo quần trên người bị bóc sạch.

Ầm...

Khí lưu cường đại từ bên trong mà ra, thân thể hai người lúc này bị cổ lực lớn không giống sức người bắn ra.

Ba...

Thân thể Long Vương đánh lên một tảng đá lớn, lúc này ổn định thân hình.

Lão cố gắng đứng lên, vừa đi một bước, ngũ quan liền bắt đầu ứa máu, giống như là cả người trúng độc.

Tư thế Hoàng Đế hạ đất cũng không tính là đẹp, nhưng mà, hành động của hắn thoải mái hơn Long Vương rất nhiều.

Hắn ngúc ngoắc cổ mình, hô: "Hỏa thần".

Hỏa thần nhanh chóng chạy tới, móc một cái khăn lụa trắng ngần ở trong túi đưa tới.

Hoàng Đế nhận lấy khăn lụa lau cẩn thận vết máu trên khóe miệng, giống như là đang lau sạch trước khi ra cửa.

Người đàn ông này, áo quần trên người đều nát vụn, quần phía dưới cũng rách mấy lỗ lớn, dùng câu quần áo rách tươm để hình dung cũng không quá đáng. Nhưng hắn mãi đến bây giờ vẫn giữ mặt mũi sạch sẽ cùng dáng vẻ ưu nhã...

Đây mới là phong thái chân chính.

Chứa phong thái vào tận khớp xương.